Toàn Cầu Cao Võ

Chương 855: Lão Già Nham Hiểm (3)

Ngô Xuyên xoa xoa huyệt thái dương, Tôn Nhạc Thanh thấy thế khổ sở nói: "Trấn thủ sứ, vậy ta cũng đi đây, Ma Võ... bọn họ đúng là tham lam, Ngô Khuê Sơn nghĩ nuốt được bọn ta rồi ư?"
Ngô Xuyên hừ nói: "Quản lý người của người tốt vào! Nếu không có Phương Bình dẫn dắt, Ngô Khuê Sơn cũng sẽ không bùng nổ như vậy. Ta cảnh cáo các ngươi, những người như chúng ta, có thể hy sinh khi giao chiến với võ giả địa quật, chắc chắn sẽ không bỏ mạng trong tay người mình!
Nếu lần sau lại có người của hai công ty lớn xuất hiện, ta sẽ trực tiếp tiêu diệt các ngươi!"
Tôn Nhạc Thanh thật sự bất lực: "Nhiều người như vậy... Thôi bỏ đi, nói nhiều vô ích, chỉ đành tăng mạnh phòng bị mà thôi. À, Ngô Khuê Sơn sắp vào cấp chín ư?"
Ngô Xuyên lắc đầu: "Đỉnh cấp tám, lão già nham hiểm này âm thầm đột phá, cũng không nói cho ai biết.
Ta cảnh cáo các ngươi, bớt chọc vào hắn... người xông vào thành Thiên môn 3 năm trước có khả năng là hắn."
"Cái gì!"
Tôn Nhạc Thanh hơi khiếp sợ, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhíu mày nói: "Vậy hắn... có thần binh cấp chín?"
Ngô Xuyên khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ba năm trước, Thiên Môn Thụ bị chém mất một đoạn thân cây, nếu người đó là hắn, hắn đương nhiên có thần binh cấp chín, cho nên ta mới nói, bớt đi trêu chọc cái tên nham hiểm này, bảo Trịnh Minh Hoành yên lặng cam chịu đi. Nếu ông nội hắn thật muốn đi kiếm chuyện, bị đánh mất mạng cũng đừng trách chúng ta không giúp đỡ."
"Chuyện này..."
Tôn Nhạc Thanh cảm giác mình sắp chịu không nổi tin tức này rồi, cuộc sống sao ngày càng khó khăn vậy.
Lão già thì nham hiểm, thằng nhóc thì giảo hoạt. Nếu lão già nham hiểm Ngô Khuê Sơn kia thật sự giấu thần binh cấp chín, cấp chín bình thường không hẳn là đối thủ của hắn.
Tôn Nhạc Thanh cũng day day huyệt thái dương, thở một hơi, nói: "Biết rồi, lão già này thật kiên nhẫn, cũng thật tàn nhẫn."
Kiên nhẫn, ý nói Ngô Khuê Sơn vẫn không để lộ thực lực của mình.
Tàn nhẫn, ý nói lần đó lão hiệu trưởng hy sinh, Ngô Khuê Sơn không ra tay giúp đỡ, mà để mặc cho lão hiệu trưởng tử chiến.
Nếu như hắn thật sự có thần binh cấp chín, thực lực cực mạnh, nếu hắn ra tay, có thể bớt hy sinh được một người.
Ngô Xuyên trầm giọng nói: "E là hắn muốn âm thầm lên cấp chín, trảm thành chủ thành Thiên Môn."
Đồng tử Tôn Nhạc Thanh thu nhỏ lại, tỏ vẻ hiểu rõ nói: "Chẳng trách..."
Nếu thật sự như vậy, thì có thể hiểu được.
Tuy nhiên, lần này, Ngô Khuê Sơn cũng bị lộ không ít bí mật...
Đang nghĩ, Ngô Xuyên bỗng nhiên bật cười nói: "Mua chuộc Phương Bình đây mà, hắn lên cấp chín lúc nào... khó nói. Nhưng Phương Bình... hiểu ý ta không?"
Tôn Nhạc Thanh hiểu ra, lại cười khổ nói: "Hiểu rồi, chẳng trách hắn tùy ý để Phương Bình tự biên tự diễn, sau đó lật tẩy, đậu xanh, lão già thúi này thật nham hiểm, thằng nhóc Phương Bình khốn kiếp kia chắc bây giờ đã cảm động rơi nước mắt, sau đó sẽ bán mạng cho hắn."
"Không dễ đoán như thế đâu."
Ngô Xuyên bật cười nói: "Phương Bình cũng không phải người hiền lành..."
Bỗng nhiên, Ngô Xuyên vỗ đùi, cau mày nói: "Quên hỏi chuyện khác rồi..."
Vừa rồi xảy ra quá nhiều chuyện, quên mất hỏi Phương Bình xem kim cốt của hắn là như thế nào, còn cả chuyện của Vương Kim Dương nữa. Bây giờ, mấy đứa bỏ đi hết rồi.
"Ngươi về trước đi, ta nghĩ, những chuyện thế này... không cần báo lên đâu."
Tôn Nhạc Thanh gật đầu nói: "Đã rõ, lão già kia mà biết ta báo lên, ai biết hắn sẽ nghĩ như thế nào, bị hắn hại chết cũng không biết tìm ai báo thù."
Ngô Xuyên lại bật cười, ngươi biết là tốt rồi.
Lão hiệu trưởng trước khi mất có thể yên lòng giao Ma Võ cho Ngô Khuê Sơn, mà hắn có thể nhận chức hiệu trưởng này, không đơn giản chỉ vì hắn có thực lực võ giả cấp tám.
Lão hiệu trưởng không thích sử dụng tâm kế, không có nghĩa là ông ấy không biết, không hiểu những thứ này.
Dám yên lòng đi tử chiến, đương nhiên có niềm tin.
Có Ngô Khuê Sơn, Ma Võ không suy sụp được.
Còn về Phương Bình... Thằng nhóc này không lên tới cấp tám, đừng nói cái gì mà Ma Võ đổi họ Phương.
Đến cấp tám, chưa chắc thằng nhóc này có thể nham hiểm hơn Ngô Khuê Sơn.
...
Trên đường phố.
Phương Bình vẫn luôn nhìn Ngô Khuê Sơn chằm chằm.
Ngô Khuê Sơn vờ như không nhìn thấy, vừa đi vừa nói: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không, bọn ta đi về trước đây."
"Đừng mà, chúng ta cùng đi ăn cơm tất niên đi..."
Phương Bình nhìn xung quanh, hình như đã qua 12 giờ rồi, nhưng cũng không sao, ăn bữa cơm, xây dựng tình cảm một chút cũng tốt.
Lão Ngô ghê nha!
Hắn một chưởng đập nát đầu Trịnh Minh Hoành cấp tám, khiến đối phương không có thời gian phản ứng, mặc dù sau đó đối phương đã khôi phục lại rồi.
Nhưng mà thực lực này... Đậu mèo, thật khủng bố.
Nói xong, Phương Bình lại nhỏ giọng: "Hiệu trưởng, kế hoạch Lưu Giống là gì..."
Ngô Khuê Sơn xem thường nói: "Trước đó không phải đã nói rồi sao? Càng ngày càng gần đến thời gian nổ ra đại chiến toàn diện, nếu thật sự đến ngày đó, không ai có thể xác định được liệu nhân loại có bị diệt vong hay không. Thế nên lưu lại giống nòi, lang bạt khắp nơi thử xem ấy mà, cũng không phải là kế hoạch bí mật gì, đoán cũng có thể đoán được."
Ngô Khuê Sơn nói xong, lại cười: "Tuy đây không phải bí mật gì lớn, nhưng chuyện này có thể làm, không thể nói, ngươi hiểu không?"
Phương Bình gật đầu nói: "Vâng, nói ra rồi, một số người nhất định sẽ bi quan tuyệt vọng, có một số người thậm chí sẽ nảy sinh lòng oán hận, là chuyện hết sức bình thường."
"Ngươi hiểu rõ là được rồi, cho nên, tuy có rất nhiều người biết, nhưng mọi người đều không nói."
Ngô Khuê Sơn khẽ thở dài: "Có không ít người già rồi không sợ chết, nhưng con cháu đời sau của họ thì sao? Không nói đến người khác, Trần Diệu Đình, ngươi cam lòng nhìn con cháu mình hy sinh trong đại chiến ư?"
Trần Diệu Đình đi bên cạnh lạnh nhạt nói: "Kiểu gì cũng phải cho ta lưu lại 2 đứa."
Ngô Khuê Sơn cười nói: "Nghe thấy chưa? Thực ra mọi người đều biết, dù không biết, cũng có không ít người đoán được. Chỉ là..."
Ngô Khuê Sơn hừ lạnh: "Chỉ là, theo ta thấy, cái gọi là kế hoạch Lưu Giống ấy, có không ít người chưa bao giờ xuống địa quật, là một bầy nhãi con tinh anh chỉ có khí huyết.
Khốn kiếp, học sinh võ đại chúng ta nhiều như vậy, đến thời khắc sống còn, có lẽ số người đưa đi không tới 1%!"
Ngô Khuê Sơn mắng chửi, lại nói: "Không ít tài nguyên của mấy công ty lớn đều bị lãng phí trên người bọn họ, mở rộng sản xuất chính vì mong rằng thực lực có thể mạnh hơn một chút, có thể tiếp tục sống tiếp, thực ra ta không hẳn phản đối kế hoạch này, không sợ gì cả, chỉ sợ lỡ như.
Nếu thật đến lúc đó, những người này, có thể sống được bao nhiêu thì sống, dù mất đi cố hương cũng tốt hơn tuyệt diệt.
Nhưng điều ta không thể nhẫn nhịn chính là, bao nhiêu năm nay, chúng ta vẫn không ngừng hy sinh, mà bọn họ chưa bao giờ cân nhắc đến tình huống của chúng ta.
Những năm trước đây, tài nguyên không đủ, chia một ít cho bọn họ, ta không có ý kiến.
Tuy nhiên, bây giờ gần như đủ rồi, nhất định phải dùng thiên tài địa bảo để nuôi dưỡng từng người từng người lên cấp tám mới được hay sao?"
Phương Bình nghe vậy, tức giận nói: "Đúng, có lý, thế mà không có phần của ta!"
Ngô Khuê Sơn không nói gì, tức giận mắng: "Trước đây làm gì có ngươi, nhưng hiện tại không thành vấn đề, nếu ngươi muốn chạy trốn, nhất định có tên ngươi."
Trần Diệu Đình cũng cười nhạt nói: "Yên tâm, đến lúc đó, nếu các ngươi muốn đi, cũng không ai dám cản. Cho dù bỏ qua một số hạt giống tinh anh vốn có, cũng sẽ không bỏ qua các ngươi, bọn họ cũng không dám."
Ngô Khuê Sơn cười nói: "Đương nhiên không dám! Trừ phi lén chạy, nếu không, đến lúc đó, ai thèm quan tâm bọn chúng là con cháu nhà ai."
Ngô Khuê Sơn lắc đầu một cái, lại than thở: "Nhưng chưa chắc sẽ có cơ hội rời đi, thực ra nếu như bùng nổ đại chiến toàn diện, tiền phương không địch lại, hậu phương có thể chạy đi sao?
Tuyệt đỉnh cấp chín có thể xuyên qua hư không, trừ phi bọn họ không để ý đám người này, nếu không, kết cục cũng chỉ là cái chết.
Nhân loại nếu muốn sinh tồn, còn phải đánh thắng mới được, cho nên một số người dù biết tầng lớp cấp cao sắp xếp đường lui, nhưng không có mấy ai nghĩ đến chuyện muốn chạy.
Có thể chạy được mấy người?
Trái Đất đều bị chiếm lĩnh, có thể chạy đi đâu?
Với trình độ khoa học bây giờ, dù dốc hết vốn liếng, có thể rời khỏi Trái Đất bao xa?
Phương Bình, đừng nghĩ mấy chuyện này, không chắc chắn.
Muốn sinh tồn thì phải dựa vào thực lực, nỗ lực tăng cấp đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận