Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1389

"Phá không!" Lão Lý hét lớn một tiếng, cũng không kịp nhớ nhiều như vậy, chém trước nói sau, còn Ngô Khuê Sơn thì... Bị lan đến thì lan đến đi, tự lão Ngô tìm cách bảo mệnh.
Lão Lý chém ra một kiếm, Ngô Khuê Sơn cũng gầm dữ dội một tiếng, trên người màu máu nồng nặc, đánh ra một quyền.
Ầm ầm!
Tiếng vang thật lớn truyền khắp hải vực, thành chủ thành Thiên Môn cũng điên cuồng hét lớn một tiếng, khắp người vàng rực, chiến tranh kết thúc, những người này muốn giết mình trong nháy mắt, nào có đơn giản như vậy!
Bị Ngô Khuê Sơn đánh lui lại mấy bước, sau một khắc, ánh kiếm của lão Lý lao đến, hư không lại đột nhiên xuất hiện nhiều cái hố màu đen.
Ông dùng Phá Không Quyết, là sở trường của Lý Chấn, phối hợp với kiếm đạo của ông, một kiếm chém ra, thành chủ thành Thiên Môn lại lần nữa quát ầm, ánh kiếm chưa đến, trên người hắn đã xuất hiện nhiều vết máu, dòng máu vàng cuồn cuộn nhỏ xuống biển.
Giờ phút này, hắn đã bị bức lui đến bên trên vùng biển của Cấm Kỵ Hải. Mặc dù như thế, thành chủ thành Thiên Môn vẫn mạnh mẽ vặn vẹo thân thể, trốn thoát nhát kiếm chém về phía đầu hắn.
Vết nứt bạo phát, cánh tay của thành chủ thành Thiên Môn trực tiếp bị xoắn nát, nhưng thành chủ thành Thiên Môn vẫn cất tiếng cười to!
Sau một khắc, tiếng hét to cũng truyền đến, mang theo lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Chiến tranh kết thúc!"
"Không!" Ngô Khuê Sơn và Lữ Phượng Nhu đều mắt đỏ như máu, chỉ kém một chút, chỉ thiếu một chút, cho bọn họ thêm mấy phút, bọn họ sẽ có thể chém giết thành chủ thành Thiên Môn. Nhưng hiện tại, cường giả Chân Vương đứng ra rồi, nếu chém giết thành chủ thành Thiên Môn sẽ phải chịu đựng áp lực cực lớn, thậm chí sẽ phải đối mặt với khốn cảnh cá cược bị hủy bỏ.
Ngô Khuê Sơn biết tất cả những thứ này có ý nghĩa thế nào!
Nhưng ông không cam tâm!
Ông hận chính mình không thể ra sức, vì sao không làm được một kiếm trảm địch, đại chiến với Thành Thiên Môn thật sự khiến ông cảm thấy vô lực.
Ông tưởng rằng mình rất mạnh mẽ!
Nhưng sự thực chứng minh, ông chẳng là gì cả, ông không thể vượt cấp giết địch, những thành chủ địa quật này, sau khi sở hữu thần binh, còn mạnh hơn ông tưởng tượng.
Ông tự nghĩ là mình rất mạnh, nhưng sự thực chứng minh không phải là vậy!
Lữ Phượng Nhu cũng đỏ mắt, muốn bay về phía Cấm Kỵ Hải. Trần Diệu Đình bắt được bà, mặc cho bà giãy dụa thế nào cũng không buông ra.
Ngay vào lúc này, Phương Bình tùy ý tung ra một quả cầu hào quang màu vàng, hừ lạnh nói: "Chiến tranh đã kết thúc, vậy thì đưa ngươi chữa thương, chữa thương xong, chờ ta đến giết ngươi!"
Ánh mắt thành chủ thành Thiên Môn loé lên sự bất ngờ!
Hắn cảm nhận được đó là vật chất bất diệt, là vật chất bất diệt không tồn tại bất kỳ khả năng công kích nào, cũng không phải lực lượng phá diệt.
Đây là... hắn thật sự có chút bất ngờ.
Không, không đúng, làm sao có khả năng!
Kẻ địch làm sao có khả năng đưa vật chất bất diệt chữa thương cho mình?
Có âm mưu!
Phương Bình tung ra một quả cầu vật chất bất diệt, ngay cả mấy vị tuyệt đỉnh cũng không nói gì. Thời khắc này, nên nói cái gì?
Chiến tranh kết thúc, Chân Vương địa quật không cho phép nhân loại đánh giết thành chủ thành Thiên Môn, nhưng người ta lại đưa vật chất bất diệt, không có ý muốn động thủ…
Khi Phương Bình tung vật chất bất diệt ra, Giảo há to miệng, đầy mắt kích động. Thật nhiều! Nó cũng muốn ăn!
Nhưng tốc độ của đám vật chất bất diệt này cực nhanh, lao thẳng đến chỗ thành chủ thành Thiên Môn. Giảo nhìn Cấm Kỵ Hải, do dự một chút, không dám chạy theo cướp.
Thành chủ thành Thiên Môn cau mày, trong chớp mắt di chuyển, tách khỏi vật chất bất diệt.
m mưu!
Chắc chắn là như vậy!
Hắn hiện tại đang bị thương rất nặng, rất cần vật chất bất diệt để khôi phục, nhưng hắn sẽ không dùng đồ của kẻ địch. Ai biết kẻ địch nghĩ cái gì? Còn không bằng chờ mình tự khôi phục...
Hắn đang nghĩ thầm thì một giây sau, dưới đáy nước bỗng nhiên bắn mạnh ra vô số thứ.
Có tua vòi, có móng vuốt, có càng cua... Những thứ này, hơn nửa đều lao đến đám vật chất bất diệt kia, cũng không có thiếu yêu thú nhắm về phía thành chủ thành Thiên Môn, một vị cấp chín bị thương rất nặng cũng là đồ đại bổ. Kéo xuống ăn, có lẽ có thể cảm ngộ bản nguyên của đối phương.
"Không!" thành chủ thành Thiên Môn kinh sợ gầm dữ dội, vội vàng lao ra khỏi Cấm Kỵ Hải.
Mà hắn không biết là ngay khi Phương Bình tung ra vật chất bất diệt, hắn lại liên tục ném đi bảy, tám đoàn vật chất bất diệt cho Giảo.
Giảo ngơ ngác! Bởi vì đầu bếp truyền âm cho nó... kêu nó làm chuyện xấu!
Có làm hay không?
Có làm hay không?
Phân vân quá!
Phân vân ghê!
"Hắt xì!"
Sau một khắc, một cái địa hắt xì kinh thiên động địa, chen lẫn không ít năng lượng, lực lượng phá diệt, lực lượng thiên địa, lực lượng tinh thần... đồng thời phun ra ngoài.
Giảo tỏ vẻ vô tội, ta hắt hơi có một cái à. Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?
Đoàn năng lượng hỗn tạp này còn chen lẫn một ít đồ ngổn ngang, Phương Bình nhìn đều cảm thấy buồn nôn. Giảo cũng cấp tám rồi, mẹ nó, sao trong cơ thể còn có những này? Mà cái đống đen thui đấy bay ra ngoài, chỉ trong chớp mắt, bắn trúng thành chủ thành Thiên Môn đang chạy trở về.
Thành chủ thành Thiên Môn trước bị Ngô Khuê Sơn và lão Lý đánh cho trọng thương, yêu thú dưới đáy biển lại nhìn chằm chằm dây dưa hắn, một cái hắt xì này, là cái hắt xì toàn lực của yêu thú cấp tám, va chạm đến hắn, trực tiếp khiến hắn lùi về sau một bước.
Một bước lui này, cũng thành vĩnh biệt.
"Không!" Thành chủ thành Thiên Môn điên cuồng không cam tâm!
Hắn đã chạy trốn một kiếp rồi! Hắn đã đào mạng từ tay Xà Vương, nhưng cuối cùng... Hắn lại bị một con yêu thú gài bẫy!
Thời khắc này, thành chủ thành Thiên Môn không còn nhìn thấy ai nữa, hai mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chòng chọc Giảo. Mà sau lưng hắn, bốn, năm con yêu thú trong chớp mắt cuốn lấy hắn.
"Kim Giác Thú!" Tiếng gào vô cùng oán độc kia truyền khắp chu vi trăm dặm.
Giảo tỏ vẻ vô tội, ta thật sự không nhịn được, hắt hơi một cái. Chỉ trong nháy mắt đó, thành chủ thành Thiên Môn thậm chí đều không kịp tự bạo, trực tiếp bị đẩy vào trong nước.
Nước biển, bắt đầu kịch liệt quay cuồng. Dòng máu màu vàng óng bắt đầu tuôn lên trên.
Phương Bình không biết là thành chủ thành Thiên Môn chém giết yêu thú, hay là yêu thú đang chia phần hắn. Nhưng Phương Bình cảm thấy không cần cân nhắc quá nhiều. Đám yêu thú vừa mới giơ “tay” lên kia nhiều hơn 10 loại, hơn nữa thực lực đều rất mạnh. Thành chủ thành Thiên Môn đã bị trọng thương, nếu thế này mà vẫn có thể sống, Phương Bình cảm thấy mình có thể đi chết rồi.
Điều tiếc nuối duy nhất là không thể tận mắt thấy đối phương tử vong.
Cho đến giờ phút này, có lẽ là lực lượng tinh thần bao trùm quá rộng, có chút trì hoãn, Hòe Vương bỗng nhiên cả giận nói: "Tốt, rất tốt!"
Sau khi hắn tuyên bố chiến tranh kết thúc, một vị võ giả phục sinh thống lĩnh ném ra vật chất bất diệt. Mà Kim Giác Thú... Nó là một con yêu thú cấp tám, thế mà lại hắt hơi một cái!
"Thanh Lang Vương! Bản vương muốn giết nó! Nhất định phải giết nó! Nhất định!" Hòe Vương chắc chắn nói.
Hắn muốn giết con yêu thú này!
Quá điên cuồng!
Ngay từ đầu con yêu thú này đã tham chiến, phá hoại chuyện tốt của hắn, bây giờ lại tham chiến giết cường giả thần tướng cuối cùng của hắn ở vực Nam Thất. Không giết Kim Giác Thú, Hòe Vương không thể lấy lại thể diện.
Dứt lời, Hòe Vương lại lần nữa phẫn nộ quát: "Võ Vương, Chiến Vương! Bản vương chịu thua, nhưng bản vương muốn vào ngoại vực! Bản vương bảo đảm, sẽ không ra tay với võ giả phục sinh, bản vương chỉ giết đám yêu thú kia!"
Thời khắc này, Hòe Vương cực kỳ phẫn nộ!
Chuyện tốt của hắn bị mấy con yêu thú ngu đần phá huỷ, hắn không cam tâm!
Mà Giảo bây giờ lại dại hết cả ra.
"Gào gào gào..." Giảo vội vàng rống to lên, ta chỉ truy sát sứ giả ác đồ thôi, chỉ là hắt hơi một cái...
"Ngạc Vương! Bản vương muốn đích thân giết nó, Bách Thú Lâm có ý kiến gì không?"
m thanh của Hòe Vương mang theo sự lạnh lẽo, xa xa, một con thú vương cấp chín còn chưa chạy tới rống to vài tiếng!
Bách Thú Lâm không có ý kiến!
Lần này, Kim Giác Thú triệt để đắc tội Hòe Vương, Bách Thú Lâm cũng không muốn vì một con yêu thú cấp tám mà trở mặt với Hòe Vương. Huống chi... Mấy con yêu thú này cũng không an phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận