Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1608

Triệu Hưng Võ chợt hỏi: "Vậy năm đại thánh địa khác thì sao?"
"Bọn họ ư?" Hồng Mai Chân Vương cười nhạo nói: "Có một số người trong bọn họ hiểu nhưng vẫn giả hồ đồ, thật ra họ cũng có tâm tư trở thành hoàng, có một số người thì giống như ngươi, hoàn toàn không biết gì cả.
Còn có một số người, thậm chí chính là tay sai nằm vùng của Trấn Thiên Vương.
Sáu đại thánh địa của Phục Sinh Chi Địa có mấy chục cường giả Chân Vương, nhưng người cổ xưa nhất chính là Trấn Thiên Vương.
Có lẽ các ngươi không biết, Chân Vương đầu tiên xuất hiện ở Ngự Hải Sơn chính là Trấn Thiên Vương. Năm đó, chúng ta còn chưa phát hiện đường nối mở ra, Trấn Thiên Vương đã bắt đầu hoạt động ở Ngự Hải Sơn và Giới Vực...
Một số cường giả của năm đại thánh địa khác đều lục tục xuất hiện sau.
Trấn Thiên Vương xuất hiện ở Ngự Hải Sơn sớm nhất, chỉ sợ trên 700 năm rồi.
Vị Chân Vương thứ hai xuất hiện là Diệu Quang Cổ Phật của thánh địa cổ phật, mà ngươi đoán xem Diệu Quang Cổ Phật xuất hiện từ bao nhiêu năm trước?
380 năm trước! Khi đó, Diệu Quang Cổ Phật mới xuất hiện ở Ngự Hải Sơn.
Sự xuất hiện giữa hai Chân Vương cổ nhất lại cách nhau mấy trăm năm.
Đương nhiên, thời kỳ đó, điện chủ đã vào thế giằng co với Trấn Thiên Vương, kiềm chế lẫn nhau..."
Ánh mắt Triệu Hưng Võ có vẻ mờ mịt, nói khẽ: "Hơn 700 năm trước... Hơn 700 năm trước, cửa vào địa quật Tây Sơn, cũng chính là vực Nam Thập Thất mà các ngươi nói xuất hiện!
Ngươi nói, lúc đó Trấn Thiên Vương đã hoạt động ở Ngự Hải Sơn... Chẳng phải là nói, từ khi địa quật đầu tiên mở ra, hắn đã tồn tại sao? Hơn nữa... Khi đó hắn đã là tuyệt đỉnh?"
"Không sai, hơn nữa khi đó hắn đã đi ra con đường thứ hai, đương nhiên, chưa mạnh bằng hôm nay!"
Ánh mắt Triệu Hưng Võ phức tạp nói: "Từ đầu tới đuôi đều là kế hoạch của Trấn Thiên Vương? Hắn mở ra đường nối? Hắn muốn khôi phục Phục Sinh Chi Chủng, khống chế vạn đạo, trở thành hoàng đế duy nhất của hai giới?"
"Không sai!"
"Ha ha... Buồn cười!"
Triệu Hưng Võ không biết đang nói ai, dường như đang nói Hồng Mai Chân Vương, cũng rất giống đang nói Trấn Thiên Vương.
Lúc lâu sau, Triệu Hưng Võ thốt lên: "Các ngươi cho ta thần binh cấp chín, cho ta tuyệt học Chân Vương, chính là muốn ta dẫn nhân loại đến vùng cấm sinh tồn khi đại chiến nổ ra sao? Chỉ đơn giản như vậy thôi à?
Hay là các ngươi cảm thấy ta dễ lừa? Các ngươi sẽ để ý sống chết của nhân loại ư? Đừng nói bản thân như Thánh Mẫu thế, nếu có thể, các ngươi sẽ để ý những sinh mệnh nhỏ bé này sao?
Nếu tìm kiếm Phục Sinh Chi Chủng bắt buộc xuất hiện tử vong, ta cảm thấy các ngươi sẽ không để ý sống chết của những người này, ngay cả sống chết của con dân mình các ngươi còn chả thèm để ý!
Hòe Vương nói từ bỏ lập tức từ bỏ mấy chục triệu người của vực Nam Thập Bát, sẽ để ý điều này sao?"
Hồng Mai Chân Vương khẽ cười nói: "Ngươi không hiểu, thật ra chúng ta cũng không rõ rốt cuộc… Phục Sinh Chi Chủng là cái gì, có lẽ là một khối đá, có lẽ là một đóa hoa, có lẽ là một cái cây… Có lẽ... là võ đạo, là ý chí của vô số người...
Cho nên, chúng ta không thể không kiêng dè mà giết chết nhân loại, chúng ta cần bọn họ sống sót, sống ở vùng cấm, có lẽ, nhân loại phục sinh và nhân loại Thần Lục cùng sống ở vùng cấm, cùng tu luyện, cùng sinh tồn một chỗ, mới có thể chân chính mở ra con đường vạn đạo, nối tiếp con đường cho Chân Vương.
Hơn nữa, khả năng đó rất lớn.
Cho nên, đến lúc đó, chúng ta sẽ cần một vị cường giả có uy danh, có thực lực làm chủ, dẫn dắt tất cả phát sinh."
"Đại Giáo Hoàng thì sao?"
"Đại Giáo Hoàng..." Hồng Mai Chân Vương cười nói: "Dù Đại Giáo Hoàng hợp tác với chúng ta, nhưng chưa chắc thật lòng quan tâm nhân loại như ngươi, dù vị sứ giả này ở đây, bản vương cũng không ngại nói thẳng. Thật đến lúc đó, chưa biết Đại Giáo Hoàng sẽ lựa chọn cái gì.
Đương nhiên, có lẽ Đại Giáo Hoàng cũng có suy nghĩ giống ngươi, nếu thực như thế, hai vị liên thủ thì càng tốt hơn, tránh được phiền phức không cần thiết."
Triệu Hưng Võ nhắm mắt trầm ngâm lúc lâu, sau đó lên tiếng: "Các ngươi không sợ ta trở thành tuyệt đỉnh, thời khắc mấu chốt sẽ phản bội, có lẽ, Triệu mỗ căn bản không tin tưởng các ngươi, chỉ qua mắt các ngươi thôi."
Hồng Mai Chân Vương khẽ cười nói: "Nếu thật như vậy thì cũng không sao. Một vị Chân Vương, thật có thể thay đổi gì sao?
Trong Điện Chân Vương của Thiên Thực vương đình có 49 vị Chân Vương. Chúng ta thiếu cường giả như điện chủ, cường giả như Trấn Thiên Vương, Chân Vương bình thường rất mạnh, nhưng chắc chắn không thể ảnh hưởng đến đại cục!
Triệu minh chủ có lẽ sẽ trở thành Chân Vương, nhưng nếu nói trong thời gian ngắn, ngươi có thể trở thành cường giả có khả năng chống lại điện chủ và Trấn Thiên Vương thì bản vương không tin, không ai tin.
Nếu đã như vậy, Triệu minh chủ tin hay không đều không quan trọng. Đến ngày đó, Triệu minh chủ tự nhiên sẽ biết nên lựa chọn như thế nào, biết ai đúng, ai sai.
Mấy ngày tới, Triệu minh chủ hãy ở thành Thiên Thực quan sát, tìm hiểu tin tức về vương đình một chút, Triệu minh chủ sẽ phát hiện tất cả những gì đám người Võ Vương nói đều là gạt người.
Lời nói dối cuối cùng sẽ bị vạch trần. Chờ khi Trấn Thiên Vương lộ ra bộ mặt thật, không cần chúng ta nói gì, có lẽ Triệu minh chủ cũng biết nên làm như thế nào.
Ngươi quan tâm nhân loại cũng tốt, vì lợi ích cá nhân cũng được.
Nếu ngươi quan tâm nhân loại, ngươi sẽ đồng ý hợp tác.
Còn nếu vì lợi ích cá nhân, tham sống sợ chết thì ngươi sẽ càng muốn hợp tác, hi vọng Triệu minh chủ đã hiểu những lời bản vương nói."
Triệu Hưng Võ cười tự giễu, khẽ thở dài: "Đã hiểu, đúng là Triệu mỗ đánh giá cao bản thân rồi, phía vùng cấm cũng không để ý đến thực lực của Triệu mỗ..."
"Cũng không thể nói như vậy, nếu Triệu minh chủ thật sự trở thành Chân Vương thì càng quan trọng."
Hồng Mai Chân Vương khẽ cười nói: "Có lẽ, ngày sau chúng ta cũng sẽ trở thành đồng bào, cùng xuất hiện trên chiến trường, cùng tiêu diệt kẻ cầm đầu đầy dã tâm Trấn Thiên Vương."
Triệu Hưng Võ không nói gì.
Hồng Mai Chân Vương thấy thế cũng không thèm để ý, đứng lên nói: "Lưu Vân, ngươi chiêu đãi Triệu minh chủ và Hắc Xuyên trưởng lão, sau này vương chủ sẽ nói chuyện với bọn họ, bản vương đi trước."
"Cung tiễn đại nhân!"
Thanh niên tuấn tú vẻ mặt cung kính, đưa mắt nhìn Hồng Mai Chân Vương rời đi.
Trong đại sảnh, Triệu Hưng Võ trầm mặc như trước, lúc lâu không nói gì.

Phương Bình không quản được chuyện của tuyệt đỉnh. Phương Bình cũng không thể nhúng tay vào sắp xếp của tuyệt đỉnh. Đừng thấy hắn có địa vị không tệ, nhưng thực lực mới là căn bản, không có thực lực, tất cả đều vô dụng.
Không có thực lực, hắn mới bị địa quật truy nã.
Không có thực lực, võ giả tà giáo mới dám đánh giết hắn.
Nếu hắn có thực lực như Trương Đào thì đừng nói tuyệt học Chân Vương, không ai trong các Chân Vương được cử đi dám xuống tay với hắn. Trong trận đột kích của tà giáo, Phương Bình căn bản không có đất dụng võ.
Hắn thậm chí còn chẳng bằng mấy người Trần Diệu Đình, còn kém cả quân đoàn trưởng của quân Tinh Lạc, quân Võ An.
Không phải hắn thật sự không bằng bọn họ, mà là thực lực của hắn không đủ, mà người khác lại cứ nhằm vào hắn, hắn tham chiến thì tất nhiên sẽ càng nguy hiểm, thế là, Phương Bình mới né tránh, trơ mắt nhìn những người khác chém giết lẫn nhau, trơ mắt nhìn một vị quân đoàn trưởng của quân Tinh Lạc hy sinh trước mắt hắn.
Tất cả điều này khiến Phương Bình rất uất ức! Từ khi hắn tập võ đến bây giờ, ngoài lần đánh, giết thoải mái ở Vương Chiến Chi Địa đó thì những lần khác đều hết sức trầy trật. Chạy trốn, đào hang, đào hố, tìm cường giả cứu viện...
Tóm lại, hắn là bị người đuổi giết đến cấp tám.
...
Trong mỏ quặng dưới mặt đất, nghĩ đến những điều này, Phương Bình lại thầm mắng, sao một cấp tám như ta lại thảm như vậy? Ta cũng không làm gì, tại sao cứ nhằm vào ta?
Trận chiến ở Huyền Đức động thiên, ta thật quá oan. Rõ ràng Phong Cửu Thành bị mấy người Trần Diệu Tổ giết chết, thế mà lúc sắp chết hắn cứ réo tên ta, ta đào mộ tổ của hắn sao?
Phía Cơ Dao cũng thế, ta cũng đâu giết chết cô ta, cần phải nhằm vào ta sao? Còn để Yêu Mệnh vương đình truy nã ta.
Hòe vương thì càng khỏi phải nói, Phương Bình cảm thấy mình thật là xui xẻo, trời mới biết lão già này đánh cược với lão Trương, thua cược rồi thì lại đổ trách nhiệm lên đầu mình, người như vậy cũng xứng làm Chân Vương sao?
Còn chưa hết!
Ngay cả Mạc Vấn Kiếm không biết chết đã bao lâu, Ma Đế ăn ốc mà bắt mình đổ vỏ, công bằng nơi đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận