Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2745: Tiệc Nào Không Tàn? (3)

Lý Hàn Tùng nói: "Ngươi và lão Trương trở thành bệ đỡ lớn cho chúng ta, đây chính là trách nhiệm của ngươi, những cái khác, tự chúng ta giành lấy!"
Phương Bình thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cảm khái nói: "Trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi, muốn bay một mình rồi...
"." Lý Hàn Tùng cũng biết mình không phải đối thủ của hắn, bằng không, chắc chắn sẽ đập đầu chết hắn.
Ta là cháu trai của ngươi à? Còn nói trưởng thành rồi.
"Được rồi, vậy ta cũng không nói nữa" Phương Bình nghĩ một chút, trong tay xuất hiện một quả, dưới ánh mắt ngơ ngác của Lý Hàn Tùng, Phương Bình đè đầu hắn xuống, ép hắn mở miệng, cười nói: "Quả Thiên Thần, đồ tốt! Báu vật chân chính! Lực lượng tinh thần của ngươi quá yếu, đây không phải chuyện tốt, phải bổ sung nhược điểm mới được!"
"Thứ này, không có gì, ta hái từ trên đầu một vị cường giả chết rất thê thảm xuống, ngươi suy nghĩ một chút, tên đó... không biết đã chết bao nhiêu năm, khi ta đến, cũng đã bốc mùi rồi, còn có giòi đang bò...
Lý Hàn Tùng tái mặt, ngươi hù ai chứ? Thứ này, ít nhất cũng mọc trên đầu cường giả tuyệt đỉnh, nào có giòi...
Phương Bình không quan tâm đến hắn, không chỉ nói, mà lực lượng tinh thần còn biến hóa ra vô số hình ảnh buồn nôn, vừa biến hóa, vừa nhét quả vào trong miệng Lý Hàn Tùng.
"Ta phải cám ơn ngươi, ngày đó ở Vương Chiến Chi Địa, đã đưa cho ta quả Thiên Thần! Hôm nay ta cũng cho ngươi ăn một quả, đồ rất tốt, quá tốt rồi.."
"Ta..."
Lý Hàn Tùng rất muốn đập chết hắn, ngươi cho ta ăn thì ăn, có thể đừng buồn nôn như vậy hay không, biến hóa ra cái thứ gì.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Không biến ra mấy cái khó coi đó cho ngươi là không tệ rồi, đây là dáng vẻ của lão Lý năm đó ở địa quật Nam Giang, mặc dù giống cục thịt, nhưng không phải rất đáng yêu sao? Sao ngươi lại tỏ vẻ muốn nôn?"
"..." Lý Hàn Tùng muốn mắng người.
Bên kia, lão Lý cũng muốn giết người.
Đồ khốn này!
Dưới vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Lý Hàn Tùng, Phương Bình nhét quả Thiên Thần vào, thứ này là tìm được ở bảo điện Khôn Vương, còn tốt hơn quả trước đó Phương Bình đã dùng.
Lực lượng tinh thần của Lý Hàn Tùng vẫn luôn là nhược điểm. Phương Bình cảm thấy, mặc kệ hắn có phải Bá Thiên Đế chuyển thế hay không, đã chuyển thế, vậy thì đừng đi lại con đường cũ.
Lý Hàn Tùng có nhục thân mạnh mẽ, nhưng vẫn có một ít thiếu hụt rõ ràng.
Lực lượng tinh thần quá yếu, dễ bị người nhằm vào.
Thật ra nhục thân lão Diêu không quá yếu, có Phương Bình, dùng vật chất bất diệt thoải mái, nhục thân lão Diêu mạnh mẽ hơn võ giả bình thường không ít, cộng thêm lần trước dùng trái tim Chiến Thiên Đế, nhục thân mấy người đều không kém.
Nhưng Lý Hàn Tùng lại trở thành người có nhược điểm rõ ràng nhất trong ba người.
Ăn xong quả Thiên Thần, Lý Hàn Tùng lộ vẻ u oán.
Hắn nhanh chóng chép miệng, bất đắc dĩ nói: "Cần phải trả thù ta sao? Thật ra thứ này nên cho lão Diêu ăn, thật đấy, hắn có thể củng cố lực lượng tinh thần của mình, nhược điểm hay không không quan trọng, quan trọng lực chiến tăng lên, như vậy sức chiến đấu mới có thể hình thành nhanh hơn."
Dừng một chút, nở cười nói: "Nhưng cũng đã ăn rồi, không nói lời khách sáo, khi về ta mang về một ít cho ngươi!
Ta đi thật đây, lần sau ta trở về, có lẽ cũng có chiến lực tuyệt đỉnh!"
"Cẩn thận một chút!"
"Ngươi mới phải cẩn thận, ngươi bây giờ mới là mục tiêu lớn nhất của tam giới!"
Lý Hàn Tùng vừa đi vừa nói: "Tự mình cẩn thận, ai cũng muốn giết ngươi, ngươi chết đi thì linh hồn của Tân Võ cũng mất! Ngươi vừa nói, ngươi không chết, Nhân tộc không đổ!
Nhưng ngươi chết rồi, vậy thì... Nhân tộc sẽ sụp đổ!
Phương Bình, không biết lúc nào mấy người lão Trương mới trở về, trở về... cũng chưa chắc có thể lại dựng nên tấm gương như ngươi, ngươi là thành quả lớn nhất, thành tích lớn nhất của Tân Võ.
Ngươi cũng là anh em của chúng ta, tự mình bảo trọng, đừng tìm đường chết!"
"Yên tâm!"
Phương Bình cười đáp lại, Lý Hàn Tùng cũng không quay đầu lại, phất tay, cất bước rời đi.
Nếu không phải vì chờ Phương Bình, thì mấy ngày trước hắn đã đi rồi.
Hắn muốn tìm đạo của chính mình để đi.
Tuyệt đỉnh, không phải ngồi mà ra, mà là đánh ra.
Hắn là người Tân Võ, không phải Bá Thiên Đế.
Hắn muốn trở thành tuyệt đỉnh, vậy thì càng phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn, đi tìm hiểu những điều tuyệt vời của thế giới bên ngoài.
Lý Hàn Tùng rời đi.
Lão Lý không đến bên cạnh Phương Bình, cách một khoảng, ông nhìn Phương Bình, cười nói: "Thằng nhóc này nói không sai, không có buổi tiệc nào không tàn! Lão già ta không làm người hộ đạo cho ngươi được nữa rồi.
Ngươi trảm Đế, diệt Thần, nổi danh tam giới. Mà ta, không giết được Chân Thần, không trảm được Đế Tôn. Trường Sinh kiếm khách không đoạn được trường sinh.
Kẻ địch của ngươi có Thiên Vương, có Thánh Nhân, có Đế Tôn...
Ta cũng phải ra ngoài, đi tìm hiểu tam giới, đi gặp anh hùng thiên hạ, nhóc con, chờ ta nổi danh tam giới, danh xưng Trường Sinh kiếm khách lại xuất hiện tam giới, đó chính là ngày ta trở về!" Phương Bình nhìn ông một lúc, bỗng có chút thương cảm: "Làm gì thế? Ta vừa trở về, vừa làm chuyện lớn, từng người các ngươi không chúc mừng ta thì thôi, gặp ta lại nói lời tạm biệt, làm gì vậy hả?"
"Ha ha ha, nhóc con, hẹn gặp lại!" Lão Lý cất tiếng cười to, đạp không mà đi.
"Trường Sinh kiếm khách đoạn trường sinh, tam giới, ta đến đây!"
"Lão già tự luyến"
Nơi ха, lão Lý cười to, Phương Bình cười mắng một tiếng, nhưng mắt lại hơi đỏ lên.
Không có bữa tiệc nào không tàn! Đi hết rồi!
Đồng bọn, lão sư, bàn học, bạn bè trước kia... Bọn họ đều đi rồi!
Thời gian vui vẻ ngắn ngủi như vậy, ba năm qua, hắn lần nữa cảm nhận được thu hoạch cùng mất đi.
Những người này, có người có lẽ vĩnh viễn cũng không về được.
Phương Bình sầu não. Nhưng không cách nào ngăn cản, cũng không thể ngăn cản.
Đây chính là Nhân tộc!
Ngươi không chiến, ta không chiến, ngươi không liều, ta không liều, Nhân tộc còn có hôm nay sao?
"Nhưng đây... không phải điều ta muốn.."
Lúc này, từng bóng dáng phá không.
"Lý lão sư, chờ ta một chút!"
"Cùng đi, cùng đi!"
"Tạm biệt hiệu trưởng Phương, chúng ta đi giết địch, ta muốn làm hiệu trưởng Phương kế tiếp!"
"Ha ha ha, Nhân Vương nổi danh tam giới, chúng ta cũng muốn xưng vương!"
Từng lời tuyên bố vang lên, hôm nay, không ai tán dương Phương Bình, từng bóng dáng phá không mà đi, hiệu trưởng giết địch mà về, bọn họ cũng không thể nhàn rỗi, phải đi làm chuyện lớn!
Phương Bình đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn đám người rời đi, giờ đây, hắn như lão hiệu trưởng ngày xưa, thương cảm tiễn biệt.
Trên sân thượng Phương gia, Phương Bình xoa đầu Thương Miêu, không quan tâm đến ánh mắt ai oán của nó, khẽ thở dài: "Mèo lớn a, ngươi nói thói đời, cố đến cùng rốt cuộc có đáng không?"
"Dù có thành Vương thành Hoàng, vô địch tam giới thì sao chứ?"
Thương Miêu rủ đầu, mệt mỏi nói: "Sao mà bản miêu biết được!"
Nó cũng không có tâm tư đó, chỉ muốn ăn tiệc mà thôi, ngươi nói chuyện phức tạp này với bản miêu làm gì.
Phương Bình bật cười, xoa đầu mèo.
"Cũng đúng, vậy thì không nhắc tới nữa, chuẩn bị ăn thôi!"
Thật ra Phương Bình cũng rất lâu rồi không ăn gì, từ khi đến cấp tám, hắn hầu như không còn ăn gì nữa, kim thân đã đến mức bất diệt. Chỉ khi nào lấy được thiên tài địa bảo, hắn mới ăn để tăng thực lực.
Bên cạnh, Giảo ngồi xổm như chó, dõi mắt chờ mong. Sắp ăn rồi!
Cách đó không xa, Lực Vô Kỳ cũng nuốt nước bọt, lão Ngưu cũng có thể ăn ké mà đúng không?
Phương Bình cười cười, bày kết giới tinh thần xung quanh sân thượng, sau đó lấy nguyên liệu nấu ăn trong không gian chứa đồ của mình ra.
Rất nhiều!
Càng cua, cánh Kim Bằng, đuôi Côn Bằng, đuôi rồng, râu bạch tuộc...
"Mèo lớn, ngươi cũng lấy ra!"
Thương Miêu gật đầu liên tục, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể ăn ngon rồi.
Thương Miêu bắt đầu ném rất nhiều đồ ăn ra ngoài. Thịt bò cấp Đế, đầu Côn Bằng cấp Chân Thần, thịt rồng cấp Đế...
Phương Bình liếc nhìn thịt rồng, rồi nhìn Thương Miêu bằng ánh mắt kì dị, Thương Miêu cười tươi như hoa: "Long Đế đưa cho ta đó..."
"Ngươi chắc chưa?" Phương Bình nghi ngờ, Long Đế mắc gì phải cắt thịt cho ngươi, ngươi tưởng ta bị ngu à?
Thương Miêu nói thầm một câu, Phương Bình nghe thấy, lườm nó một cái.
Quả nhiên con mèo này là trùm chiếm lời của người khác!
Long Đế gặp trúng nó cũng xem như xui xẻo.
Thương Miêu cũng lấy ra một cái cánh, hình như có chút ghét bỏ, do dự nói: "Cái này... hay là vứt đi?"
Nó vừa nói xong, con ngươi của Giảo và Lực Vô Kỳ đã trừng to như nắp nồi. Vứt á?
"Đây là cánh của con quạ đen kia, nhìn là biết không ngon rồi!" Thương Miêu hình như có chút ghét bỏ, lầu bầu nói: "Lần trước nó bị Long Đế đánh gãy cánh, bản miêu nhặt chơi ấy mà Phương Bình câm nín, ngươi muốn vứt cánh của yêu thú cấp Đế á? Con mèo này đúng là chỉ quan tâm đến chuyện đồ ăn có ngon hay không, cho nó ăn đúng là lãng phí.
1756 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận