Toàn Cầu Cao Võ

Chương 236: Ẩu đả (3)

Sắc mặt Triệu Thanh hơi trắng bệch nhưng lại không thối lui, Phương Bình phía sau lần này cũng khá cẩn thận, không để ý đau đớn ở chân, nhào lên vung đao chém xuống.
Đám người Triệu Tuyết Mai thấy thế cũng phân biệt công kích từ mọi hướng.
Ánh mắt Thạch Phong lóe lên ý hận, nắm đấm không chút do dự đánh về hướng Triệu Thanh.
Triệu Thanh cũng vung quyền đỡ đòn, nắm tay của hai người lập tức va chạm vào nhau.
Triệu Thanh liên tiếp lùi về phía sau, sắc mặt ửng hồng.
Thạch Phong một quyền đánh bay cậu, lúc này mới ngồi xổm xuống, chân giống như không có xương cốt, Phương Bình hướng phía sau đá qua.
Chân phải Phương Bình có chút bất tiện, nhưng là cố dùng chân phải làm trụ, chân trái giữ vững, mũi chân đâm về hướng Thạch Phong.
Trường đao trong tay chẳng chút sợ hãi, âm thanh ma sát không khí phát ra tiếng nổ đùng đoàng, một đao chém xuống đầu Thạch Phong!
“Chết đi!”
Thạch Phong bị chặt đứt vai trái lại bị nhiều người vây kích như vậy, bên ngoài còn có một cường giả đang đợi đó, biết chắc chắn phải chết, lần này dứt khoát không tránh không né.
Trường đao còn chưa chém xuống, chân hai người đã chạm vào nhau trước.
"Ầm!"
Xương thịt va chạm, sắc mặt Phương Bình lần nữa tái đi, cảm giác ngón chân cũng muốn gãy rồi.
Mà lúc này, đao trong tay Phương Bình cũng chém trúng Thạch Phong.
Nhưng là không chém trúng đầu mà là xương quai xanh!
Con mắt Thạch Phong đỏ như máu nhưng lại cười lạnh một tiếng, tay phải đè chặt trường đao, không cho Phương Bình rút ra, lại nhấc chân đá Phương Bình lần nữa!
Phương Bình thấy thế âm thầm mắng một tiếng cũng không buông đao mà lại tăng thêm sức mạnh đao trong tay, chân trái lại lần nữa đá qua.
“Phập" một tiếng, đầu ngón chân của Phương Bình đâm sâu vào trong xương thịt của đối phương.
Sắc mặt Thạch Phong trắng bệch, hung hăng nhìn Phương Bình, lại nhìn những người khác đang không ngừng công kích hắn.
Khoảng cách giữa cấp một và cấp hai còn chưa khiến người ta thất vọng đến mức độ này, lúc này thân thể hắn thương nặng, xương quai xanh bị Phương Bình chém trúng, chân cũng bị thương, vai phải đè giữ đao không thể cử động chỉ có thể mặc cho người ta đấm đá.
“Không ngờ lại bị đám oắt con các người giết chết!”
Thạch Phong cắn chặt hàm răng, tơ máu từ trong miệng thấm ra, đột nhiên tay phải buông lỏng trường đao, chợt bắt lấy Đường Tùng Đình bên cạnh.
Đường Tùng Đình bị thương ở vai trái lúc này tay phải đang chuẩn bị giơ quyền đánh vào đầu Thạch Phong.
Thạch Phong đột nhiên không giữ đao nữa mà tay phải bắt lấy quyền phải của Đường Tùng Đình, dùng hết sức lùi về phía sau, giữ lấy Đường Tùng Đình, con mắt tràn ngập tơ máu, đầu hắn hung hăng đập vào đầu của Đường Tùng Đình!
Chính là chết cũng phải kéo theo một người mới cam tâm!
“Cứu tớ!”
Đường Tùng Đình cầu xin như sắp nứt cả tim gan, tay trái đau không nhấc lên được, tay phải thì bị nắm giữ, mắt thấy đầu của đối phương muốn đập vào đầu mình.
Phương Bình lúc này cũng không kịp rút đao đang bị kẹt ở xương quai xanh, đột nhiên buông đao, song quyền hợp lại, một quyền vung mạnh vào đỉnh đầu của Thạch Phong.
“Ầm!”
Phương Bình không dừng lại, tiếp tục vung quyền đập vào đầu đối phương!
m thanh "Ầm ầm ầm" liên tục phát ra, Thạch Phong theo quán tính, vẫn nắm lấy cánh tay của Đường Tùng Đình, đầu của hai người vẫn sẽ đập vào nhau.
“A!”
Đường Đình Tùng hét thảm nhưng phát hiện đầu không bị nổ tung như trong tưởng tượng, chỉ hơi đau một chút.
Mở mắt ra nhìn, lần này lại là càng kêu thảm hơn!
“Nhanh, đánh chết hắn!”
Đường Tùng Đình mặt hoàn toàn không còn chút máu nào, trong tầm mắt, trên đầu Thạch Phong không ngừng có chất lỏng chảy xuống, là do Phương Bình đánh.
Mà lúc này, Thạch Phong còn gắt gao nắm lấy Đường Tùng Đình, đầu hai người gần trong gang tấc, Đường Đình Tùng cũng có thể cảm nhận được trên mặt mình cũng bắn tung tóe một ít chất lỏng.
Không ai để ý tới cậu, Phương Bình tiếp tục đập mạnh!
Triệu Tuyết Mai mấy người cũng không ngừng đánh mạnh, đến khi Thạch Phong triệt để không động đậy, mọi người mới thở hổn hển ngừng lại.
“Nhìn xem còn thở không?”
Phương Bình ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển, trong lòng biết nhất định là chết rồi.
Đây mà còn chưa chết vậy thì Thạch Phong thật sự có cơ thể bất tử.
Mấy thành viên không bị thương trong đội cẩn thận từng li từng tí tiến lên, có người trước tiên hung hăng đá Thạch Phong một cước sau đó mới đưa tay sờ vào cổ, một lát sau thở phào nhẹ nhõm nói: “Chết rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, Phương Bình cũng không quản người khác, kéo quần mình lên nhìn bắp chân bên phải bị tím thẫm.
Bắt đầu thử khởi động khí huyết, cảm nhận một chút. Phương Bình mới thấp giọng mắng một câu.
Xương cốt không gãy nhưng lại bị thương không nhẹ, ít nhất phải tịnh dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục như bình thường.
Lúc này, Phương Bình mới nhìn hướng mọi người nói: “Các cậu thế nào?”
Sắc mặt Đường Tùng Đình vẫn còn trắng bệch, không nhìn Thạch Phong nằm trên đất, trầm giọng nói: “Vai trái hơi rạn nứt, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, ít nhất phải dùng một viên Thối Cốt Đan cấp một.”
Một viên Thối Cốt Đan cấp một cần 15 điểm thưởng, nhiệm vụ khen thưởng lần này cho một mình cậu mới có thể bù đắp đủ tổn thất.
Triệu tuyết mai cũng thấp giọng nói: “Xương bắp chân phải bị thương, cần phải điều dưỡng.”
“Xương tay bị gãy một đốt.”
Triệu Thanh khoanh tay đứng bên cạnh sắc mặt khó coi, bị gãy xương, dùng Thối Cốt Đan cấp một đó là nhất định.
Thối Cốt Đan cũng chưa chắc có thể lành lại nhanh, có lẽ còn phải dùng thêm thuốc khác để trị thương.
Những người khác vẫn tốt, mặc dù có người cũng bị liên lụy nhưng bị thương không nặng.
Phương Bình cũng không an ủi, nhàn nhạt nói: “Đây là võ giả cấp hai, chúng ta có 10 người, mặc dù cuối cùng vẫn thắng nhưng lần này lỗ nặng rồi.
Đối phương cấp hai có lẽ không quá mạnh, ít nhất là hắn cho tớ cảm giác như vậy, vừa mới rèn luyện chi trên, hơn nữa cũng chưa rèn luyện hoàn thành.
Bằng không lúc đó một đao không thể nào chém đứt cánh tay trái của hắn.
Nếu như cánh tay trái không đứt chúng ta bây giờ còn có thể sống hay không cũng chưa chắc.”
Triệu Tuyết Mai tự trách nói: “Xin lỗi, là lỗi của tớ.”
Cô làm mất trường côn hợp kim, khiến nó trở thành vũ khí của Thạch Phong, điều này mới khiến cho mọi người phải e ngại không dám tiếp cận.
Đương nhiên nếu như thật sự tiếp cận, kết quả cũng chưa chắc tốt hơn hiện tại.
Đường Tùng Đình không lên tiếng, Phương Bình thở ra một hơi nói: “Đều như nhau, đều phạm sai lầm, may mà kết quả vẫn được.
Tớ cũng không muốn phê bình ai, lần này bản thân tớ cũng phạm sai lầm.
May mà tất cả mọi người không có hoảng loạn, điều này còn tốt hơn so với dự liệu của tớ.”
Lúc đó đám Triệu Thanh không bỏ chạy, nếu như có một hay hai người chạy đi thì sẽ không có ai ngăn chặn lối đi của Thạch Phong, khi đó hắn ta có thể sẽ đánh chết Đường Tùng Đình.
Đường Tùng Đình chết, Thạch Phong bớt đi một phần khống chế và sợ hãi, về sau có thể sẽ còn có người chết.
Không nói thêm việc này nữa, Phương Bình cũng không quan tâm sắc mặt của những người khác như thế nào, tiến lên trên người Thạch Phong sờ sờ.
Lúc Hoàng Bân chạy trốn, trên người có không ít đồ tốt, Thạch Phong lẽ nào không có?
“Ngô Khắc Bằng, Chu Nguyệt Hồng, hai cậu vào trong phòng xem thử, mang con dao trên cửa lại đây, với lại lục soát xem còn những thứ đồ nào khác không.”
“Ok!”
Hai người vội vàng về căn phòng Thạch Phong thuê cách đó không xa, Phương Bình lại nói: “Trương Hạo, Lưu Đại Thắng, mấy người các cậu đi canh chừng bên ngoài, đừng cho ai đi tới.”
Sắp xếp xong, Phương Bình cũng sờ được một thứ.
Lấy ra từ trong túi áo của Thạch Phong, Phương Bình nhìn một hồi, trên mặt hơi lộ ra vui mừng nói: “Thối Cốt Đan cấp một!”
“Nhiều không?”
Đường Tùng Đình vội vàng hỏi một câu.
“Ba viên.”
“Cũng may...” Đường Tùng Đình thở phào nhẹ nhõm, ba viên Thối Cốt Đan cấp một, không tính là ít.
Không bao lâu sau, Ngô Khắc Bằng hai người cũng đã đi ra, Chu Nguyệt Hồng lập tức nói: “Một con dao găm hợp kim, 200 ngàn tiền mặt, ngoài ra còn có 5 viên Khí Huyết Đan phổ thông.”
Dựa theo giá thị trường, thuốc giá trị 2 triệu, dao găm có lẽ cũng có giá trị 500 ngàn, cộng thêm tiền mặt thì chúng ta thu hoạch được 2,7 triệu.
Đây cũng là nguyên nhân khen thưởng cũng không quá nhiều.
Trên người những võ giả này không nhiều thì ít gì cũng có đồ tốt.
“Thu lại trước đi, đợi chút nữa phân chia sau, trước hết đi tìm thầy Châu nói chuyện đã!”
Phương Bình cắn răng, lần này mặc dù không có chết người, nhưng có mấy người cũng bị thương, trẻ con biết khóc mới có sữa uống, cho dù không đòi được gì thì cũng phải cố gắng nói chuyện một chút! Vì sao đỉnh cấp một lại biến thành cấp hai rồi!?
Bạn cần đăng nhập để bình luận