Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1210

Phương Bình: "Không phải anh đã nói là không cho em thi sao?"
"Em là võ giả rồi."
"Võ giả thì giỏi lắm hả?"
Phương Bình bực bội nói: "Dù em có là tuyệt đỉnh thì chỉ cần anh muốn đánh cũng vẫn sẽ đánh em như thường, em phải ngoan ngoãn chịu đòn! Ở đó mà tranh luận với anh, em giỏi quá rồi ha?"
Phương Viên oan ức quá trời, em chỉ nói em là võ giả, chứ có nói gì khác đâu, anh hung dữ như vậy làm gì?
Phương Bình nói xong, mấy ngón tay gõ gõ lên kỷ trà, trầm ngâm nói: "Vì sao muốn vào võ đại? Em không thiếu tài nguyên, anh có thể cung cấp đủ, dù em muốn thần binh anh cũng có thể cho em..."
Nói đến đây, Phương Bình nghĩ đến hai người nhà họ Trương. Bọn họ... càng không thiếu tài nguyên! Vì sao phải dự thi đại học? Vì sao muốn vào võ đại?
Nhất thời, Phương Bình không lên tiếng, hắn rơi vào im lặng. Trương Đào lại đưa mấy đứa cháu của ông ấy đến võ đại, vì sao?
Không đưa đi Quân bộ, vì Quân bộ khá nguy hiểm.
Bắt ở nhà, có lẽ Trương Đào cũng không hy vọng cháu mình giống như người thành Trấn Tinh, đến cấp sáu mới ra ngoài.
Đến võ đại, có lẽ cũng vì muốn mở mang tầm mắt, muốn phát triển từ từ, từng bước một tham dự những trận chiến ở địa quật. Võ đại cũng là nơi thích hợp nhất cho các võ giả trung cấp bắt đầu.
Không như Quân bộ, ngày đêm đều phải đóng quân địa quật, cũng sẽ không như võ giả xã hội, cả đời chưa chắc có thể vào địa quật, ngu ngơ không biết gì mà sống như vậy cả đời.
Ở võ đại, có một đám chiến hữu cùng chung chí hướng, có một đám bạn học cùng phấn đấu, cùng nỗ lực, có lẽ... bọn họ cần một bầu không khí như vậy.
Bản thân luôn bài xích võ giả thành Trấn Tinh, thế mà lại tình nguyện bồi dưỡng Phương Viên thành võ giả như vậy.
Con người, thật phức tạp!
Phương Bình không nói gì nữa, một lát sau, hắn nhìn Phương Viên: "Lại đây."
Phương Viên vội vàng lắc đầu.
"Lại đây!"
Phương Viên bất đắc dĩ, đưa mắt cầu cứu vợ chồng Phương Danh Vinh, hai người cũng dở khóc dở cười, không nói gì. Phương Viên thấy vậy, đành phải chậm chạp đến bên cạnh Phương Bình ngồi xuống.
Phương Bình nhéo má cô bé, hơi thổn thức nói: "Anh chỉ hy vọng em sống vui vẻ, giữ lấy nụ cười hồn nhiên, chứ không phải chưng cái mặt buồn rười rượi này ra. Ai cũng nói võ đại tốt lắm, ai cũng nói làm võ giả sướng lắm, nhưng không ai biết, có biết bao cường giả căn bản không hy vọng người thân mình trở thành võ giả.
Lúc trước, anh không biết gì về võ đạo cả, anh nghĩ mình thành võ giả, vậy em gái anh cũng có thể trở thành võ giả.
Một suy nghĩ sai lầm, dẫn dắt em bước lên con đường võ đạo.
Em không biết, trong lòng anh hối hận cỡ nào đâu, có lẽ... ngay từ đầu, anh không nên dẫn em lên con đường này. Nhưng lại nghĩ, em là người thân của anh, là em gái anh!
Hai năm qua, anh hai em đắc tội không ít người, hai tay dính đầy máu tươi, giết vô số người.
Anh từng hy vọng, anh có thể che chở người nhà, không để mọi người phải nhuốm máu tanh, không cần phải đối mặt với những thứ anh đã trả qua.
Bây giờ..."
Tâm tình Phương Bình phức tạp, lát sau mới nói: "Quay đầu nhìn lại, anh phát hiện, mình đã sai rồi. Từ ngày anh trở thành võ giả, từ ngày anh để võ giả tà giáo truy sát đến tận nhà, người nhà anh không thể nào còn có thể kiêu ngạo vì anh như trước, không thể nào không biết võ đạo máu tanh.
Thật ra, anh vẫn chỉ đang lừa mình dối người thôi.
Chẳng lẽ ba mẹ không lo lắng sao? Không biết thì không lo, có lẽ, từ lâu gia đình mình đã không thể sinh hoạt an ổn, có lẽ... anh đã sai rồi."
Phương Bình thở dài, Phương Danh Vinh đốt một điếu thuốc, không nói gì.
Lý Ngọc Anh nghẹn ngào, nhẹ giọng nói: "Bình Bình, con để Viên Viên vào võ đại đi! Có lẽ Viên Viên sẽ không giúp được con... nhưng mà ít nhất, con cũng phải để người trong nhà biết con có an toàn hay không, có còn... còn sống hay không chứ."
Lý Ngọc Anh nói xong, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt, nức nở nói: "Bình Bình, mấy... mấy ngày trước, mẹ thấy có người cầm... cầm hũ tro cốt đưa về cho các gia đình! Người chết rồi cũng không biết chết như thế nào.
Cha mẹ vợ con, đều không kịp gặp nhau lần cuối, cũng không biết con cái mình đi đâu làm gì, chỉ biết là con trai họ chết rồi.
Mẹ và cha con cả đời này chẳng có tiền đồ gì, kiêu ngạo nhất chính là nuôi dạy được hai anh em các con, đặc biệt là con, nổi bật hơn người, ba mẹ nhìn thấy cũng đủ vui trong lòng.
Nhưng nào ngờ... nào biết luyện võ sẽ... sẽ nguy hiểm như vậy...
Ở khu nhà mình, mẹ thường nghe người ta nói, trước đây mẹ hoàn toàn không biết rằng... hằng năm chết nhiều người như vậy!
Nhà nào cũng có người chết khi bước lên con đường võ đạo... Bình Bình, mẹ không muốn có một ngày... Nhưng mẹ biết, không giúp được gì cho con, chỉ càng khiến con vướng víu chân tay.
Dù Viên Viên không thể giúp được ngươi, nhưng cho nó đi võ đại, cho nó đến Ma Võ, ít nhiều cha mẹ cũng biết được con vẫn sống tốt, con còn ở trường..."
"Hu hu hu, anh hai, cho em vào Ma Võ đi mà! Em đảm bảo, sẽ không gây chuyện phiền phức gì cho anh đâu!"
"..."
Hai mẹ con nhà này bắt đầu khóc lóc khiến Phương Bình hơi bất đắc dĩ, vừa ấm lòng, lại vừa dở khóc dở cười.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, được không? Con trai của mẹ còn sống tốt lắm đây này, mẹ mà khóc, người ngoài không biết chuyện, họ sẽ nghĩ sao..."
Lý Ngọc Anh lau đi nước mắt, chấn chỉnh lại tinh thần.
Nhưng khi quay qua Phương Viên, Phương Bình không hề khách khí chút nào, mạnh mẽ nhéo má cô bé, trách mắng: "Nín ngay! Võ giả mà khóc lóc gì? Võ giả đều là đổ máu không rơi lệ, ở võ đại, võ giả mít ướt đều là đồ bỏ đi! Nếu đã nói không làm anh mất mặt, không làm vướng chân vướng tay anh, thế thì không được khóc!"
Phương Viên lập tức ngừng nghẹn ngào, ánh mắt tỏa sáng, chớp mắt toát ra sự vui mừng, dù gò má vẫn đang bị Phương Bình véo méo xẹo, vẫn ráng nói: "Anh, anh đồng ý cho em đến Ma Võ rồi?"
Phương Bình nhéo má cô bé như nhào nặn bột mì, mãi sau mới thỏa mãn mà buông tha cô.
Hắn thở dài nói: "Nếu em đã một lòng muốn đến võ đại, anh ngăn cản một lần không được, thì sẽ không ngăn lần hai. Anh chỉ có một yêu cầu duy nhất... Em phải nhớ kỹ, chỉ cần có anh, thì anh chính là bầu trời của em!
Người khác không chống đỡ nổi mảnh trời này, anh sẽ chống cho em! Đừng nghe lời người khác, không được tin bất kỳ ai, thế giới này, em chỉ cần tin tưởng anh là được rồi."
"Ừm..."
Phương Viên vội vàng gật đầu, cười nói:" Anh, em biết rồi, anh yên tâm đi!" Nói xong, cô bé còn nở nụ cười ngốc nghếch.
Phương Bình bất đắc dĩ, em như vậy sao anh yên tâm nổi?
Nhưng chuyện đã đến nước này, trong lòng con bé đã muốn như vậy rồi, không cho nó đi võ đại, nó cũng không vui, mình còn có thể làm sao? Cản được một lần, chẳng lẽ còn có thể cản được cả đời sao?
Trước đây, tâm tình của Tô Hạo Nhiên cũng như vậy, về chuyện Tô Tử Tố tham gia thi đấu thanh niên, ông vừa bất đắc dĩ, vừa muốn cô thua, vừa không muốn nhìn thấy cháu mình buồn bã.
Trên đời này, võ giả luôn có thể ra tay ác độc với kẻ địch, nhưng không thể tàn nhẫn với người thân.
"Trần Diệu Đình cho cháu gái đi võ đại, có lẽ cũng lo lắng u sầu dữ lắm. Đường Phong cho con gái đến Ma Võ, có lẽ cũng từng do dự vài lần... Làm phụ huynh cũng khổ dữ!"
Ông nội của Phó Xương Đỉnh không cho Phó Xương Đỉnh tập võ từ nhỏ, kết quả thì sao? Lớn rồi, đủ lông đủ cánh, cháu trai trực tiếp đăng ký vào Ma Võ.
"Thôi vậy, cho con bé đến Ma Võ, ít nhất dưới tầm mắt mình, mình còn biết nó đi đâu làm gì, ít nhất cũng biết nó không xuống địa quật..."
Phương Bình không muốn để em gái ghi danh vào các trường khác, hắn không yên lòng. Hoặc là không cho Phương Viên đến võ đại, hoặc chỉ có thể đến Ma Võ.
Ở Ma Võ, hắn còn có thể chăm sóc cô bé, đến võ đại khác, trời mới biết con bé có bị người khác hại hay không. Lỡ như có đạo sư nào bất bình thường, không hỏi hắn mà tự ý dẫn Phương Viên xuống địa quật, lỡ xảy ra chuyện gì... Phương Bình có muốn báo thù cũng không tìm được người.
Phương Bình vô cùng hiểu chuyện này. Bởi vì... hắn từng làm chuyện thất đức này!
Ban đầu, vì gom góp tài chính, hắn từng uy hiếp rất nhiều con cháu họ hàng cường giả. Nhà các ngươi không quyên góp thì các ngươi sẽ được xuống địa quật tham quan. Lỡ như một ngày nào đó, người khác cũng làm như vậy với Phương Viên, Phương Bình có thể sẽ tức hộc máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận