Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1717

Cũng trong lúc đó, tại khu vực cấp bảy của Vương Chiến Chi Địa.
Lý Hàn Tùng một quyền đánh nổ một vị võ giả cấp bảy sơ kỳ, cười to nói: "Ta là Lý Hàn Tùng! Ta ở đây, Phương Bình sẽ lập tức tới để tiêu diệt toàn bộ các ngươi! Không phục thì đến giết ta này!"
Cách đó không xa, Tần Phượng Thanh chửi đổng: "Làm gì đó! Các ngươi điên rồi sao? Sao nhất định phải đu bám tên tuổi của tên khốn Phương Bình kia!"
Tần Phượng Thanh sắp điên rồi! Chúng ta đến kiếm tiền, chứ không đến tìm chết, ok?
Phương Bình lắm kẻ thù như vậy, các ngươi lại nhất định tự kéo chúng ta xuống mồ chung sao? Các ngươi đang làm cái quái gì thế!
Lý Hàn Tùng mặc kệ hắn, cười to nói: "Nhìn thấy không? Đây là Tần Phượng Thanh, anh em họ hàng của Phương Bình, còn thân hơn cả anh em ruột, tiêu diệt hắn, mặc kệ vì lý do gì, Phương Bình cũng sẽ đến báo thù!
Ha ha! Đến đây, lần này ta đến Vương Chiến Chi Địa để báo thù đó! Lần trước các ngươi dám đuổi giết chúng ta, đúng là chán sống!"
"Điên rồi! Điên thật rồi!" Tần Phượng Thanh khóc không ra nước mắt, mẹ nó, ngươi mới là anh em họ hàng của Phương Bình, không phải ta! Oan cho ta quá!
"Muốn chết!"
Ngay lúc này, bốn phương tám hướng đều có cường giả ngự không đến, ai nấy đều giận tím người!
"Chạy mau!"
Lý Hàn Tùng hét lớn một tiếng, Diêu Thành Quân và Vương Kim Dương không chút do dự, đạp không bỏ chạy.
Tần Phượng Thanh oan ức, uất ức nói: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì vậy! Đừng phá nữa, này những người bạn thiện lành, ta sắp bị các ngươi hại chết rồi!"
Vương Kim Dương vừa ngự không thoát đi, vừa cười nói: "Sợ cái gì? Ngươi không phải vẫn luôn cảm thấy ngươi mạnh hơn chúng ta sao? Nhưng ngươi không nổi tiếng, ai biết ngươi là ai? Bây giờ dùng ké tên tuổi của Phương Bình, để chúng ta cùng nổi tiếng!
Lần trước ở Vương Chiến Chi Địa, chúng ta cũng tiêu diệt không ít người, kết quả ai cũng chỉ nhớ đến Phương Bình, không ai biết chúng ta là ai, rõ là không hề nể mặt chúng ta mà!"
"Lão Vương, đừng điên nữa, nguy hiểm tính mạng đấy!" Tần Phượng Thanh rất muốn khóc.
Các ngươi đừng điên như vậy mà! Ta sợ lắm!
Khu vực cấp bảy hiện toàn bộ đều đang truy sát bọn họ, Tần Phượng Thanh sắp điên rồi. Chưa lấy được thứ tốt gì, nhưng đúng là đã nổi tiếng ngoài ý muốn luôn, nghe thử mà xem!
"Tần Phượng Thanh! Phương Bình ở đâu? Ta cũng muốn thử xem, giết ngươi rồi, Phương Bình có tới hay không!"
"Tần Phượng Thanh, các ngươi chết chắc rồi!"
"Các ngươi chạy không thoát đâu!"
"..."
Mấy chục vị võ giả cấp bảy từ bốn phương tám hướng đua nhau quát ầm lên.
Tần Phượng Thanh tức giận, ta đến đây để kiếm tiền, không phải đến tìm chết. Cuộc sống khó khăn quá mà!
Lão Vương, lão Diêu và Đầu Sắt điên rồi, mấy tên điên này đi vào không làm chính sự, chỉ toàn lo đánh bóng tên tuổi, bây giờ cả bọn nổi như cồn.
Võ giả cấp bảy trước đó còn phân tán đi xung quanh tìm cơ duyên, nhưng bị bọn họ tiêu diệt vài tên, bây giờ đều tụ lại một chỗ đuổi giết bọn họ.
Nếu còn tiếp tục như thế, hắn sẽ điên mất.
Phía trước, Lý Hàn Tùng ha ha cười nói: "Một đám rác rưởi vô dụng mà cũng muốn giết chúng ta? Cơ Dao đâu? Phong Diệt Sinh đâu? Mấy tên phế vật kia đi đâu rồi? Trước đó không phải rêu rao muốn giết chúng ta sao? Muốn giết Phương Bình sao? Bây giờ bọn ta đến rồi! Còn cần Phương Bình ra tay sao?
Bọn ta cũng có thể khiến các ngươi sợ tè ra quần, một đám rác rưởi vô dụng, chỉ bằng các ngươi mà cũng dám hò hét giết người!
Nhớ kỹ tên của ta, Lý Hàn Tùng!
Đám phế vật Phong Diệt Sinh mà dám đến, ta sẽ trực tiếp đánh nổ bọn họ!"
"Vô liêm sỉ!"
"Vô liêm sỉ cái đầu ngươi! Đến giết ta này!"
Lý Hàn Tùng hùng hồn la lớn, nhưng tay lại gắt gao kéo Diêu Thành Quân chạy, truyền âm nói: "Chạy nhanh lên một chút, ngươi chậm quá!"
Diêu Thành Quân không nói một lời, tiếp tục gia tốc!
Lý Hàn Tùng oán giận nói: "Sao ngươi phế như vậy, trước đây còn tốt lắm mà, không trong tầm mắt của bọn họ, bọn họ cũng không tìm được chúng ta, bây giờ thì hay rồi, mỗi ngày đều bị truy sát…"
Diêu Thành Quân giận dữ, truyền âm mắng: "Ta không có bản lĩnh như Phương Bình! Có thể chạy là tốt lắm rồi. Ngươi đó, thừa hưởng được 3 phần bản lĩnh chọc chó của Phương Bình, nếu còn tiếp tục như thế, chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Lý Hàn Tùng nhếch miệng cười nói: "Sợ cái gì! Yên tâm, tiêu diệt thêm một ít người, nhất định sẽ có người truyền tin về vùng cấm, chờ đám Phong Diệt Sinh đến giết chúng ta!"
"Ngươi điên rồi!" Diêu Thành Quân cũng là bất đắc dĩ, tiếp truyền âm nói: "Ngươi cùng lão Vương đi vào, vẫn luôn giết người, muốn dụ dỗ nhóm người Phong Diệt Sinh đi vào, rốt cuộc là vì cái gì? Lẽ nào thật sự muốn giết đám người Phong Diệt Sinh ở đây sao?"
"Lẽ nào không được?"
"Không phải không được..."
Diêu Thành Quân cực kỳ cạn lời, thậm chí là bất đắc dĩ, truyền âm nói: "Nhưng 4 người chúng ta không phải đối thủ của bọn họ! Bọn họ hiện đã sắp tập hợp hơn trăm võ giả cấp bảy rồi! Nếu đám người Phong Diệt Sinh đi vào, sẽ càng đông hơn!
Hiện tại hai đại vương đình còn chưa triệt để hợp tác với nhau, một khi những người này tiến vào, có thể sẽ chính thức hợp tác. Đến lúc đó, chúng ta làm sao chạy?"
"Vậy thì đi ra ngoài!"
"..."
Diêu Thành Quân không có gì để nói, đi ra ngoài dễ như vậy sao? Phía lối ra vào hiện có không ít cấp bảy đang canh chừng kia kìa. Hai người này rốt cuộc định làm gì?!
Cùng lúc đó, Tần Phượng Thanh cũng kéo theo lão Vương, truyền âm hỏi: "Lão Vương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Đừng nói ngươi muốn để Phương Bình vào đây đó chứ? Nhưng bây giờ ai biết Phương Bình đang ở đâu! Nếu Phong Diệt Sinh tới mà Phương Bình không đến thì chúng ta chết chắc rồi!"
Vương Kim Dương truyền âm cười nói: "Đừng lo lắng! Phương Bình sẽ đến! Đương nhiên, khi nào đến thì khó nói. Chúng ta phải gây ra náo động lớn mới được, nếu không, nhóm người Phong Diệt Sinh xem thường chúng ta, chưa chắc sẽ vào. Chỉ cần bên này bị tổn thất nặng nề, bọn họ sẽ không nhịn được."
"Nhưng nếu không tới, thì làm sao bây giờ?"
"Thì thôi!"
"Lão Vương, đừng mà, các ngươi có kế hoạch gì thì nói, còn không nói ta sắp điên rồi! Tiếp tục như thế, sớm muộn cũng làm nhân bánh bao thịt cho xem."
Vương Kim Dương chần chờ chốc lát, cười nói: "Không sao đâu, yên tâm đi, chúng ta có đòn sát thủ!"
"Đòn sát thủ gì?"
"Nói ra mất linh."
Tần Phượng Thanh khóc không ra nước mắt, một lát mới nói: "Có cái quần què! Các ngươi điên rồi! Ta hối hận rồi, nếu biết các ngươi điên như vậy, đánh chết ta cũng không đến, bây giờ còn chưa mò được cái gì, ngày ngày đều bị truy sát!"
Nét mặt Tần Phượng Thanh buồn như đưa đám, cuộc sống thật khó khăn, thật khó sống. Nếu Phương Bình không đến được thì phải làm sao đây?
Chờ chết à!
Vương Kim Dương vỗ vai hắn, bất đắc dĩ nói: "Ban đầu đã bảo ngươi đừng đi theo rồi mà, ai bảo ngươi nhất định phải theo, hiện tại có khóc cũng muộn rồi."
Tần Phượng Thanh ủ rũ!
Vớ vẩn, làm sao ta biết các ngươi điên cuồng hơn cả chó dại như vậy. Đến Vương Chiến Chi Địa không tìm cơ duyên, không tìm bảo bối, mà chuyên đi giết người, mà giết người cũng được đi, quan trọng là chẳng mò được cái gì có giá trị cả, thật quá lỗ vốn!
Thấy hắn ủ rũ, lão Vương lại an ủi: "Yên tâm đi, lần này Phương Bình mà đến, tuyệt đối sẽ kiếm được một món hời lớn! Đủ cho ngươi ăn mấy năm, chứ dựa vào ngươi, ngươi có thể kiếm bao nhiêu? Không giúp Phương Bình ra, nào có cơ hội kiếm tiền!"
Tần Phượng Thanh truyền âm mắng: "Vậy chẳng bằng để hắn giả mạo ngươi hoặc giả thành những người khác, giả mạo Tưởng mập cũng được, nhất định phải đi vùng cấm làm gì, đúng là rảnh ruồi mà?"
"Vùng cấm mới có nhiều cơ hội phát tài."
"Thôi đi! Hắn muốn khoe khoang một hồi mà thôi, nếu không, tiêu diệt mấy tên võ giả vùng cấm rồi giả mạo người khác là được mà, cũng như nhau cả!"
"Không giống nhau, võ giả ở đây quanh năm suốt tháng đều ở đây, ngoại trừ Phong Diệt Sinh thường tới tới lui lui, những người khác có khi ở đây cả mấy chục năm…"
Lão Vương nói xong, lại nói: "Ngươi tăng tốc lên một chút coi, đánh thì đánh không lại, chạy cũng không chạy nổi, cần ngươi đi theo làm gì?"
Tần Phượng Thanh không có gì để nói, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, ta làm sao biết mới vừa vào Vương Chiến Chi Địa thì sẽ bị truy sát chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận