Toàn Cầu Cao Võ

Chương 626: Đẹp trai không quá ba giây!

"Oanh!"
Giữa không trung, ba ánh sáng vàng càng nổ ra ánh sáng chói lọi.
Sóng năng lượng dao động kịch liệt, Phương Bình bị áp chế, dường như không ngóc đầu lên được.
Sắc mặt lão Lý cũng trắng nhợt, khóe miệng rỉ máu, trong nháy mắt, cơ thể xuất hiện từng vết nứt toác trên da thịt, ông vội vàng đè lại trường kiếm, chửi nhỏ một tiếng: "Mẹ kiếp, mất công tôi chuẩn bị!"
Ném lại lời này, lão Lý xách Phương Bình lên, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Giữa không trung, ba đốm sáng vàng đang bận rộn đánh nhau, không ngừng đánh tới đánh lui. Hiển nhiên, Điền Mục đã chém giết đối thủ, bây giờ liên thủ với Khấu Biên Cương, chiếm ưu thế tuyệt đối, Phương Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được, nhìn về lão Lý.
Thấy cả người ông đẫm máu, Phương Bình không nhịn được, hỏi: "Thầy, thầy không sao chứ?"
"Không sao."
Lão Lý hờ hững, như thể người đang chảy máu không phải là ông.
"Thầy thật sự có thể giết cấp tám?"
"Đương nhiên."
Lão Lý kiêu ngạo, ngẩng đầu nói: "Nếu Điền Mục không đến, đêm nay tôi sẽ nổi danh, kiếm trảm cấp tám, trên trời dưới đất chỉ có Lý Trường Sinh tôi!"
"Xì!"
Phương Bình bĩu môi, lại không nhịn được nói: "Thật có thể giết?"
"Phí lời!"
"Tuyệt chiêu?"
"Đúng."
"Vậy thầy dạy em đi!" Phương Bình lập tức mừng như điên, nhanh nhảu nói: "Thầy cấp sáu có thể giết cấp tám, vậy em… vậy em có phải có thể một kiếm trảm cấp sáu?
Sớm biết vậy, em học đao làm gì, thầy à, chiêu này thầy nhất định phải dạy em.
Đúng rồi, thanh kiếm trong tay thầy có phải là Trường Sinh Kiếm không thầy?"
Phương Bình nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Lý Trường Sinh, nuốt một ngụm nước bọt, kiếm này là kiếm gì vậy?
Mới vừa rồi, kiếm khí mạnh mẽ, vẫn chưa xuất kiếm, cũng không nhằm vào cậu, nhưng Phương Bình đã có cảm giác mình cũng bị cắt chém thành từng mảnh rồi.
Đây là trường kiếm cấp A?
Không, có lẽ còn tốt hơn, thần binh a!
Không ngờ lão Lý lại cất giấu bảo bối như vậy, mình trước giờ lại chưa từng phát hiện.
Lão Lý mặc kệ cậu, tiếp tục chăm chăm nhìn bầu trời, một lát sau, thở nhẹ một hơi nói: "Cục diện lần này đã được khống chế, lần này, thằng nhóc em lập công lớn rồi, ba vị cao cấp, lần này, một tên cũng đừng hòng chạy!"
Cường giả tà giáo vốn không có quá nhiều.
Lần này bị chém giết ba vị cao cấp, đủ để thay đổi toàn bộ thế cuộc.
Nhưng lúc này Phương Bình lại không thèm để ý cái này, hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, không biết đang nghĩ cái gì, cậu bỗng nhiên hỏi: "Thầy, lực lượng tinh thần của thầy hơi yếu thì phải, được 500 hz không thầy?"
"Mắc mớ gì tới em!"
Lão Lý mắng một câu, khốn kiếp, chạm vào nỗi đau hoài vậy?
Lực lượng tinh thần của ông đây mà mạnh mẽ, ông đã sớm thành Tông sư rồi.
Thấy lão Lý thẹn quá hóa giận, Phương Bình biết điều hơn, nhưng không nhịn được nhìn thân thể ông từ trên xuống dưới, khẽ hỏi: "Em vừa mới thấy hình như nửa thân dưới của thầy phát ra ánh kim, không phải chỉ có cấp tám kim thân mới có sao thầy?"
"Có hiểu nửa kim thân là gì hay không? Nếu như không phải… Lão già tôi đã sớm rèn thành kim thân rồi!"
Lão Lý kiêu ngạo, muốn giết cấp tám, há có thể không có tuyệt chiêu?
Tôi có một kiếm, mười năm chưa từng ra khỏi vỏ!
Tôi có kim thân, nửa kim thân!
Lão Lý mới vừa kiêu ngạo bỗng hơi chán nản, cấp tám, nếu không có ai giữ lại, ông không thể giết được, nhưng đúng là có thể tung kiếm. Lỡ gặp phải cấp tám, lực lượng tinh thần của đối phương hoàn toàn bạo phát và khóa chặt mình, có lẽ ông cũng chưa chắc có cơ hội xuất thủ.
Để chắc ăn chém giết thì cấp bảy là mục tiêu có thể bị chém giết nhất.
"Nửa kim thân..."
Lúc này, tâm tư Phương Bình hoàn toàn không đặt trên người những cường giả đang giao thủ với nhau kia, mà sự hiếu kỳ của cậu tăng cao, vội vàng hỏi: "Ai cũng nói trung cấp tôi luyện nửa kim thân, có phải đến đỉnh cấp sáu đều là nửa kim thân phải không thầy?"
"Biến đi, em dám so sánh tôi với đám rác rưởi đó?"
Lão Lý kiêu ngạo kinh khủng khiếp, hừ nói: "Cái gì gọi là kim thân? Đó là thân thể kim cương bất hoại! Đánh không vỡ, đập không nát…"
Phương Bình không lên tiếng, chỉ lấy tay chọt chọt vào vết thương đang chảy máu của ông.
Ông thầy này, trình độ khoác lác đúng là không yếu, cả người chảy máu gần như thành sông thành suối luôn rồi, cái này mà gọi là đánh không vỡ, đập không nát à?
"Cút!"
Ông lão hết sức tức giận, đây là do tôi tự làm, tự đập nát kim thân của tôi.
Nếu không, đổi thành một tên cấp sáu nào khác, để hắn đánh hắn cũng đánh không vỡ, đánh vỡ cũng sẽ nhanh chóng khôi phục lại, sao có thể để chảy máu như bây giờ?
Phương Bình thấy ông thẹn quá hóa giận, cũng không chọc vào nỗi đau của ông nữa, tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, võ giả đỉnh cấp sáu, chưa chắc đã rèn được nửa kim thân ạ?"
"Đương nhiên."
"Vậy làm sao mới có thể có?"
Lão Lý liếc cậu một cái, cau mày nói: "Em cũng đừng nghĩ đến, mặc dù nói tôi đã xem như hoàn thành nửa kim thân, nhưng thực ra cũng là giả, xương tủy vẫn chưa rèn luyện..."
"Em rèn luyện rồi!"
Lão Lý chớp mắt nghẹn lời, sắc mặt hơi biến thành màu than đen, mình quên mất chi tiết này rồi.
Lại lần nữa thở ra một hơi, lão Lý lúc này mới nói: "Tôi đi đường tắt. Thực ra, đối với em mà nói, chân chính bước vào cấp tám mới là chính đạo, ở cấp sáu rèn luyện nửa kim thân, không những tốn thời gian mà còn lãng phí tài nguyên…"
"Thầy cứ nói xem làm sao rèn luyện đi, nói không chừng em sẽ bị kẹt lại ở cấp sáu một quãng thời gian lận, rèn nửa kim thân dọa người cũng không tệ."
"Dọa người?"
Lão Lý lần nữa có cảm giác tức muốn thổ huyết, hừ mạnh nói: "Nói sau, đi, đi xem xem!"
Nói đến đây, ông lại xách cổ Phương Bình, bay về nơi xa xa.
Phương Bình cũng không thèm để ý, trời tối mà, dù sao cũng không ai nhìn thấy, coi như mình tự bay.
"Thầy ơi, Điền sư huynh bọn họ thắng rồi hả?"
"Sắp rồi, hai vị cấp bảy đã bị giết, bây giờ còn tại một tên cấp tám kia gần chết rồi, đang giãy dụa."
"Vì sao tà giáo không có người đến cứu viện?"
"Em có thể bớt nói bớt hỏi lại một chút hay không hả?" Lão Lý đau đầu: "Sở dĩ tà giáo không bị diệt trừ không phải vì bọn họ mạnh mẽ, mà vì bọn họ ẩn núp rất kỹ. Bây giờ có người đến cứu viện, đại chiến nổ ra đã khiến rất nhiều cường giả quan tâm, cường giả cấp chín cũng đã bắt đầu chú ý dò xét rồi.
Lúc này đi ra bao nhiêu đều chỉ là đi nạp mạng thôi.
Em cho rằng cường giả cao cấp thực sự là rau cải trắng ngoài chợ chắc?
Lần này điều động ba người, tà giáo bọn họ cũng ôm tâm tư đánh nhanh thắng nhanh, giết em, dễ như ăn cháo.
Giết lão Lưu mới là mục đích chính. Một người cấp tám, hai người cấp bảy, giết lão Lưu, không tốn bao nhiêu thời gian."
Phương Bình nghe vậy cũng chửi mát nói: "Em biết ngay mà, Trương Định Nam đúng là vô căn cứ, không tin được. Nếu thật sự nghe theo ông ấy, chắc em đã sớm chết không tìm được xương rồi. Lần này, hai vị cấp tám và hai vị cấp bảy cũng kém chút không đủ thực lực, bị người kéo đến gần khu dân cư.
Nếu lại xuất hiện thêm một vị cường giả kim thân, vậy chẳng phải loạn rồi sao?"
"Cũng chưa chắc, nếu thật như vậy, ông ấy sẽ không tiết lộ chuyện có lão Lưu đi theo em rồi."
"Người khác cũng có thể đoán được."
"Cũng đúng, cho nên tôi nói này, thằng nhóc như em nên kiềm chế một chút đi, đừng có rảnh quá không gì làm lại hung hăng khoe khoang, danh tiếng của em bây giờ còn lấn át luôn cả Tông sư. Người không biết lại tưởng em đã thành Tông sư, nhưng thực tế, em chỉ là một con gà."
"Em cấp bốn cao kỳ rồi..."
"Tôi là đỉnh cấp sáu, em có thấy tôi khoe khoang không?"
"Thầy gần 60 rồi, sắp đến tuổi thất tuần, chúng ta không giống nhau..."
Lão Lý cũng không nói lời nào, bàn tay nắm lấy cổ Phương Binh hơi dùng chút lực.
Phương Bình lập tức gào lên đau đớn. Lão Lý quả là người không chịu nổi lời thật lòng, mình có nói láo đâu, cũng gần 70 rồi còn gì.
...
Bay nhanh một đường.
Rất nhanh, hai người đến chiến trường.
Lúc này, giữa không trung, bốn vị cường giả đang vây công vị cường giả kim thân kia.
Thực lực của vị cường giả kim thân kia không phải đùa, dù đối mặt với sự vây công của hai vị kim thân và hai vị đỉnh cấp bảy, trong thời gian ngắn, đối phương cũng không có dấu hiệu suy tàn.
Năm người giao chiến, khí thế rung trời.
Phương Bình và lão Lý chỉ hơi hơi đến gần một chút đã cảm nhận được áp lực cực lớn không gì sánh được, sắc mặt Phương Bình trắng bệch, lão Lý hơi dừng một chút, tay đè lấy trường kiếm, sau một lát, dường như ông đã thích ứng, không còn phản ứng mạnh như trước nữa.
Tuy lực lượng tinh thần hơi yếu, nhưng khí thế mạnh mẽ, vẫn có thể chịu được chút dư âm ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận