Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1375

Khi hai vị cấp tám còn đang suy nghĩ miên man, ánh sáng vàng kim bao phủ lấy người Phương Bình, ngay sau đó, Phương Bình khôi phục chiến lực đến mức cao nhất, khí thế tăng vọt, quát lên: "Toàn bộ cao cấp thành Thiên Môn đã bị diệt, Ma Võ, công thành!"
Thành Thiên Môn cách bọn họ không đến 10 dặm, tiếng la giết vang lên đinh tai nhức óc.
Nghe được tiếng quát lớn của Phương Bình, Tần Phượng Thanh dùng tiếng địa quật gầm lên dữ dội, nói: "Toàn bộ cao cấp thành Thiên Môn đã bị diệt, hai vị cấp chín bị giết, đồ thành!"
"Không thể nào!"
Có người sợ hãi rống lên!
Lúc này, trong thành không còn cường giả cao cấp.
Bọn họ không cảm ứng được động tĩnh ở phía Tây cách nơi này hơn trăm dặm, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhóm người Phương Bình đánh nhau cách đó không xa, chỉ thấy Phương Bình vừa chém ra một đao, tiêu diệt vị tôn giả cuối cùng của bọn họ!
Hiện tại, đối phương còn nói Mộc Vương và Thần Mộc đều đã hy sinh rồi... Bọn họ không dám tin!
Nhưng dù có khó tin đến đâu thì vị tôn giả trong thành và ba vị thống lĩnh cuối cùng trong thành đều tử trận ở ngay gần bọn họ, bọn họ ít nhiều cũng biết đến.
Hiện tại, thành Thiên Môn thật sự tan vỡ.
Tiếng gào khóc vang lên khắp nơi!
Cổng Bắc, vô số võ giả dẫn theo người nhà chạy về nơi xa xăm sâu trong địa quật.
Một số binh sĩ áo giáp thủ cổng Bắc còn chưa kịp ngăn cản thì đã bị một số võ giả trong nhóm người chạy nạn ra tay sát hại ngay tại chỗ!
Vương thành sắp bị công phá!
Cao cấp toàn quân bị diệt, chuẩn thống lĩnh và chiến tướng đều sắp chết hết rồi, lúc này mà còn không chạy, lẽ nào ở lại chờ chết sao?
Ngay lúc này, Tần Phượng Thanh hét lớn: "Không được phép mang đi bất cứ thứ gì! Nếu không, truy sát ngàn dặm!"
Bọn họ không thể cản đám người này chạy trốn!
Thành Thiên Môn có mấy triệu nhân khẩu, dù trước đó đã chuyển một phần đến thành mới, nhưng lúc này vẫn còn hơn một triệu nhân khẩu.
Nhiều người như vậy, dù đứng yên cho bọn họ giết cũng phải tốn mất mấy ngày trời. Hơn nữa, tàn sát dân chúng phổ thông địa quật không có lợi cho chiến tranh, ngược lại, dễ khiến các thành bắt tay nhau đối phó nhân loại.
Cho nên, đồ thành gì đó chỉ là dọa người, nhưng đương nhiên, vẫn nên diệt càng nhiều võ giả càng tốt.
Nhưng Tần Phượng Thanh cảm thấy, vẫn nên hù dọa một chút, có lẽ se vơ vét được một số thứ tốt.
Hắn hô lên như thế, sau đó vào thành vơ vét một chút, cũng coi như tự khen thưởng cho công lao đánh trận của mình.
Cũng không biết mọi người trong thành có nghe hay không, cũng không biết có ai thật sự để lại đồ vật gì hay không, nhưng lúc này, vô số người chen chúc chạy ra cổng Bắc, vì muốn nhanh chóng ra khỏi cổng thành, người mình tự hại người mình, máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm. Điều này khiến thành Thiên Môn càng thêm hỗn loạn.
Cấm Vệ Quân ở cổng Nam quát ầm lên, nói rằng hai vị vương giả chưa chết.
Nhưng lúc này, không ai tin. Hoặc nên nói, dù có tin, cũng phải rời khỏi đây.
Mộc Vương đã điên rồi!
Trước đó thì chiêu mộ toàn bộ võ giả nhập ngũ, ngăn ngắn hai ngày, vô số võ giả chết trận, hy sinh mấy chục ngàn binh sĩ. Nếu bây giờ còn không đi, bọn họ sẽ phải đối mặt với đám sát thần đang tiến công vào thành! Ngay cả thống lĩnh, tôn giả đều mất mạng, lẽ nào bọn họ có thể sống sao?
Không chỉ có dân chúng phổ thông và võ giả dân gian bỏ chạy, một số Cấm Vệ Quân và các binh sĩ khác cũng bắt đầu rối loạn, chạy trốn tứ phía.
Trong hai ngày qua, võ giả trung cấp chết quá nhiều.
Phía Ma Võ có hơn một ngàn võ giả trung cấp!
Nhiều võ giả trung cấp như vậy, không có cao cấp uy hiếp, bọn họ lao vào thành như vào chỗ không người, nhiều võ giả mặc chiến giáp đều bị chém giết tại chỗ.
La Nhất Xuyên, Đỗ Hồng, Trương Kiến Hồng đều là cường giả không ai diệt được!
Đại quân thành Thiên Môn triệt để tan vỡ.
Trong đám người, Tần Phượng Thanh vừa điên cuồng tàn sát những võ giả kia, vừa thuận tay nhặt đầu người.
Đến lúc này, phải chuẩn bị sẵn sàng!
Đại chiến đã đến hồi kết, nếu còn không tập hợp đủ 15 cái đầu của võ giả cấp sáu, hắn sẽ không đủ chiến công để Phương Bình giúp hắn tăng thực lực.
Trước đó không có thời gian, cũng không có tinh lực làm chuyện này, hiện tại, Tần Phượng Thanh gào lên: "Để lại võ giả trung cấp cho ta! Để lại cho ta một ít! Đừng cướp đầu người! Chết tiệt, mợ nó, chừa lại cho ta..."
Đám người Đỗ Hồng giết người quá nhanh!
Hơn nữa, tung chiêu giết người thì đều trực tiếp đánh vỡ đầu đối phương, Phương Bình lại không ở đây giám sát, không còn đầu người, hắn làm sao thừa nhận người là do mình giết?
Tần Phượng Thanh quá hiểu tính cách bắt chẹt của Phương Bình!
...
Cùng lúc đó.
Cách thành Thiên Môn hơn 10 dặm, nhóm người Đường Tùng Đình vắt chân lên cổ mà chạy, đầu đầy mồ hôi, Đường Tùng Đình gầm lên: "Nhanh lên... mẹ kiếp, tốt xấu gì cũng phải đến cổ vũ một chút mới được!"
Mọi người vừa vui vừa buồn.
Vui là vì Ma Võ thật sự thắng rồi!
Mặc dù không nhìn thấy tình huống cụ thể, nhưng bọn họ đều nghe tiếng thông báo của Phương Bình.
Phương Bình tiêu diệt một vị cường giả cấp tám, lại nói đã tàn sát toàn bộ cao cấp, trận chiến này, Ma Võ thắng!
Điều đáng buồn chính là, mãi đến hiện tại, bọn họ vẫn chưa đuổi kịp đại quân.
Còn đồng sinh cộng tử cái gì... đến quét dọn chiến trường cũng muộn rồi.
Ông lão cụt chân đang đạp không cười tươi như hoa nói: "Ta đi trước một bước, ha ha! Các ngươi từ từ chạy theo sau đi ha!"
Dứt lời, ông lão cụt một chân này tăng nhanh tốc độ ngự không, bay thẳng về phía trước.
...
Chiến trường của sơ trung cấp không có gì quá nổi bật.
Phía chiến trường cấp cao, Phương Bình không hề động thủ, mà hung hăng bay xung quanh hai vị cấp tám.
Hai người kia đầy cảnh giác nhìn hắn!
Bay một lát, Phương Bình bỗng nói: "Giết hai người rất mất thời gian, bây giờ, một trong hai người rời đi, ta đảm bảo, Ma Võ sẽ không truy sát! Nhưng nhất định phải có một người ở lại, ai sống ai chết, tự các ngươi quyết định!"
"Không thể!"
Hai người hét to, sau đó cả hai đến gần nhau. Hai người liên thủ, cũng không phải không có sức đánh một trận!
Phương Bình cười lạnh nói: "Vậy hai người lựa chọn đồng sinh cộng tử rồi? Hiện tại bọn ta phải đi giúp hiệu trưởng tiêu diệt thành chủ thành Thiên Môn, cho nên không muốn tốn nhiều thời gian. Hừ, thứ không biết suy nghĩ, các ngươi cho rằng có thể chống đối lại chúng ta?"
Nói xong, vô số vật chất bất diệt tràn ra trên người Phương Bình, ngay sau đó, tất cả cường giả nhân loại ở chỗ này đều được nhận một phần vật chất bất diệt.
Ngay cả Trần Diệu Đình đánh mệt bở hơi tai, ánh kim lờ mờ, cũng chớp mắt được khôi phục thực lực mạnh nhất!
"Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng!"
Hai vị cường giả cấp tám của thành Yêu Quỳ đã kinh hãi đến tột đỉnh!
Những người này đều khôi phục lại hết rồi!
Trần Diệu Đình khôi phục thể lực và thực lực, thấy vậy, ông nói: "Đừng thả tên nào đi cả! Phương Bình, có thể giết.
Lúc này, Trần Diệu Đình thật sự hơi kích động! Phương Bình có thể dùng vật chất bất diệt bất cứ lúc nào, tiếp tục như vậy, có thể chậm rãi mài chết hai người kia.
"Trần lão, quá mất thời gian! Cấp tám giết lúc nào cũng được, nhưng thành chủ thành Thiên Môn mà chạy thì không được đâu. Trong hai tên này, xử một người, xem như cảnh cáo thành Yêu Quỳ là được!"
"Phương Bình!"
"Trần lão, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ diệt thành Yêu Quỳ, không cần vội!"
"..."
Hai người công khai bàn luận, căn bản không để ý tới hai vị cường giả cấp tám này.
Một giây sau, hai vị cấp tám đồng thời bay về phía Đông!
Bọn họ muốn chạy!
Không thể không chạy, quá đáng sợ. Đối phương có thể khôi phục bất cứ lúc nào, vậy thì còn đánh gì nữa?
"Để lại một người! Nếu không, đừng hòng rời khỏi đây!"
Phương Binh quát lên một tiếng, căn phòng hoàng kim lại xuất hiện.
Ngay lúc này, một trong hai vị cường giả cấp tám đang chạy trốn nhìn thấy căn phòng hoàng kim sắp hạ xuống, hắn gầm lên dữ dội, xoay người đấm ra một quyền, đánh bay vị cường giả cấp tám đang chạy ngay phía sau, hai chân tăng tốc, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi bao trùm của nhà hoàng kim.
"Quỳ La!"
Vị cường giả cấp tám bị đánh bay về sau tuyệt vọng gào lên, ngay lập tức, hắn bị nhốt trong căn phòng hoàng kim. Lúc này đây, hắn cực kỳ tuyệt vọng. Không ngờ, Quỳ La lại ra tay với hắn!
Mà vị cường giả cấp tám đã chạy thoát kia cũng không quay đầu lại, tăng tốc bỏ chạy. Nếu không có người ở lại, hắn sợ bản thân hắn cũng chạy không thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận