Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2736: Đứng Đầu Tám Ngàn Năm (2)

Lực Vô Kỳ hình như nhìn thấu tâm tư của Giảo, trong lòng thầm mắng, đồ vô sỉ.
Nhưng... lão Ngưu ta cũng là Trấn Hải Sứ mà nhân loại sắc phong. Ta trấn thủ vùng biển cho nhân loại.
Lão Ngưu quá yếu, có phải làm Nhân Vương mất mặt không?
Ít nhất cũng phải thành tuyệt đỉnh, vậy mới không khiến nhân loại ta mất mặt, đúng không?
Lực Vô Kỳ tự an ủi mình, có lẽ có thể ăn ké chút đồ ăn ngon.
Trong lòng lại có chút thấp thỏm, ta cũng là trâu, đến lúc đó đừng chê thịt lão tổ không đủ, quay sang kêu ta cắt một ít thịt nha?
Nó cũng không dám tưởng tượng, ăn được một nửa, bỗng thiếu thịt trâu, tất cả mọi người nhìn chằm chằm nó... Hình ảnh kia quá đẹp, nó không dám nghĩ Còn về Giảo, Lực Vô Kỳ lại thầm mắng, phách lối cái gì, ngươi cũng không phải Thiên Đế, cẩn thận bọn họ đangăn hăng say thì hết đồ ăn, muốn thử ăn thịt chó của ngươi.
Phương Bình ra khỏi tà giáo, chém hai vị Chân Thần, bức lui Thánh Nhân Thượng Cổ vừa phục sinh. Tà giáo sụp đổ!
Võ Vương chứng đạo thành Thiên Vương, tiêu diệt Thanh Tinh - Đế Tôn cổ xưa.
Cây Thần đệ nhất Thượng Cổ Thiên Mộc thành yêu, có lực chiến Thánh Nhân, gia nhập nhân loại.
Thương Miêu rời núi, ra khỏi Thiên Phần.
Thiên Đế, Thủ Tuyền Nhân khôi phục, rời khỏi tà giáo, không biết tung tích.
Một số Thánh Nhân Thượng Cổ sống lại...
Những tin tức này được truyền ra với tốc độ như gió. Đều là tin tức lớn long trời lở đất!
Nhân Gian gần như nghịch chuyển thế cục trong nháy mắt, trở thành thế lực lớn mạnh nhất tam giới vào lúc này.
Mà trong Thiên Phần, nhân loại hình như cũng chiếm ưu thế, Võ Vương đã có thể chứng đạo, vậy có nghĩa Nhân tộc sẽ không chịu thiệt.
Từng tin tức đều chấn động tam giới, chấn động tất cả mọi người.
Tại thành Trấn Tinh, trong thế giới nhỏ, bóng mờ lại xuất hiện.
Lần này không cần hắn mở miệng, Chú Thần Sứ thở dài: "Tam giới càng ngày càng thay đổi lớn, Trương Đào thế mà thành Thiên Vương, Thiên Cẩu và Thạch Phá thế mà sống lại rồi, hai tên này vậy mà cũng có thể sống lại, ông trời không có mắt mà!"
Bóng mờ sững sờ, hai người bọn họ sống lại làm phiền ngươi à?
Chú Thần Sứ cảm khái nói: "Hai thằng nhãi này đều không phải người tốt! Ngươi nói xem, những người khác sống lại thì thôi, hai kẻ lòng dạ hiểm độc này cũng có thể sống lại, trời xanh có mắt sao?
Một kẻ vắt chày ra nước, nhất định đòi ông đây chế tạo thần khí niềng răng cho nó, ta không phải đối thủ của nó, nếu không sớm giết chết nó rồi!
Một kẻ xây dựng cái căn phòng Bản Nguyên gì đó, lừa gạt đệ tử của ta chế tạo cho hắn, chế tạo xong, lại trở mặt nói đại đạo chế tạo bên trong không thật, ép đồ đệ của ta giao phí chế tạo...
Nhắc đến hai kẻ này, Chú Thần Sứ không khỏi lắc đầu.
Không khí ở tam giới sắp thay đổi rồi.
Đều là cường giả vô sỉ sống lại, thiên lý ở đâu?
Tên Thạch Phá đó nên bị Thiên Cẩu đánh chết!
Đòi chế Bản Nguyên gì đó khiến đồ đệ của mình mất ăn mất ngủ chế tạo cho hắn, mất trên trăm năm.
Kết quả... đại đạo không thật?
Nói nhảm! Đại đạo thật còn đến phiên ngươi?
Vạn đạo đấy! Nếu đồ đệ mình có khả năng này, mình đã thành Hoàng, thành cường giả chí tôn, nào cần phải nhìn sắc mặt ngươi, khi nói lời đó, ngươi có thẹn với lương tâm không?
Chú Thần Sứ liên tục lắc đầu, không khỏi không cảm khái, lòng người ngày càng bạc bẽo.
Bóng mờ nghe hắn nhắc đến chuyện năm đó thì cũng hơi ngây người, rất nhanh nói: "Chú Thần Sứ, Cây Thần đệ nhất Thượng Cổ Thiên Mộc thành yêu... chiến lực cấp Thánh Nhân!"
"Ồ" Chú Thần Sứ có vẻ không hề bất ngờ, thản nhiên nói: "Chuyện sớm hay muộn! Năm đó Thương Miêu muốn chặt Thiên Mộc chế tạo cần câu cá, lão phu nhìn thoáng qua, đã cảm thấy Thiên Mộc có lẽ sẽ thành yêu, có gì bất ngờ sao?
Nếu không phải lão phu nương tay thì nó đã sớm thành cần câu cá rồi, cây này gặp ta thì cũng phải ngoan ngoãn, nói chuyện này với lão phu làm gì?"
"." Bóng mờ thở dài: "Thì ra là thế, Chú Thần Sứ có tấm lòng nhân hậu.."
"Không phải!" Chú Thần Sứ khinh thường nói: "Chỉ là năm đó cảm thấy Thiên Mộc còn chưa đủ mạnh, dùng làm nguyên liệu chưa chắc có thể chế tạo thần khí! Hiện tại thì... chắc là đủ để chế tạo thần khí rồi! Cây này mà dám chọc lão phu, lão phu liền biến nó thành thần khí Chú Thần Sứ cũng rất phách lối, bóng mờ chợt cảm thấy, khi ngươi nhắc Thiên Cẩu và Thủ Tuyền Nhân, có phải cũng nên tự tính bản thân vào hay không?
Chú Thần Sứ chẳng thèm đáp lại câu hỏi đó, mở miệng nói: "Thiên Cẩu và Thạch Phá đi rồi?"
"Đi rồi"
Bóng mờ hỏi: "Chú Thần Sứ cảm thấy bọn họ đã đi đâu?"
"Thiên Phần" Chú Thần Sứ cười nói: "Không cần đoán, Thiên Cẩu không phải dễ dàng chịu thua, lần này chắc chắn đi Thiên Phần! Nhưng... nó đi rồi, chưa chắc có thể trở về được, Thiên Phần cực kỳ nguy hiểm"
"Đúng vậy, Thiên Phần.." Bóng mờ cảm khái một tiếng.
Chú Thần Sứ cười nhạt nói: "Ngươi cũng từng đi rồi nhỉ? Trước kia đoán ngươi là Mạc Vấn Kiếm, hiện tại xem ra, đúng là ngươi rồi! Lý Tuyên Tiết từng nhắc đến ngươi, nói ngươi là nhân tài hiếm gặp. Thiên phú, nghị lực, cơ duyên, tài hoa, trí lực...đều là đỉnh cấp.
Nếu ở Thượng Cổ, ngươi cũng là một nhân vật nổi danh, dù không bằng chín Hoàng bốn Đế, thì cũng không kém ba Sú."
"Được Trấn Thiên Vương coi trọng!"
"Cũng không phải khen ngươi.." Chú Thần Sứ cười nhạo: "Sau đó hắn nói thêm một câu, chỉ là hơi tính toán một chút, tính toán không phải chuyện xấu, nhưng đến cảnh giới này mà vẫn tính toán thì không phóng khoáng, ngươi còn thiếu một ít khí thế! Khí thế hào hùng của đại thế!
Chín Hoàng bốn Đế, ai không phải người hừng hực khí thế? Khi yếu ớt không đề cập tới, khi mạnh mẽ, có ai không phục?"
Dứt lời, Chú Thần Sứ lắc đầu nói: "Dù sau này, chín Hoàng và bốn Đế bất hòa, nhưng vậy thì có sao? Ngươi có biết, Chiến đánh vào Thiên Đình, khi chiến đấu, từng hỏi Hoàng giả, Hoàng giả giải thích từng câu, không giữ lại chút nào!
Ngươi có biết, chín Hoàng bốn Đế thường xuyên luận đạo, nói về những chuyện quan trọng, đều chưa từng kiêng dè chuyện gì.
Ngươi có biết, bốn Đế đã từng dạy bảo đồ đệ của chín Hoàng, nói về Cực Đạo, cũng là biết gì nói nấy. Ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi cho rằng cường giả thời Thượng Cổ chỉ biết kéo bè kết phái, ngươi giết ta, ta giết ngươi? Ở thời đại đó, võ đạo không hoàn thiện, mọi người hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau, nên mới đi tới một buóc kia.
Họ đều cảm thấy người đến sau sẽ càng ngày càng mạnh, nào biết được, chục nghìn năm trôi qua, lại càng ngày càng yếu!"
Chú Thần Sứ liên tục lắc đầu: "Ngươi ngay cả Thiên Cẩu và Thạch Phá cũng không bằng! Thiên Cẩu và Thạch Phá làm người ta ghét, nhưng bọn họ dám làm dám chịu, dám nghĩ dám làm, cần chiến thì chiến, chưa từng e ngại!
Đạo, đó là tự đi ra, không phải người khác ban thưởng.
Thiên Cẩu đã từng bị người đánh mình đầy thương tích, nó không phải Thương Miêu, Thương Miêu bị người tập kích, đại đạo chấn động, mọi người kiêng kị. Thiên Cẩu thì khác!"
Chú Thần Sứ cười nhạo: "Thiên Cẩu tung hoành tam giới nhiều năm, ngươi thật sự cho rằng nó được ông trời phù hộ ư? Nó dựa vào bản lĩnh vĩnh viễn không cúi đầu của bản thân! Nó dám chiến bất kỳ kẻ nào, chín Hoàng bốn Đế đều nói nó có tiền đồ hơn Thương Miêu... ngoại trừ không đáng yêu như Thương Miêu, nó vẫn là một con chó có ý chí chiến đấu!
Ngươi... còn kém bọn họ rất xa!
Tám nghìn năm qua, nếu để lão phu nhận xét thì, Mạc Vấn Kiếm ngươi... chưa chắc có thể vào mười vị trí đầu, cũng không phải xếp hạng vũ lực!"
Bóng mờ hứng thú, cười nhạt nói: "Tiền bối muốn nhận xét cường giả tam giới ư, không biết mười vị trí đứng đầu trong lòng tiền bối là người nào?"
"Ngươi muốn nghe?"
"Tiền bối xin chỉ giáo.
Chú Thần Sứ cười nói: "Vậy hôm nay lão phu đành chỉ điểm giang sơn một chút!"
"Tam giới này, tám nghìn năm qua, xuất hiện vô số nhân tài!"
"Như Võ Vương vừa mới chứng đạo Thiên Vương, cũng là một người trong đó, là một nhân vật!"
Ma Đế gật đầu: "Võ Vương đúng là nhân vật nổi danh được xưng tụng tám nghìn năm qua!"
"Bắc Hải của Quát Thương Sơn, cũng là một trong số đó!"
Ma Đế cười nói: "Bắc Hải? Công Quyên Tử? Ta quen với hắn, tiền bối phải chăng đánh giá cao hắn rồi?"
"Cũng không phải, hắn quá ngu!"
"Ngây thơ?"
"Không, ngu!" Chú Thần Sứ cười tủm tỉm nói: "Tên ngu xuẩn! Nhưng cũng chính bởi vì sự ngu ngốc này, hắn mới đáng để lão phu nhận xét. Một cường giả nổi lên trong thời Tông Phái, dựa vào một lòng nhiệt huyết, một mình tiến lên, hắn đi đạo không giống bình thường, chẳng lẽ không ai phát hiện sao?"
1791 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận