Toàn Cầu Cao Võ

Chương 597: Không hợp thì giải tán (2)

Tiếng da thịt nổ tung vẫn không ngừng lan ra, cứ tiếp tục kéo dài cho đến khi nổ đến vai tay phải, lực nổ mới hết.
Chiến pháp cao cấp có lực xuyên thấu mạnh, nếu như vừa rồi đánh trúng vào ngực, cũng sẽ khiến nội phủ bị thương.
Có điều khí huyết Phương Bình mạnh mẽ, không ngừng được khôi phục, lực đánh của đối phương cũng chỉ đủ làm nổ cánh tay phải của cậu, sau đó đã không còn lực và bị cản lại bởi lượng khí huyết dồi dào được bổ sung lại.
Phương Bình vẫn chưa bay ngược ra và rơi xuống đất thì đao của Tần Phượng Thanh đã hạ xuống rồi.
Cường giả trung cấp vừa muốn rút lui thì chiêu lực lượng tinh thần kinh sợ của Phương Bình lại có hiệu quả, khiến bước chân của hắn hơi chậm lại.
Mà chính lúc này, lưỡi đao của Tần Phượng Thanh hơi chếch, lập tức xẹt qua cổ đối phương!
“Xoẹt!”
Tiếng cắt chém ngọt lịm nhỏ đến mức không thể nghe thấy truyền ra, chiêu vừa rồi dường như không có hiệu quả, đối phương vẫn giữ tư thế rút lui, lui được mấy bước, tốc độ dần dần chậm lại.
Tần Phượng Thanh cũng không truy kích, đáp xuống mặt đất, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy về phía Phương Bình.
Cường giả trung niên không đuổi theo, trong mắt dường như lóe lên sự ngỡ ngàng.
Một lát sau, cổ bọng bỗng nhiên phun máu như suối.
Cái đầu vừa nãy còn đang yên đang lành ở trên cổ, máu vừa tuôn ra, đầu rơi xuống đất.
...
Tần Phượng Thanh kịch liệt thở dốc, Phương Bình không ngừng dùng khí huyết khôi phục thương thế ở cánh tay phải, hừ lạnh một tiếng: “Lần sau chúng ta hợp tác, anh chặn đòn, em bộc phát!”
Lần nào cũng là cậu bộc phát, người bị thương đều là cậu.
Chính diện chống đỡ cường giả cấp năm, Phương Bình vẫn hơi yếu một chút, dù thể chất của cậu đã ngang với võ giả đỉnh cấp bốn.
Nhưng ngũ tạng vẫn chưa rèn luyện, bất cẩn một chút rất dễ bị cường giả cấp năm chấn vỡ nội tạng.
Tần Phượng Thanh thở dốc nói: “Cậu… cậu có thể một chiêu giết hắn ta?”
“Không có em ngăn chặn, anh có thể giết hắn ư?”
Đao của Tần Phượng Thanh rất nhanh, uy lực cũng rất mạnh, nhưng không có Phương Bình, anh ta căn bản không tìm được cơ hội xuất chiêu.
“Không có tôi giết hắn, cậu có thể chống đỡ được sao?”
“Không có em chống đỡ, anh sao có thể giết được hắn?”
“Tôi không giết hắn thì cậu chết chắc rồi.”
“Tôi còn chạy nhanh hơn hắn, sức bền cũng hơn hắn, có chết cũng là anh chết!”
“...”
Tần Phượng Thanh trợn mắt nhìn cậu, con mẹ nó, người cũng đã giết rồi, hai người chúng ta còn tranh giành cái này có tác dụng không?
Cậu ta đang suy nghĩ, Phương Bình mở miệng nói: “Tim của hắn thuộc về em.”
“Khốn nạn!”
Tần Phượng Thanh chửi ầm lên, không ngờ cậu là vì cái này?
“Cho cậu...”
Lần này Tần Phượng Thanh bỗng dễ nói chuyện vô cùng, rất nhanh lại nói: “Mấy quả tim phía sau cũng thuộc về cậu, nhanh lên, không có thời gian!”
Sở dĩ dứt khoát như vậy là vì mấy tên võ giả cấp bốn phía sau sắp đuổi tới nơi rồi.
Lúc này, sau khi bộc phát, một đao gần như tiêu hao hơn nửa khí huyết của Tần Phượng Thanh, thể lực và tinh lực cũng sắp cạn kiệt.
Phương Bình không thể xuất thủ, chỉ có thể bỏ chạy, còn phải cẩn thận bị đuổi theo.
Phương Bình nhìn cánh tay phải một cái, nhịn không được mắng một tiếng, nếu đổi thành người khác thì cánh tay phải đã phế rồi.
Thằng cha Tần Phượng Thanh khốn kiếp này, ngoại trừ một đao vừa nãy thì chính là phế vật.
“Tính rõ với anh, lần nào anh cũng chiếm lợi cả, cứu mạng chó của anh, đao của anh thuộc về em.”
Phương Bình cũng không quan tâm anh ta có đồng ý hay không, thanh đao đó tính ra cũng tầm 50 triệu, sớm muộn cũng là của tôi!
Tần Phượng Thanh vô thức nắm chắc thanh đao, mẹ nó, tôi còn chưa có ý đồ gì với cậu, mà cậu đã nhắm trúng bảo bối duy nhất của tôi ư?
Phương Bình lúc này cũng xông ra, tay trái nắm quyền, thấp giọng quát, ánh sáng màu máu trên nắm đấm đỏ rực như lửa.
Có bốn võ giả đuổi tới, sơ kỳ đến cao kỳ đều có.
Nhưng so với Phương Bình thì những người này vẫn chỉ có chiến pháp trung cấp, thể chất, khí huyết cũng không bằng Phương Bình, cộng thêm chiêu kinh sợ lực lượng tinh thần của Phương Bình, cậu giống như bổ dưa, chưa tới 30 giây đã giết được bốn người này.
“Đồ gà!”
Phương Bình một quyền đánh nổ đầu người cuối cùng, phun ra một ngụm máu, khinh bỉ nói: “Còn không bằng Lăng ngực nhỏ!”
Tần Phượng Thanh lúc này mới khôi phục được một chút sức lực, vừa mò mẫm người cường giả cấp năm kia vừa hỏi: “Ai là Lâm huynh đệ?” (1)
“Lăng Y Y.”
“Cái gì?”
Tần Phượng Thanh sững sờ chốc lát, Phương Bình không thèm quan tâm đến anh ta, mà bắt đầu đoạt chiến lợi phẩm.
...
Chưa đến một phút.
Tất cả chiến lợi phẩm đều trước mặt hai người.
“3 thanh binh khí cấp D, không tới 15 kg.”
“5 quả tim năng lượng, 4 quả cấp bốn, 1 quả cấp năm.”
Hai người nhìn nhau, sau đó đều bất lực, chỉ có như vậy, hết rồi!
Tần Phượng Thanh trầm giọng nói: “Ban đêm bọn họ bị đánh thức, đồ ngon chắc chắn để lại trong đại điện rồi.”
Phương Bình khẽ gật đầu, sau đó rất tự nhiên lấy tất cả đồ nhét vào trong bao của mình.
Tần Phượng Thanh thấy thế cắn răng nói: “Quá đáng lắm nha!”
“Cấp bốn đều do em giết, cấp năm đã nói tim thuộc về em, những thứ này lẽ nào không phải là của em?”
Tần Phượng Thanh xấu hổ nói: “Vậy cũng nên chia cho tôi chút gì đi chứ, tôi cho rằng tốt xấu gì thì cái tên cấp năm này cũng có đồ tốt trên người!”
Anh ta cũng không ngờ đối phương cũng không mang theo thứ gì.
Kết quả hai người bỏ hơn nửa ngày và công sức giết đối phương, vậy mà không lấy được cái gì.
Phương Bình trầm ngâm giây lát, cầm năm cái huy chương trước mặt ném cho anh ta: “Cho anh cái này, có thể bán lấy tiền, còn có huy chương cấp năm, nhất định rất đáng tiền.”
Võ giả địa quật, những thứ khác có thể không mang theo nhưng huy chương nhất định sẽ mang theo.
Ở địa quật, đây chính biểu tượng chứng minh thân phận, địa vị và tất cả vinh quang.
Võ giả tất nhiên phải đeo huy chương.
“Đậu xanh rau má hột vịt lộn xào me chấm muối mè...”
Tần Phượng Thanh chửi ầm lên, không ngờ mi chia cho anh cái thứ như vậy?
Thật ra huy chương vẫn có tác dụng, có thể đổi lấy điểm quân đội, hoặc bán cho người có sở thích sưu tầm.
Nhưng nếu tính lợi ích thiết thực thì thứ này không đáng nhắc tới.
Tần Phượng Thanh cắn răng nói: “Ít nhất nên chia cho tôi mấy trái tim cấp bốn, nếu không thì tách đội!”
“Vậy thì giải tán đi.”
Phương Bình bình thản, Tần Phượng Thanh hừ một tiếng, cũng không nhiều lời, cất bước rời đi.
Tương tự, Phương Bình cũng không nhiều lời, cũng cất bước rời đi.
Hai người đều đi cùng một hướng.
Tần Phượng Thanh đi được vài bước, đột nhiên nói: “Đừng đi theo tôi!”
“Anh đi theo em thì có!”
Nói xong, Phương Bình sâu xa nói: “Anh không sợ bên trong có cường giả cấp sáu à?”
Hướng hai người đi chính là sơn cốc vừa nãy.
Dược liệu ở đó vẫn chưa gom xong, đám võ giả cấp bốn cấp năm này cũng không cầm theo vật phẩm tu luyện, không cần nghĩ cũng biết trong đại điện có không ít thứ tốt.
Hai người muốn giải tán, hiển nhiên là muốn độc chiếm lợi ích.
Tần Phượng Thanh vừa đi vừa nói: “Tôi đoán không có.”
“Tôi đoán có.”
“Vậy thì cậu đừng đi.”
“Em bảo vệ anh.”
“Không cần!”
“...”
Hai người dừng bước, Tần Phượng Thanh buồn bực, bất lực nói: “Cùng đi.”
“Được.”
Phương Bình cười nói: “Em đoán trong đó có lẽ không có cấp sáu, nếu không đã truy sát chúng ta rồi. Dù sao thiết bị chống trộm cũng đã bị phá rồi, đổi thành đối phương, ở trong nhà không biết kẻ địch mạnh hay yếu, lúc này nếu có cấp sáu, chẳng lẽ sẽ ngồi yên hay sao?
Nếu đổi thành Ma Võ có người xông vào khu Nam, tự nhiên sẽ có cường giả cùng xuất hiện, nếu cường giả cấp sáu, cấp bảy xông vào mà để cấp năm truy sát, thì không hợp lý.”
Tần Phượng Thanh lẩm bẩm: “Có lẽ là cấp bảy, người ta là cấp bảy cao thượng, chúng ta chỉ như con chuột con mèo, cấp bảy không truy sát cũng là chuyện bình thường.”
Hai người vừa nãy một người nói có một người nói không, bây giờ lại đổi ngược lại.
Có điều hai người cũng không quan trọng chuyện này, mặc kệ có hay không, có lợi ích là được.
Huống hồ Lang Đầu Lĩnh cũng không phải là nơi giàu có, nồng độ năng lượng cũng không quá cao, hai người thật ra đều có phán đoán, cường giả cấp bảy sẽ không ở đây.
Đã như vậy, thì cấp năm truy giết bọn họ trước đó có lẽ là cường giả mạnh nhất rồi.
Nếu thật đen đủi gặp phải cấp sáu, thì chạy là được rồi.
Hai người lúc này có liên thủ cũng không giết được cấp sáu, đó là điều tất nhiên.
Võ giả đỉnh cấp năm cũng chưa chắc có thể giết được, còn phải phòng thủ khi bị phản kích.
Người vừa rồi, nếu không phải là cấp năm sơ kỳ thì là trung kỳ, nhất định không phải cấp năm cao kỳ, nếu không, Phương Bình sẽ không thoải mái như vậy.
---
(1) Trong tiếng Trung, "Lăng ngực nhỏ" và "Lâm huynh đệ" đồng âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận