Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2376: Bất Ngờ Liên Tục

Thanh Liên Đế Tôn hận không thể tát chết Phương Bình, nhưng vẫn mở miệng nói: "Bản cung không quan tâm... những người khác, nhưng Phương Bình... thì không được giết!"
Không thể giết Phương Bình! Còn những người khác, dù giết Võ Vương, bà ta chẳng thèm để ý. Phương Bình khẽ cười một tiếng, mặc kệ à? Ngươi đã nói lời này thì không quan tâm không được rồi. Phong Vương mà muốn ra tay giết ai thì chỉ cần hắn quyết định là được, nhất định phải chống đối Phong Vương. Ngươi sợ ta chết, vậy ta nhất định phải tìm chết! Thanh Liên Đế Tôn vừa dứt lời, Phương Bình phá không mà ra, tay cầm Trảm Thần Đao xông thẳng về phía Phong Vương. Phong Vương tái mặt, hắn còn chưa ra tay mà Phương Bình đã chủ động tấn công hắn rồi.
"Phong Kích, lão già chết tiệt, đến giết ông đi nào!"
Phương Bình hét lên.
"Phương Bình!"
Thanh Liên Đế Tôn gầm lên một tiếng. Thanh Liên cũng sắp giận điên lên rồi, bà ta bảo đảm tính mạng của Phương Bình đã đủ chật vật, hiện Phương Bình còn chủ động khiêu khích Phong Vương, khiến Thanh Liên không khỏi tức giận. Hai vương còn ở đây! Phương Bình thật sự tưởng mình sẽ đối vì hắn mà nghịch với hai vương ư? Bà ta cũng không phải đối thủ của hai vương. Thanh Liên lập tức ra tay, nhưng không phải với Phong Vương, mà là Phương Bình. Bà ta chịu hết nổi Phương Bình rồi. Phương Bình cảm thấy mình thật không làm gì được hắn à? Bây giờ tóm lấy Phương Bình, mang về núi Vương Ốc xử trí rồi nói. Nhìn thấy Thanh Liên Đế Tôn đánh về phía mình, Phương Bình mắng to: "Bà già! Tự ông đây muốn chết, liên quan gì đến người. Mạng của ông là của mình, người quản ống giao đấu với ai làm gì?"
Thanh Liên Đế Tôn vẫn luôn do dự, giờ lại muốn bắt mình, Phương Bình cũng không sợ trở mặt. Người đàn bà này căn bản không định giúp mình, vậy hắn còn khách khí làm gì. Người quản ta giao đấu với ai, ta sẵn sàng chết, bà già này thế mà muốn bắt mình! Thanh Liên tái mặt. Phương Bình... chửi mình?
"Hừ!"
Thanh Liên hừ lạnh một tiếng, dùng tay bắt lấy Phương Bình, Phương Bình không phải đối thủ cấp Đế, đã sắp rơi vào tay bà ta thì Phong Vương đột ngột đánh ra một chiều, ầm một tiếng, đánh bật tay bà ta ra.
"Thanh Liên Đế Tôn... người này không đội trời chung với bản vương, không giết hắn, bản vương ăn không ngon ngủ không yên, xin Đế Tôn giao cho bản vương xử trí."
Phong Vương đạm mạc, hắn cũng không sợ Thanh Liên Đế Tôn. Dù thực lực không bằng đối phương, nhưng giờ đây thân phận bại lộ, hai vương cũng ở đây, hắn có chỗ dựa. Thanh Liên lạnh lùng nói: "Người này rất quan trọng với Vương Ốc ta, hắn chỉ là bản nguyên, người thân là cường giả đỉnh Chân Thần, vẫn sợ hắn sao?"
"Ha ha... có lẽ thế."
Phong Vương dường như cũng không quan tâm thể diện lắm, cười nói: "Người này không chết, bản vương rất bất an. Chỉ ba năm, từ phàm nhân trở thành cường giả gần Chân Vương, thậm chí giết chết Chân Vương... hắn mạnh hơn các ngươi nghĩ."
Phương Bình không mạnh sao?
Ba năm!
Ba năm, hắn đã đạt đến trình độ giết chết Chân Vương, còn không phải một vị, mà là nhiều vị. Không chỉ lần này, Phương Bình đã lừa giết bao nhiêu cường giả? Ngay từ lần ở địa quật Ma Đô, hắn lừa giết Tùng Vương, tuy là Thương Miêu giết, nhưng có liên quan rất lớn tới Phương Bình. Trận chiến đó, nhiều vị Chân Vương đã chết, cũng là do Phương Bình đã khơi mào cuộc chiến Ma Đô. Lần này càng như vậy! Mấy trăm thần tướng địa quật đã bị giết sạch sành sanh. Cộng thêm thần tượng trước đó trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay Phương Bình... Phong Vương cũng có chút sợ hãi.
"Chưa đến ba năm... người này đã lừa giết hơn nghìn thần tướng. Thanh Liên Đế Tôn, người thật muốn bảo vệ hắn Vương Ốc của người đoạt thần khí của hắn, bây giờ người lại còn bắt hắn, người này có thù tất báo, còn vô sỉ hơn Võ Vương..."
Phương Bình mắng to: "Ông đẩy mạnh hơn người, chỉ cần phe Vương Ốc không ra tay với nhân loại, tại sao ta phải mang thù? Còn về thần khí, đó là tiền mua mạng, ông đây nhận."
Dứt lời, Phương Bình nhìn về phía Thanh Liên, hét lớn: "Giờ chúng ta không bàn chuyện trước đó nữa, làm giao dịch đi! Người tiêu diệt hắn, ta cho người tin tình báo, nói được thì làm được. Ngươi không giết hắn, vậy thì không có, cũng đừng quản ta có chết hay không."
"Không phải núi Vương Ốc các ngươi thích giao dịch sao? Vậy chúng ta không bàn gì cả, chỉ bàn giao dịch"
Phương Bình đã nhìn ra, nói chuyện với phe Vương Ốc, đừng nói gì khác, không có ý nghĩa. Chỉ bàn giao dịch! Từ Linh Tiêu đến Thanh Liên đều có tính cách này, việc không liên quan đến mình bọn họ sẽ không để ý chết bao nhiêu người. Đã như vậy, Phương Bình cũng không khách khí, vậy thì bán tình báo. Lấy mạng một vị cường giả gần cấp Đế đổi lấy tình báo! Giờ đây, Phương Bình cũng rất hận Phong Vương, tên này nhiều lần nhằm vào nhân loại, lão Trương nên sớm giết hắn! Phương Bình rống to, Thiên Thực Vương bỗng nhìn về phía bên này, thản nhiên nói: "Phong Kích, giết hắn!"
Nghe vậy, Phong Vương lập tức nở nụ cười, đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Dứt lời, nhìn về phía Thanh Liên, đây chính là lệnh của hai vương. Ngươi... dám cản sao? Thiên Thực Vương muốn giết Phương Bình cùng không có gì bất ngờ, trước đó, Phương Bình đã giết ba vị Chân Thần dưới trướng hắn, Địch Hạo cũng chết trong tay hắn, quân Thần Đình cũng bị diệt... Không giết Phương Bình mới là lạ. Sắc mặt Thanh Liên Đế Tôn trở nên khó coi, có chút kiêng kỵ nhìn về phía Thiên Thực Vương, mắt thấy Phong Vương đi về phía Phương Bình, Thanh Liên cau mày lại. Ngay khi Phong Vương đánh một chiều về phía Phương Bình... Thanh Liên vừa ra tay ngăn cản, vừa nói: "Thiên Thực Vương, người này và Vương Ốc..."
Bà ta còn chưa nói xong, sắc mặt Thiên Thực Vương lập tức thay đổi.
Cùng lúc đó, sắc mặt rất nhiều cường giả đỉnh cấp cũng thay đổi.
"Chỉ là hai con chó, cần phải phí lời với bọn chúng sao?"
"Thanh Liên, đồ vô dụng!".
Dứt lời, một bàn tay trắng noãn như ngọc từ trên trời giáng xuống, dưới ánh mắt phẫn nộ của Thiên Thực Vương, bàn tay phá không mà xuống, tát thẳng vào mặt hắn.
"Nguyệt Linh!"
"Một con chó cũng xứng gọi thẳng tên của bản cung?"
Ầm ầm! Bàn tay ngọc hạ xuống, Thiên Thực Vương đang ở trong không trung lập tức bị đánh thành cát bụi. Cùng lúc đó, lại xòe tay ra vỖ xuống, "bốc"
một tiếng, đập bay Thanh Liên Đế Tôn, còn chưa thấy người âm thanh đã tới: "Bản cung giao Vương Ốc cho ngươi, là để ép dạ cầu toàn hả?"
"Thật đáng xấu hổ!"
Tiếng quát lạnh vang vọng tứ phương. Hai người Thiên Mệnh Vương, Thiên Thực Vương lập tức tập trung lại, cùng lúc đó, bàn tay lại đến: "Hai con chó, năm đó ta nể tình hắn mà tha mạng cho các ngươi, đến phiên các ngươi chèn ép Vương Ốc ta sao?"
"Cút!"
Một tiếng hét vang lên, một ánh kiếm chấn động thế giới xuất hiện!
"Không biết tôn ti, đáng chém!"
Ánh kiếm phá trời. Trong ánh mắt chấn động của tất cả mọi người, ánh kiếm gần như xuất hiện trong nháy mắt.
"A!"
Hai vương vừa ra tay ngăn cản, không trung bùng lên vạn ánh kiếm!
Bên cạnh hai vương, 12 vị cường giả Chân Thần, trong đó hai người nhất thời không thể ngăn cản được, lập tức bị ánh kiếm chém thành nhiều mảnh.
"Nguyệt Linh!"
Thiên Mệnh Vương gầm lên, khí cơ bộc phát, lúc này không trung cũng đang chấn động, quá mạnh! Còn mạnh hơn khí cơ của bảy người Trương Đào đang giao chiến gần đó. Hai vương, cường giả đỉnh cấp Đế, cũng có thực lực của 36 Thánh.
"Chó chính là chó! Còn muốn xoay người làm chủ sao?"
Một tiếng cười nhạo vang vọng không gian. Người tới rất bá đạo, rất hung tàn, thậm chí không thèm nói đạo lý, tóm lại, đứng ở góc độ kẻ địch, người như thế này nhất định phải giết. Nhưng lúc này ánh mắt Phương Bình lại sáng rực lên. Còn có cường giả như thế này sao? Không thèm nói đạo lý... mẹ kiếp, thật tốt! Quan trọng là đủ mạnh!
"Nguyệt Linh!"
Trên không trung phía xa, âm thanh của Cấn Vương truyền đến, quát khẽ: "Ngươi..."
"Ngậm miệng! Ngươi thì tính là cái quái gì!"
Tiếng mắng chửi lại vang lên: "Một trong Bát Vương à? Năm đó, bản cung xem thường nhất là ngươi. Bảy người còn lại trong cường giả Bát Vương, mỗi người trấn thủ một phương, duy chỉ có người làm chó cho Hoàng Giả, năm đó gặp bản cung, rõ ràng mạnh hơn bản cung, nhưng lại khúm núm, đồ vô dụng!".
"Nguyệt Linh!"
Tiếng rống giận dữ của Cấn Vương vang vọng đất trời, khinh người quá đáng! Hắn chính là một trong Bát Vương thượng cổ, bây giờ lại bị người ta mắng chửi vũ nhục ngay trước các cường giả tam giới. Hắn nổi giận, nhưng Nguyệt Linh không thèm quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận