Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1164

Giọng điệu Đỗ Hồng hơi thâm trầm nói: "Không chỉ như thế, tốt nhất là nên xử lý vài người, ngươi hiểu ý ta mà."
"Ừm, hiểu, có một số người thực ra là được cử đến làm bao cát." Phương Bình cười híp mắt nói: "Thực ra, tử thương hằng năm không hẳn là những người yếu, ngược lại, là cường giả."
"Không sai."
Đỗ Hồng nhẹ giọng nói: "Vì tranh cướp tiêu chuẩn, biện pháp tốt nhất là đánh giết những người không phải con cháu của tuyệt đỉnh, để bọn họ không còn cơ hội tranh đấu. Thực ra, tử thương nhiều nhất chính là đỉnh cấp sáu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tinh huyết hợp nhất đều có thể lấy được tiêu chuẩn. Trung kỳ, cao kỳ đa số đều là con cháu của tuyệt đỉnh.
Đỉnh cấp sáu đa số xuất thân từ chính phủ hoặc xã hội, lần này, thêm vào chúng ta, có 25 người là võ giả đỉnh cấp sáu, 10 người là con cháu tuyệt đỉnh, 15 người còn lại, ít nhất phải chết năm sáu người, hoặc trọng thương đến mức không thể đánh tiếp mới được."
Phương Bình thấp giọng cười nói: "Bọn ta là trung kỳ, giả làm con cháu tuyệt đỉnh thì sao?"
"Ngươi đừng nghĩ, thực ra mọi người đều có tư liệu, dù hiện tại không biết, nhưng khi lên đài, có Tông sư trấn giữ, bọn họ cũng sẽ thông báo cho nhau."
Phương Bình khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía mấy người Vương Kim Dương nói: "Gặp Tông sư trực tiếp chịu thua, đương nhiên, mục tiêu của bọn họ có lẽ không phải là các ngươi. Gặp tinh huyết hợp nhất thì vờ như không địch lại, đừng dốc hết sức làm gì, không ý nghĩa. Gặp đỉnh cấp sáu, trực tiếp chém giết bọn họ, uy hiếp những người khác!"
Phương Bình lạnh lùng vô cùng khi nói những lời này, hắn tin tưởng đám người lão Vương có thể làm được.
Vương Kim Dương và Lý Hàn Tùng khi còn ở cấp năm, hai người đã cầm chân được một vị tinh huyết hợp nhất.
Bây giờ, hai người không chỉ mới vừa vào cấp sáu, còn tiến vào cấp sáy trung kỳ, thực lực mạnh hơn lúc trước nhiều.
Bây giờ, nếu để hai người hợp tác chiến với tinh huyết hợp nhất, Phương Bình cảm thấy hai người bọn họ có thể thắng.
Một đối một , đỉnh cấp sáu không phải đối thủ của bọn họ.
Về phần Diêu Thành Quân, lực lượng tinh thần đã hóa hình, thực ra hắn còn mạnh hơn lão Vương và Đầu Sắt, đối với võ giả trung cấp mà nói, lực lượng tinh thần mới là vũ khí có lực sát thương mạnh nhất, chỉ cần không xui đến mức gặp phải võ giả mang theo cấm chế lực lượng tinh thần là được.
Thứ này cũng hiếm, ngay cả thành Trấn Tinh nhiều tuyệt đỉnh như vậy mà chỉ có vài người có, Phương Bình cũng biết thứ này không phải là hàng chợ sản xuất hàng loạt, không phải ai cũng có.
Ngay khi Phương Bình dò xét thực lực của mọi người, các cường giả cấp chín cũng đã củng cố xong võ đài.
Lý Đức Dũng đột nhiên quát lên: "Vào đài!"
Ngay lập tức, tất cả võ giả dự thi bay lên không, bước vào võ đài, một số Tông sư cũng dồn dập bước vào.
Mắt thấy lão Lý còn làm tượng đá đứng ngoài kia, Phương Bình vội vàng vẫy vẫy tay với ông.
Bây giờ người người đều vào võ đài, cấp chín phủ lên lớp lá chắn lực lượng tinh thần được củng cố ở bên ngoài, nếu bên trong xảy ra chuyện, lão Lý cũng không kịp phá lá chắn mà chạy vào.
Lão Lý cũng không nói lời nào, phóng nhanh vào bên trong lá chắn.
Lý Đức Dũng liếc mắt nhìn hắn, cũng không hé răng.
Ánh mắt của một số Tông sư nước ngoài hơi kỳ lạ, có người nhẹ giọng nói: "Lý Trường Sinh?"
"Ừm."
"Chính là Lý Trường Sinh từng bị phế một lần, sau đó lại tự dày vò mình ấy hả?" Có người lắc đầu, hơi cân nhắc.
Đúng, trong mắt một số người, Lý Trường Sinh lần thứ hai tự phế mình.
Một võ giả mà một khi chiến đấu thì sức sống sẽ điên cuồng trôi đi, người này không gọi là tự phế thì là gì?
Tác dụng duy nhất của hắn bây giờ chính là làm một tử sĩ, giết một vị cường giả cấp tám, hơn nữa không hẳn có thể giết được, dù sao, dưới đôi mắt của bọn họ, Lý Trường Sinh cũng chỉ rèn được kim thân không quá hoàn chỉnh mà thôi, nghiêm túc mà nói, ông cũng không phải là cấp tám.
Một số cấp chín ở đây đương nhiên không lọt mắt hàng dùng một lần như vậy.
Nói là tự phế, tự dằn vặt mình cũng không phải là nói bậy.
Lý Đức Dũng không nói gì, có một số việc không cần phải nói, ví như yêu thú cấp chín kia, Ma Võ rèn thần binh, thần binh đó về tay ai?
Trước đó Phương Bình từng mang về một ít tinh hoa sinh mệnh, tuy cảm giác đã dùng hết, nhưng ở một số thời điểm, khó nói.
Điều cuối cùng, tuyệt học bản nguyên của Tư lệnh đã được truyền thụ cho hắn.
Con đường vạn đạo hợp nhất vốn chủ yếu là tăng chiến lực, sức sống trôi qua cũng không lãng phí, mà sức sống sẽ hóa thành sức chiến đấu.
Lý Trường Sinh như vậy... Lý Đức Dũng nhìn quanh một vòng, những cấp chín này tốt nhất đừng ai chọc hắn.
Một khi hắn mặc kệ tiêu hao, mặc kệ sức sống, sống chết đánh một trận, nói không chừng sẽ có người mất mạng.
Tuy thống nhất đối địch với địa quật, nhưng một khi xuống tay với nhau, cũng không ai khách khí.
Thậm chí... Không ít người có tâm tư muốn suy yếu thực lực của quốc gia khác, cuối cùng không thể không từ bỏ địa bàn, ngày sau, khi thế cuộc nguy cấp, các cường giả không giữ được địa bàn này có thể được chiêu mộ về làm tay chân.
...
Võ đài không trung lớn vô cùng.
Đạp lên lôi đài, Phương Bình không cảm nhận được cảm xúc của kim loại, chỉ cảm thấy như đang đạp trên mây, đó là lá chắn tinh thần đã được củng cố mà thành.
Tuy võ giả cấp chín không thể liên tục duy trì trạng thái này, nhưng chỉ cần bổ sung tùy lúc cũng đủ để duy trì sự vững chắc.
Mọi người tiến vào võ đài, Tông sư của từng thế lực dẫn đội, từng người từng người đến một chỗ ngồi xuống.
Phương Bình ngồi xuống, thuận tay sờ sờ mặt đất, hơi nhíu mày nói: "Rất mạnh, cấp sáu có lẽ không thể để lại dấu vết... Nhưng một khi bị người khác đánh thủng, e là mấy vị cấp chín cũng sẽ phải chịu phản phệ."
Lúc này, người ngồi phía trước Phương Bình vừa vặn là Bộ trưởng Vương, nghe vậy, ông khẽ cười nói: "Sao có thể. Bảy vị cấp chín bày xuống lá chắn, đây là Hoa Quốc, tuyệt đỉnh sẽ không ra tay, làm sao có thể bị người đánh thủng?"
Phương Bình cười cười không lên tiếng.
Đúng lúc này, Lý Đức Dũng đi đến trung tâm, lớn tiếng nói: "Hẳn là mọi người đã hiểu rõ quy tắc, vẫn là quy tắc cũ, có ba cơ hội khiêu chiến và ba lần bị khiêu chiến! Bất kể là khiêu chiến hay bị khiêu chiến cũng không được từ chối! Dùng hết sáu cơ hội, thắng trận cuối cùng, tự động lấy được tiêu chuẩn.
Nếu như trận cuối cùng thua, chỉ đành phải đi về!
Nếu như số lượng võ giả đạt tiêu chuẩn quá nhiều, sẽ tiếp tục sắp xếp, nếu không đủ, tiếp tục bổ sung!
Ngoài ra, nhân loại chúng ta đều mong sống sót, địa quật mới là đại địch trước mắt. Nhân loại chúng ta trên dưới một lòng, tranh đấu giành tiêu chuẩn luôn có nhiều bất ngờ, võ giả giao thủ khó lòng tránh khỏi... Nhưng nếu đối thủ đã mất sức chiến đấu, quyết không cho phép cố ý đánh giết đối thủ!
Cuối cùng, những người không phải là võ giả dự thi không được phép can thiệp vào trận đấu, dù là thời khắc sống còn có võ giả vi phạm quy tắc, đánh giết đối thủ không còn sức đối kháng, Hoa Quốc sẽ ra tay ngăn chặn!"
Nói xong, Lý Đức Dũng lại nói: "Vòng thứ nhất do Đỗ Hồng của Hoa Quốc bắt đầu chọn lựa đối thủ, dựa theo thực lực mà xoay vòng, có thể chọn từ bỏ khiêu chiến!"
Lúc này, Phương Bình bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tư lệnh, chọn đối thủ dựa theo thực lực, nhưng nếu như có người giấu giếm thực lực thì sao?"
Lý Đức Dũng liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Thực lực mạnh, đại diện cho quyền ưu tiên! Lựa chọn ẩn giấu thực lực đồng nghĩa với từ bỏ quyền ưu tiên, cũng không phải thực lực mạnh thì nhất định phải đứng ra khiêu chiến trước!"
Phương Bình cười cười không hỏi nữa, tổng kết lại một câu, ta mạnh ta có quyền. Ta mạnh, ta có quyền chọn đối thủ trước, ta mạnh, ta cũng có thể chọn che giấu thực lực, ngươi mặc kệ ta khiêu chiến thế nào.
Rất công bằng!
Thật sự rất công bằng, có thực lực muốn làm gì làm, ở thế giới võ giả, đây chính là một loại công bằng.
Tinh huyết hợp nhất hiện này là người mạnh nhất, thế lực các nơi đều thể hiện mình có một vị tinh huyết hợp nhất.
Theo thứ tự thực lực sẽ là tinh huyết hợp nhất của Hoa Quốc, rồi đến Thiên Đường Chư Thần, Thế Giới Vạn Tháp, Thánh Địa Cổ Phật, Thành Đồ Đằng, Núi Andes.
Cá lớn nuốt cá bé được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ở trận đấu như trò chơi này! Dù là con cháu đời sau của tuyệt đỉnh có đặc quyền đi nữa, thì đó cũng là biểu hiện của cá lớn nuốt cá bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận