Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1797: Trở Về Ma Võ

Trong đại sảnh dưới mặt đất.
Mấy người Phương Bình vẫn chưa đi.
Một lát sau, lão Lý mở miệng nói: "Phương Bình, các ngươi đi về trước đi. Hiện Ma Võ rối bời, lão Ngô lại bị thương, ngươi trở về sắp xếp một chút."
"Lão sư, ngài..."
"Ta phải ở lại đây."
Lão Lý nghiêng đầu liếc nhìn cửa đường nối ở xa xa, cười nói: "Dù Bộ trưởng đang ở đây, nhưng mà ở lại đây vẫn an tâm hơn."
Thật ra, lúc này vẫn có cách đóng đường nối, dù đường nối của Ma Đô địa quật đã vững chắc nhiều năm, nhưng với thực lực của Trương Đào, ông có thể đi vào phong tỏa đường nối, để đối phương không thể xông vào.
Nhưng không ai đề cập đến chuyện đó.
Ma Võ sẽ phản công. Dù Ma Võ không phản công, nhân loại cũng sẽ phản công.
Đại chiến toàn diện sắp nổ ra, lúc này phong tỏa đường nối của Ma Đô chẳng có ý nghĩa gì, một khi toàn bộ 108 đường nối mở ra, tất cả đường nối không ổn định đều sẽ hoàn toàn vững chắc.
So với chờ đại loạn, không bằng bây giờ mở đường nối ra, cướp đoạt tài nguyên, quét sạch vây cánh địa quật.
Phương Bình liếc nhìn Lữ Phượng Nhu còn đang ngủ say, lát sau mở miệng nói: "Vậy ta đưa lão sư trở về trước."
Hắn còn đang nói, thì âm thanh Trương Đào từ xa truyền đến: "Trương trấn thủ, Ngô trấn thủ, các ngươi đi Kinh Đô đi!"
Hai vị trấn thủ liếc nhau, đều không nói gì, nhanh chóng chuẩn bị khởi hành rời đi.
Thấy Ngô Xuyên không đề cập đến chuyện đá năng lượng, Phương Bình suy nghĩ một chút, đưa một chiếc nhẫn chứa đồ rộng 5 mét vuông tới, mở miệng nói: "Ngô sư huynh mang đá năng lượng theo đi, thuận buồm xuôi gió, sau này Ma Võ còn phải dựa vào Ngô sư huynh."
Ngô Xuyên nhận lấy nhẫn chứa đồ, dùng lực lượng tinh thần liếc nhìn một cái, không khỏi cười nói: "Ngươi thật rộng rãi!"
Dứt lời, Ngô Xuyên cũng không kiểu cách, nhận lấy nhẫn chứa đồ, bên trong đã tràn đầy đá năng lượng, chắc là có khoảng 5000 cân.
Ngô Xuyên vừa định đi, Phương Bình lại vội nói: "Lý lão sư, ngài hãy đưa thần binh trường kiếm cho Ngô sư huynh trước, còn ngài cải tạo lại trường kích mà dùng."
Lão Lý bật cười, tiện tay vứt trường kiếm cho Ngô Xuyên, Ngô Xuyên ném trường kích cho lão Lý.
Lần này, Ngô Xuyên thật phải đi rồi, đi vài bước, bỗng truyền âm cho Phương Bình, khẽ thở dài: "Đừng oán, Phương Bình, sư huynh biết ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng thời đại này chính là như thế, chúng ta đều mò mẫm tiến lên, không ai có thể phòng ngừa.
Ngươi như vậy, ta như vậy, Bộ trưởng cũng như vậy. Ông ấy không phải thần, ông ấy không thể tính toán tường tận tất cả, không thể nhìn thấu tương lai.
Ta đến Ma Đô, cũng là do Bộ trưởng sắp xếp, những người khác đi Kinh Đô cũng là do Bộ trưởng sắp xếp, mà tất cả những điều này...chỉ vì một mục đích.
Thắng lợi!
Lấy cái giá thấp nhất đổi lấy thành quả thắng lợi lớn nhất, đây chính là nhân loại, đây chính là Hoa Quốc.
Phương Bình, nếu có một ngày, dùng cái chết của Bộ trưởng có thể đổi lấy tính mệnh của mấy vị Chân Vương thì Bộ trưởng cũng sẽ không do dự."
"Ta biết, ta không oán, chính là không cam tâm!"
"Vậy hãy chăm chỉ tu luyện đi!"
Ngô Xuyên khẽ than một tiếng, sau đó lại nở nụ cười, mở miệng nói: "Khi Ma Đô địa quật phản công, ta sẽ đến giết cho thoải mát, lần này... đánh uất ức quá!"
Nói xong, Ngô Xuyên vội vã rời đi với tốc độ cực nhanh.
Trương Vệ Vũ muốn nói vài câu, nhưng cuối cùng lại im lặng.
trương Vệ Vũ sắp đột phá tuyệt đỉnh, nhưng bây giờ còn chưa xác định sẽ tham dự cuộc chiến Ma Đô hay là tham dự cuộc chiến ở địa quật khác.
Thậm chí lần này rất có khả năng ông sẽ không tham chiến mà lựa chọn ở lại mặt đất để đột phá, để bảo đảm an toàn của bản thân. Quá tam ba bận, nếu liên tiếp có nhân loại tuyệt đỉnh đột phá ở địa quật, e là phía địa quật sẽ không tiếp tục khinh thường nữa.
...
Ngô Xuyên và Trương Vệ Vũ đi rồi, Phương Bình ôm Lữ Phượng Nhu đang chuẩn bị rời đi, nơi xa, Trương Đào lại nói: "Lại đây!"
Phương Bình quay đầu nhìn về phía mấy người Vương Kim Dương, nói: "Mấy người các ngươi đi về trước đi."
Mấy người gật đầu, Vương Kim Dương suy nghĩ một chút nói: "Đừng phát sinh xung đột."
Phương Bình lắc đầu nói: "Có thể có xung đột gì, ông ấy thổi một cái là ta chết queo, ta dám sao?"
Vương Kim Dương bật cười, lại nói: "Chúng ta về trước để bế quan tu luyện, tranh thủ đột phá cấp 8, nếu Ma Võ phản công, nhớ báo cho chúng ta, đừng có im ỉm khai chiến đấy."
"Nhất định!"
...
Nói chuyện với mấy người lão Vương xong, Phương Bình đi về phía đường nối.
Một lát sau, Phương Bình nhìn thấy Ngô Khuê Sơn đang lơ lửng giữa không trung.
Lúc này thương thế ngoài da của Ngô Khuê Sơn đã khôi phục, nhưng vẫn ngủ say. Hào quang trên đôi găng tay cũng đã mờ đi, không lấp lánh như trước.
Phương Bình vừa định nói chuyện thì Trương Đào đã hết sức uy nghiêm, mở miệng nói: "Ngồi!"
Phương Bình nhìn ông, cũng không nói gì, khoanh chân ngồi xuống.
"Nói ta nghe chi tiết về chuyến đi vùng cấm lần này một lần."
Dứt lời, ông hơi ngừng một chút, rồi nói: "Ngươi có thể oán giận ta, nhưng không được đưa tình báo lung tung, nếu nói lung tung... Có lẽ sẽ khiến rất nhiều người chết, đến lúc đó, ngươi chính là tội nhân, võ giả cấp 8 rồi, đừng ấu trĩ như vậy."
Phương Bình nổi nóng nói: "Ta còn chưa nói, ngài đã biết ta sẽ nói dối sao?"
Trương Đào hờ hững nói: "Vậy là tốt rồi, nói đi!"
"Hiệu trưởng có thể cứu không?"
Trương Đào liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Còn phải xem vận khí của hắn."
Phương Bình cũng không dây dưa nữa, nhanh chóng nói: "Sau khi trà trộn vào vùng cấm, ta đã đi thành Thiên Thực, chính là hoàng thành của Thiên Thực vương đình.
Thiên Thực vương đình có 360 tòa vương thành, thành chủ đều là cấp 9.
Mà phía hoàng thành, ngoài Điện Chân Vương thì điện chủ, điện phó của Bát Điện đều là cấp 9, còn có 30 ngàn Quân Thiên Thực, thống soái thống lĩnh nhánh quân 10 ngàn người đều là cấp 9..."
Phương Bình chậm rãi nói.
Trương Đào nhanh chóng nói: "Địa quật Tây Cương có cường giả trong bảng thần tướng sao?"
"Đúng vậy, thành chủ thành Mai Cận chính là cường giả trong bảng thần tướng, mà cường giả trong bảng thần tướng đều là cường giả đã có bản nguyên và đã đi được một đoạn đường bản nguyên, rất nhiều cường giả bản nguyên căn bản không có tư cách lên bảng."
"Mai Cận..."
Trương Đào trầm ngâm một câu, lại nói: "Sao ngươi biết được Lê Chử che giấu thực lực?"
"Đoán! Nhưng trực giác của ta rất chuẩn, cảm ứng nguy cơ cũng rất mạnh, ta rời khỏi thành Thiên Thực chừng 3000 dặm mới cảm giác thoát khỏi nguy cơ, cho nên ta đoán Lê Chử che giấu thực lực, giương cung mà không bắn."
"Vậy mà ngươi cũng dám đoán."
Trương Đào liếc mắt nhìn hắn một cái, tên này lá gan rất lớn, vào thành Thiên Thực mà có thể hô mưa gọi gió, suýt chút nữa nổ thành Thiên Thực, đây là điều ông không ngờ đến.
Không chỉ như vậy, Phương Bình còn dám trà trộn vào hoàng cung Thiên Thực vương đình, có thể nói gan to bằng trời.
"Triệu Hưng Võ thành Tả soái của Quân Thiên Thực... đám người Lê Chử thật to gan."
"Triệu Hưng Võ là người của chúng ta phải không? Ta cảm thấy mấy lần ông ta ra tay đều có ý giúp ta thoát thân."
"Triệu Hưng Võ..." Trương Đào nghĩ một lát rồi mới nói: "Triệu Hưng Võ không phải là người của ai cả, hắn có lý tưởng của hắn, hắn có ước mơ của hắn. Chỉ cần hắn không phản bội nhân loại, hắn và ta cũng chỉ có thể nói là hợp tác.
Hoặc nói trắng ra là hắn cũng coi như đường lui của chúng ta, dù đường lui này có thể là đường chết. Nếu có một ngày, nhân loại thật sự bại trận, không thể trốn đi đâu được, có lẽ Triệu Hưng Võ thật sự có thể cứu một nhóm người, dù là làm chó, cũng phải sống sót… Sống đến... ngày lật đổ địa quật."
Trương Đào khẽ cười nói: "Có lẽ căn bản sẽ không có ngày đó, nhưng đến khi đó, cũng không cần để ý. Chủng tộc không còn, vậy cứ để hắn diệt tuyệt đi, giữ mạng cho một đám người vô tội có lẽ cũng là cách duy nhất chúng ta có thể làm được."
Trương Đào không tiếp tục nói điều đó nữa, mà nói: "Ngươi nói lại về hệ thống theo dõi ta nghe thử."
Phương Bình nói qua một chút, hắn cũng không hiểu rõ về cái đó lắm, đa số đều là suy đoán mà thôi.
Trương Đào hơi trầm ngâm, lướt qua đề tài này, nhanh chóng chuyển dời đến Vương Chiến Chi Địa, trầm ngâm nói: "Vương Chiến Chi Địa, có lẽ hai vương sắp thức tỉnh thật rồi, Mệnh Vương đã đi thăm dò... Càn Vương có động tĩnh gì không, ngươi ở vùng cấm đã từng nghe về chuyện Càn Vương chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận