Toàn Cầu Cao Võ

Chương 296: Thế giới chân thực của võ giả

Trên võ đài.
Phương Bình dùng liên tiếp hai viên Khí Huyết Đan cấp một, khí huyết nhanh chóng khôi phục được hơn nửa.
Nhìn thấy người cuối cùng của Kinh Võ lên võ đài, Phương Bình cười tủm tỉm nói: “Đừng chạy, ba đao của tôi không chém chết cậu, thì cậu muốn làm gì thì làm.”
Lưu Hạo Minh muốn khóc.
Cậu chỉ là thành viên đội dự bị, mặc dù cũng là đỉnh cấp một, nhưng còn kém xa đội chủ lực.
Trước đó cho Hàn Húc ở vị trí thứ ba, Phương Văn Tường ở vị trí thứ bốn, Kinh Võ cảm thấy người thứ năm không cần lên võ đài.
Nhưng hiện tại thì sao?
Hàn Húc bại trận có chút thê thảm, bị con gái cứ thế mà đánh, Phương Văn Tường thì càng khỏi nói, xém nữa bị chém chết.
Hiện tại Phương Bình của Ma Võ đã khôi phục khí huyết, nắm chắc tuyệt chiêu, sao mà đánh đây?
Thở một hơi, Lưu Hạo Minh cho dù biết chắc chắn thua nhưng lúc này không có cách nào chạy trốn.
Trọng tài ra lệnh một tiếng.
Trên tay Phương Bình chính là tuyệt chiêu bổ phách!
Lưu Hạo Minh vội vàng né tránh!
“Ê, cậu nghĩ rằng bộ pháp của tôi không nhanh hơn cậu à!
Bước chân của Phương Bình đá thẳng lên không trung, bay trong không trung đuổi theo!
...
“Đây là?”
Lưu Hoa Vinh ngơ ngác, Trần Tuyết Diễm nhìn một hồi không xác định được nói: “Đây có phải là… khoe kỹ năng không?”
“À... cô hình như đoán đúng rồi!”
Lưu Hoa Vinh hoàn toàn cạn lời, Phương Bình chính là đang khoe kỹ năng!
Bà mẹ nó, rượt người ta thôi, có cần dùng tới cước bộ Huyền Không sao?
Mặc dù chỉ cần đạt cảnh giới Lăng Không là có thể làm được, nhưng chỉ dùng ở khoảng cách gần, hơn nữa trừ phi thật sự cần thiết, nếu không sử dụng cước bộ Huyền Không chỉ tổ tốn công mà không có kết quả gì, ngược lại, khí huyết cũng tiêu hao rất nhiều.
Phương Bình rõ ràng không có khái niệm này!
Giây tiếp theo, nhảy lên không trung chém một đao xuống!
Lưu Hạo Minh lộn một cái, vội vàng lui tránh.
Một đao vừa rồi của Phương Bình chém xuống đất tạo thành một lỗ lớn!
Giây tiếp theo, Phương Bình lại dùng tuyệt chiêu chém xuống, cũng không quan tâm Lưu Hạo Minh có lui hay không, men theo trụ đài chém xuống một đao nữa!
“Ầm” một tiếng, trụ đài thứ hai của võ đài bị chém thành bốn năm khúc.
Sắc mặt trọng tài đen lại, tên nhóc này đang làm gì vậy?
Phương Bình không thèm quan tâm điều này, dừng lại một chút, lấy ra một viên thuốc cấp một uống, nhe răng cười nói: “Nhận thua hay không? Tôi chém lung tung, chém chết rồi thì không kịp nhận thua nữa đâu!”
Cậu chém loạn như vậy, ai cũng không biết giây tiếp theo cậu sẽ chém vào đâu, chém chết người cũng không phải là chuyện lạ.
Lưu Hạo Minh vẫn như cũ không lên tiếng.
Phương Bình thật ra cũng không muốn cho cậu ta cơ hội nói chuyện, giây lát sau, Phương Bình lại lăng không chém xuống!
“Ầm!”
Lần này Lưu Hạo Minh không thể chạy thoát, bị trúng một đao bay ngược lại.
Máu rơi trong không trung, khiến người xem thấy lo lắng.
Phương Bình chưa nghe được câu nói nhận thua, cũng không chậm trễ lại chém thêm đao nữa!
“Tuyệt chiêu cũng dùng không cần suy nghĩ như vậy... đây còn gọi là tuyệt chiêu nữa không?”
Lưu Hoa Vinh có hơi mơ màng, cái gì mới gọi là Tuyệt chiêu!
Đường cùng mới dùng tuyệt chiêu, dùng xong rồi, chính bản thân cũng rơi vào nguy hiểm, bất cẩn sẽ thì bị người ta phản kích đánh chết.
Hiện tại thì sao?
Nhìn Phương Bình như thể không cần tiền vậy, bắt đầu từ lúc lên võ đài cho đến bây giờ, cậu đã chém ra bao nhiêu đao rồi?
Còn khoe kỹ năng lăng không đạp bước, khí huyết nhà cậu không cần tiền sao?
Lưu Hạo Minh bay ngược ra ngoài, trên thực tế ý thức có chút hồ đồ rồi, cậu cũng không phải là Phương Văn Tường, không thể chịu đựng chống đỡ như vậy, chỉ chịu một đao, còn suýt nữa mất mạng.
...
Mấy vị đạo sư của Kinh Võ trên lầu hai nhìn nhau, một hồi lâu mới có người thở dài nói: “Nhận thua!”
Không nhận thua không được, không cách nào đánh tiếp nữa.
Hoàng Cảnh cười một cái, sắc mặt Đường Phong lại là dị thường, trong lòng suy đoán Phương Bình lần này trở lại muốn đòi bao nhiêu thuốc đây?
Hiện tại Phương Bình đã dùng bốn viên Khí Huyết Đan cấp một rồi!
Đây không phải thi đấu, là cược tiền!
Phương Bình cũng cố ý, dùng rồi mới có thuốc mới, có thuốc mới thì tài phú mới tăng lên, nếu không dùng, nhà trường làm sao thanh toán đây!
...
“Ma Võ thắng!”
Trọng tài tuyên bố kết quả, Lưu Hạo Minh bị người khiêng xuống.
Lưu Hoa Vinh không biết nên nói gì, hồi lâu mới mở miệng nói: “Phương Văn Tường thương nặng, Lưu Hạo Minh thương nặng, ba người trước đó cũng bị thương nặng...”
“Ngày mai Kinh Võ sẽ đánh thế nào?”
Đúng vậy, ngày mai Kinh Võ sẽ đánh thế nào!
Trương Chấn Quang và Lý Nhiên có thể lên võ đài không?
Cho dù lên võ đài thì có thể là đối thủ của Trần Gia Thanh không?
“Trận đấu này càng lúc càng nhìn không ra nữa rồi, liên minh Võ Đại có lẽ có thể trở mình rồi.”
Lưu Hoa Vinh cảm khái một tiếng, thật sự muốn trở mình rồi!
Ngày mai, một khi Kinh Võ bại trận, liên minh Võ Đại ít nhất cũng đứng ở vị trí thứ hai, Kinh Võ bị rớt xuống vị trí thứ ba.
Kinh Võ mở màn dũng mãnh, bây giờ thì xém chút nữa bị Ma Võ đánh phế rồi.
Không phải là suýt nữa mà là đã đánh phế một nửa rồi.
Phương Văn Tường một chiêu bộc phát 80 cal khí huyết, nếu như không bị thương, cho dù gặp phải Trần Gia Thanh cũng có thể thắng.
Nhưng bây giờ, Kinh Võ ai có thể ngăn cản Trần Gia Thanh đây?

Dưới võ đài.
Phương Bình vẻ mặt thoải mái, lúc nhìn thấy Đường Phong, còn chưa mở miệng, Đường Phong liên thở dài nói: “5 viên.”
“Thầy...”
“Nếu như em còn dùng thuốc lung tung, tôi sẽ không cho tham gia thi đấu!”
Đường Phong cũng là không biết nói gì, lại bị tên này đùa giỡn, vậy mà dùng khoe kỹ năng ngay trên võ đài!
Cmn, lăng không đạp bước, đây không phải là lăng không, mà là đốt tiền!
Một bước đó cũng mất nửa viên Khí Huyết Đan cấp một rồi!
Nói xong, Đường Phong cũng hơi tò mò nói: “Tốc độ hấp thụ của em rốt cuộc nhanh cỡ nào?”
“Cấp một cần hai đến ba giây, cấp hai thì chậm hơn một chút, thi đấu không thể dùng thuốc cao cấp...”
Đây cũng là đang giải thích bản thân kông thể dùng thuốc cấp hai, nhân tiện cũng làm cho mọi người an tâm, rằng em chỉ có thể tiêu hóa thuốc đồng cấp, mọi người đừng lo lắng em quá trâu bò.
Phương Bình giải thích một câu, lập tức nói: “Ngày mai Kinh Võ còn có thể đánh không?”
“Không rõ, Lý Nhiên và Trương Chân Quang có thể tham gia, cộng thêm ba người đỉnh cấp một, vẫn là có chút nắm chắc.
Liên minh Võ Đại, thật sự bị đánh cho tàn phế rồi...”
Liên minh Võ Đại lúc này còn ai có thể đánh?
Ngoại trừ Trần Gia Thanh, còn có hai võ giả cấp một cao kỳ không bị thương, những người khác đều đang bị thương nặng.
Đội dự bị của Kinh Võ thực lực quá mạnh, năm võ giả đỉnh cấp một, lúc này còn lại 3 người.
Cho dù bị Ma Võ đánh cho thành như vậy, đối phương vẫn có sức đánh một trận.
“Kệ đi, dù sao chúng ta đợi ngày kia quyết đấu là được, cho dù đối phương là liên minh Võ Đại hay là Kinh Võ thì cũng như nhau.”
Phương Bình vẻ mặt không quan tâm, thở dài nói: “Thầy ơi, Hàn Húc quá vô dụng rồi, căn bản không gặp được, vậy 100 điểm thưởng còn được tính hay không?
Hàn Húc bị Phó Xương Đỉnh với Dương Tiểu Mạn liên thủ loại bỏ, cậu không gặp được, cũng không biết nhà trường tính toán thể nào.
“Tính sau!”
Đường Phong hừ một tiếng, tên nhóc này gần đây tiêu hao không ít tài nguyên rồi!
Mọi người nói xong, cùng nhau tới phòng điều trị.
Hai tay Đường Tùng đình kẹp nạng, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Phương Bình vẻ mặt không có gì nói: “Đã bảo các cậu đừng chơi đùa lung tung lại không nghe.
Tôi lên võ đài, cậu nói xem kết quả thế nào?
Phương Văn Tường và Lưu Hạo Minh đều thương nặng...”
“Vừa nãy tôi thấy rồi.” Đường Tùng Đình nói tiếp một câu, cậu vừa mới nhìn thấy người bị khiêng tới, cậu chỉ không ngờ, quần áo của Phương Bình đều không bị rách!
Lúc này Dương Tiểu Mạn cũng tỉnh, đầu óc còn có hơi mơ hồ, làu bàu một câu gì đó, Phương Bình không nghe rõ.
Phương Bình vội vàng nói: “Không bị đập đến ngốc rồi chứ?”
“Cút!”
Dương Tiểu Mạn yếu đuối quát một câu, sau đó đầu đau như muốn nứt ra, nhỏ tiếng nói: “Mặt của mình...”
Nét mặt không nhịn của Phương Bình nghiêng đầu qua.
Phó Xương Đỉnh cũng thổn thức khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu xuống.
Những người khác cũng cúi đầu không nói.
Không phải không nói, là bị hai người trừng không dám nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận