Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1800: Ma Võ Thời Đại Mới

Phương Bình cao giọng quát: "Chiến tranh sẽ chết người, không ai biết liệu còn có ngày mai! Hôm nay trong sân có hơn 10000 người, lúc chiến tranh kết thúc, còn có mấy người sống sót, Phương Bình không biết. Không ai biết nhân loại còn có tương lai hay không! Nhưng dù như thế, các ngươi có sợ không?
Nói cho ta, các ngươi có sợ hay không?"
"Không sợ!" Mọi người cao giọng rống to.
"Không sợ vậy thì hãy tiếp tục chiến đấu. Trận chiến này, chúng ta thắng rồi, cũng thua rồi, nhưng cuối cùng chúng ta nhất định sẽ thắng. Ma Võ phản công địa quật, giành lại những gì chúng ta đã mất, đây chính là điều Ma Võ nên tiếp tục làm!"
"Chúng ta cần tự mình rửa sạch sỉ nhục. Phương Bình ta chưa từng bại lần nào, lần này cũng không ngoại lệ, các ngươi cũng như thế."
"Phản công! Các vị còn dám chiến sao?"
"Dám!" Tiếng hét to hùng hồn lại vang lên.
"Dám cũng vô dụng! Thực lực các ngươi chưa đủ. Ma Đô địa quật còn có 12 thành, còn có 18 vị cấp 9, mấy chục cấp 8, trên trăm cấp 7, chỉ hô khẩu hiệu có tác dụng không? Vô dụng!"
"Phải có thực lực!"
"Chỉ khi thực lực mạnh mẽ, mới có thể mở đường máu giữa cuộc chiến đáng chết này."
"Các ngươi có thực lực như vậy sao? Các ngươi không có! Cho nên Ma Võ thua, Ma Võ bại, Ma Võ trở thành sỉ nhục."
Phương Bình nói xong, không ít người sắc mặt đỏ lên.
Thực lực!
Ma Võ thiếu thực lực như vậy, bọn họ thiếu thực lực như vậy.
Bây giờ, từ bên ngoài nhìn vào, Ngô Khuê Sơn là cường giả cấp 9 duy nhất thì đang trọng thương sắp chết.
6 vị cấp 8, ngoại trừ Phương Bình và Lý Trường Sinh, 4 người khác cũng đều trọng thương, còn đang chữa thương.
Thực lực như vậy, làm sao phản công địa quật?
Phương Bình lần nữa chợt quát lên: "Bây giờ đường nối Ma Đô địa quật đã bị phong tỏa, bên ngoài đường nối, tập trung hơn mười cấp 9, phản công chính là muốn chết! Phương Bình ta có thể mời cường giả các giới trợ chiến rồi sẽ phản công.
Nhưng nhất định phải như thế ư? Nhất định phải dựa vào người khác tới giúp chúng ta lấy lại những gì chúng ta đã mất ư?
Bọn họ cũng sẽ hy sinh, bọn họ cũng sẽ thất bại, bọn họ cũng có nhiệm vụ của bọn họ, Ma Đô địa quật thuộc về Ma Võ, là Phương Bình ta yêu cầu ba bộ bốn phủ giao cho Ma Võ trấn thủ.
Bây giờ, mất rồi, mất ở trong tay ta, ta không bằng lòng để người khác đến dẫn dắt cuộc chiến này, trận chiến này vẫn là cuộc chiến của Ma Võ!
Nhưng chiến tranh sẽ chết người, hôm nay các vị còn sống, nếu như tiếp tục tham chiến, có lẽ sẽ còn tiếp tục tử vong, các ngươi thật sẵn lòng không?"
"Sẵn lòng!" Tinh thần quần chúng mãnh liệt, tiếng hét to lại vang lên.
"Sẵn lòng?" Phương Bình bỗng nhiên cười nói: "Các ngươi sẵn lòng, ta không sẵn lòng. Ta không muốn các ngươi tiếp tục chết, các ngươi thật quá yếu, các ngươi đã không theo kịp bước chân của chúng ta, các ngươi đã từng bước bị bỏ rơi. Kể cả một số đạo sư cũng như thế!
Bây giờ đại chiến, không đến cao cấp thì không đủ tư cách tham gia, nhưng các ngươi cách cao cấp xa như thế, làm sao còn có thể tham dự vào?"
Thấy không ít người lộ vẻ căm phẫn, Phương Bình lại cười nói: "Không sai, ta chính là đang kích thích các ngươi, mà trên thực tế, không đơn thuần là kích thích, cũng là lời nói thật.
Các ngươi có biết, những ngày qua ta đi đâu không?"
Phương Bình khẽ cười nói: "Ta đến chỗ sâu địa quật. Nơi có có vô số cường giả trong truyền thuyết! Thế giới của họ hùng vĩ hơn, mạnh mẽ hơn tưởng tượng của các ngươi.
Ở nơi đó, ta đã nhìn thấy vô số cường giả, vô số cấp 9!
Phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều có cấp 9, lực lượng một quân, 30 vị cấp 9... Không, 33 vị!
Cấp 7 như cỏ rác, các vị, các vị có biết chuyến đi địa quật này ta đã giết bao nhiêu võ giả cấp 7, cấp 8 không? Tính ra hàng trăm!"
Dứt lời, Phương Bình thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: "Bây giờ các ngươi hẳn nên biết vì sao ta chướng mắt các ngươi rồi phải không? Các ngươi quá yếu, yếu đến mức không có cảm giác tồn tại. Tương lai đại chiến nổ ra, nếu thực lực các vị vẫn như vậy thì danh từ bia đỡ đạn... chính là chỉ các ngươi.
Đối thủ của chúng ta, có thể tổ chức một thậm chí mấy đoàn quân gồm 10.000 võ giả cao cấp!
Ai có thể chống lại đoàn quân như vậy?"
Dưới đài, vẻ mặt mấy người Đường Phong trở nên nặng nề, còn có vẻ hơi lo lắng. Lúc này mà đả kích lòng tin của mọi người như thế có ổn không?
Phương Bình không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào, tiếp tục cười nói: "Các ngươi có áp lực, nhưng mà chưa đủ! Các ngươi có cảm giác nguy cơ, cũng chưa đủ! Các ngươi cảm thấy đối thủ của chúng ta là Ma Đô địa quật thì các ngươi lầm to!
Trước kia, ta vẫn cảm thấy, có một số việc không nên nói cho các ngươi biết, các ngươi còn nhỏ yếu, các ngươi không đảm đương nổi trọng trách như vậy!
Các ngươi không chống đỡ nổi gánh nặng như vậy!
Ta cũng không thể!
Ta tuy cấp 8, nhưng ở sâu trong địa quật, ta cũng phải cẩn thận từng bước, một bước sai, vạn kiếp bất phục, chết không có chỗ chôn."
"Mọi người đều có chung suy nghĩ muốn che chở người trẻ tuổi, che chở kẻ yếu, để bọn họ chậm rãi trưởng thành."
"Nhưng các vị, không còn thời gian nữa rồi! Ta cũng không muốn như thế, ta cũng muốn cho mọi người thời gian, ta cũng muốn để các vị đừng chịu áp lực lớn như vậy!"
Phương Bình nghiến răng, quát: "Nhưng kẻ địch không cho chúng ta thời gian. Ở sâu trong địa quật, ta đã nhìn thấy các tiền bối trấn thủ Ngự Hải Sơn mấy trăm năm. Mấy trăm năm, mọi ngày như một ngày, trấn thủ Ngự Hải Sơn cả ngày lẫn đêm!"
"Ta nhìn thấy võ giả địa quật tùy ý sỉ nhục một cách rất miệt thị những tiền bối bảo vệ nhân loại này."
"Vì sao những tiền bối đó phải chịu nhục mà không nói một lời? Võ đạo phải tranh, tu luyện đến cảnh giới như thế, trấn thủ Ngự Hải Sơn cực kỳ nguy hiểm là vì ai?
Bọn họ không tranh, không mắng, không phản kháng, các ngươi có biết lúc đó ta nghĩ gì không?
Ta nghĩ, một ngày nào đó, ta sẽ để những tiền bối này vinh quang trở về!
Ta nghĩ, một ngày nào đó, ta sẽ giết hết những kẻ khốn nạn nhục nhã anh hùng nhân loại hôm nay.
Nhưng muốn làm vậy thì phải có thực lực."
"Không có thực lực, không thể bình định địa quật, thì sự kiên nhẫn chịu nhục nhã của các tiền bối sẽ thành trò cười!
Các vị, giây phút này, không ai cho chúng ta thời gian, không ai tiếp tục cho chúng ta chậm rãi trưởng thành. Các tiền bối không chịu nổi nữa rồi! Tuyến đầu, ở nơi các ngươi không biết, cường giả tuyệt đỉnh đã không chống đỡ nổi mảnh trời này nữa!
Các ngươi biết tuyệt đỉnh là cái gì không?
Là cường giả vô địch!
Cường giả vô địch của nhân loại!
Có mấy người biết những người này? Có mấy người từng gặp những người này? Bọn họ chèo chống mấy trăm năm hòa bình cho nhân loại, nhưng bây giờ, bọn họ không chịu nổi nữa!
Võ giả đời mới như chúng ta đã không còn thời gian chậm rãi trưởng thành!
Vì vậy, giờ đây, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là mạnh lên, mạnh lên với tốc độ nhanh nhất, trở nên càng mạnh càng tốt, dù không diệt được địa quật, trước khi chết cũng phải cắn mất một miếng thịt của bọn chúng, để bọn chúng biết đau là như thế nào! Để bọn chúng hiểu, xâm lược nhân loại, xâm lược Địa Cầu, là nỗi đau cả đời bọn chúng khó mà quên được."
Nói đến đây, Phương Bình tiếp tục cao giọng nói: "Các vị, kẻ địch cường đại như thế, nói cho ta, bây giờ các ngươi có sợ không?"
"Không sợ!"
"Dám chiến không?"
"Dám chiến!"
"Cho dù là đi chịu chết ư?"
"Có chết không hối hận!"
"..."
Từng tiếng hét vang lên, đinh tai nhức óc.
Từng gương mặt mang theo kiên nghị, mang theo phẫn nộ đập vào mi mắt.
Phương Bình nhìn quanh một vòng, chậm rãi nói: "Vậy thì nợ máu trả bằng máu, giết cho chúng tan tác! Ta sẽ không để cho các ngươi đi chịu chết, dù có chết thì cũng phải chết có giá trị. Ngươi có thể chết, nhưng ngươi phải kéo theo kẻ mạnh hơn!
Từ hôm nay, cung cấp miễn phí đá năng lượng, yêu cầu duy nhất... lấy mạng của võ giả địa quật! Các ngươi dùng bao nhiêu tài nguyên, ta không muốn các ngươi trả bằng tài nguyên mà muốn trả bằng đầu người, mạng kẻ địch!
Ma Võ bước vào thời kỳ chiến tranh, không bàn cảnh giới, không bàn xuất thân, chỉ bàn công trạng.
Giết người để lấy công trạng!
Đá năng lượng chỉ là cơ sở, các ngươi có được công trạng thì có thể đạt được tất cả những gì các ngươi muốn, các ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, bảo vệ người nhà của các ngươi, bảo vệ tất cả những gì các ngươi muốn bảo vệ.
Nếu không có thực lực, vậy cũng chỉ có thể mặc người chém giết, người là dao thớt ta là thịt cá!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận