Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1881: Áp Lực Lớn (3)

Phương Bình thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Lữ Phượng Nhu, dở khóc dở cười, sau đó nhìn về phía Trương Đào, nếu Lữ Chấn là chuyên gia kiểu này, vậy thì tại sao lại bắt hắn xuống địa quật chứ? Nếu chết địa quật thì không phải sẽ rất thiệt thòi sao?
Với lại, sao Lữ Chấn có thể đi qua ngàn dặm Giới Vực chứ, có khi nào là lão Trương sắp xếp hay không? Núi Quát Thương có lẽ sẽ có phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần, lão Trương có biết không? Lữ Chấn lại rất am hiểu vấn đề này, có lẽ... còn có những vấn đề khác nữa.
Hiện tại, Phương Bình càng ngày càng nghi ngờ, Lữ Chấn đi Giới Vực là do lão Trương sắp xếp.
Phương Bình chưa kịp suy nghĩ cho cặn kẽ thì đám người Lữ Chấn đã rời đi. Mà Phương Bình, cũng phải lo giải quyết chuyện của mình.

Ngay khi Phương Bình và các cường giả cao cấp khác đang chuẩn bị phản công thì thời gian và địa điểm thi đấu giao lưu võ đại lần ba cũng đã được xác định.
Ngày 18 tháng 12, Ma Võ tổ chức thi đấu giao lưu võ đại lần ba.
Là danh giáo số một, cường giả như mây, Ma Võ vốn nên tổ chức cuộc thi lần này. Năm ngoái tổ chức ở Kinh Võ, khiến không ít người phản đối. Đúng lúc, phía Ma Võ cũng bắt đầu liên lạc với những võ đại khác, nhân cơ hội cùng đi Ma Đô.
Phương Bình trở về, không thấy Phương Viên. Đó là vì Phương Viên đang tiến hành huấn luyện.
Lầu Thực Chiến.
Phương Viên vô tội nhìn xung quanh, cô không muốn tham gia thi đấu. Cô mới cấp ba trung kỳ mà thôi!
Nhưng bây giờ, đội có 10 người, hết 9 người là đỉnh cấp ba! Chỉ có một cô nàng là cấp ba trung kỳ! Bọn họ muốn làm gì chứ!
Ta thực sự không muốn đi cái cửa sau này luôn á, 10 người, Phương Viên thấp nhất, thực lực yếu nhất, nhưng đạo sư phụ trách đội thực chiến lần này là Bạch Nhược Khê, Bạch Nhược Khê luôn nói lần này chỉ có thể trông cậy vào cô, Ma Võ hy vọng cô có thể thắng, khiến Phương Viên cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng!
Phương Viên giãy dụa nửa ngày, thực sự nhịn không được, vô cùng đáng thương nói: "Lão sư, ta không làm đội trưởng có được không? Ta mới cấp ba trung kỳ à..."
Cô là đội trưởng! Phương Viên cũng sắp điên rồi, ở đây có 9 vị đỉnh cấp ba, thế mà lại bắt cô làm đội trưởng, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì chứ?!
Bạch Nhược Khê cười nhạt nói: "Anh của ngươi, Phương Bình, là đội trưởng Ma Võ ở cả hai lần thi đấu giao lưu. Lần đầu tiên thậm chí còn có cả cấp hai tham gia, hắn mới chỉ cấp một, vẫn có thể dẫn dắt Ma Võ lấy được giải quán quân!
Ngươi là em gái của Phương Bình, là vinh quang, cũng là áp lực! Phương Bình có thể làm được, ngươi cũng có thể!
Ngươi luôn muốn nâng cao thực lực, san sẻ áp lực với anh ngươi mà đúng không? Vậy ngươi phải nắm chắc cơ hội lần này, Viên Viên, có thể đạt hạng nhất hay không, tất cả đều trông cậy vào ngươi!”
Phương Viên câm nín, lầu bầu nói: "Nhưng thực lực của ta còn chưa tới đỉnh cấp ba, chênh lệch rất lớn, hay là... Lão sư, thi đấu có thể mang trang bị không? Anh trai ta có giáp vàng làm từ da yêu thú cấp chín, nếu ta dùng cái đó, bọn họ chắc chắn sẽ không đánh được ta..."
Sắc mặt Bạch Nhược Khê cứng đờ, con bé này cái gì cũng dám làm! Ngươi mới chỉ là võ giả sơ cấp, dám mặc giáp cấp chín đi thi đấu cơ đấy? Bắt nạt bọn họ nghèo hay gì?
Xem ra lần này phải thay đổi quy tắc, không được mang binh khí và giáp cấp cao vào thi đấu.
Phương Viên không hề hứng thú với việc thi đấu, thấy Bạch Nhược Khê không nói lời nào, lại vội vàng nói: "Lão sư, chúng ta sắp phản công Ma Đô địa quật rồi đúng không? Lần này chúng ta có thể đi địa quật sao?"
"Không được!" Bạch Nhược Khê từ chối thẳng thắn, quát lớn nói: "Chuẩn bị cho việc thi đấu đi! Phương Viên, ngươi cũng biết, nếu lần này Ma Võ thua, phải loại trừ hơn ngàn học sinh! Ngươi là đội trưởng, ngươi phải chịu trách nhiệm lớn nhất!
Những người này, bởi vì ngươi thua mà không thể ở lại Ma Võ, cuộc sống của bọn họ sẽ phải thay đổi! Chuyện này liên quan rất lớn đến tương lai sau này của bọn họ, rất nghiêm trọng, không phải trò đùa đâu!"
Phương Viên nhăn mày nhăn mặt, gật gật đầu, được rồi, trách nhiệm của ta rất lớn, nhưng luôn cảm thấy lão sư đang cố ý gài mình, nếu muốn thắng, cần gì phải nhét nàng vào chứ.
"Chắc chắn là do Phương Bình sắp xếp!" Phương Viên thầm nhủ trong lòng, cái ông anh đấy không muốn mình rảnh rỗi gây chuyện đây mà, không muốn mình xuống địa quật, bắt buộc mình phải tham gia. Nhưng mình đâu có quấy rối đấu, mình thực sự muốn giúp mà.
Phương Viên nói thầm một trận, lại hạ quyết tâm, lần này mình nhất định phải khiến Ma Võ thắng, chứng minh thực lực và năng lực của mình, thế thì anh hai sẽ không cảm thấy mình chỉ biết gây chuyện nữa đúng không?
"Võ giả không xuống địa quật, dù có nhiều tài nguyên đến đâu, cũng không thể lên cấp nhanh được, Phương Bình không cho mình xuống địa quật, thế thì sao có thể mạnh được chứ!"
Phương Viên càng ngày càng thấy phiền, có lẽ lần này phải chứng tỏ thực lực của mình rồi. Những người khác vừa đến cấp ba là đã sớm xuống địa quật, mình cũng có thể, anh của mình cũng vậy, nghe nói khi xưa anh còn bị Đường lão sư mắng là quỷ nhát gan, sao bây giờ đến lượt mình thì lại không được chứ.
"Ta cũng muốn xuống địa quật, muốn cướp đoạt tài nguyên, hội Viên Bình còn rất nhiều người chưa tiến bộ đây này."
Phương Viên thầm nghĩ, các chị em của cô ở Dương Thành vẫn chưa trở thành võ giả. Bây giờ địa quật đã được công khai, rất nhiều người đều hi vọng có thể trở thành võ giả.
Nhưng tài nguyên là của Ma Võ, dù đó cũng là của anh hai cô, bản thân cô dùng thì không thành vấn đề, muốn dùng bao nhiêu thì dùng, nhưng anh hai chắc chắn sẽ không phát tài nguyên cho các chị em của cô cùng tu luyện.
"Phương Bình căn bản không biết áp lực của mình lớn đến đâu... nếu cứ ngồi yên trong trường thì làm sao có đủ tài nguyên được." Phương Viên lại lần nữa thở dài, làm chị đại rất mệt, còn phải chăm sóc những người khác.
Nhưng bây giờ mình vẫn là ký sinh trùng, còn phải dựa vào anh hai tài trợ, không xuống địa quật, đời này đừng hy vọng có tiền thừa trong tay.
...
Lúc Phương Viên đang huấn luyện, Phương Bình và Trần Vân Hi cũng đang thảo luận về cô.
Trần Vân Hi cười cười, đi theo Phương Bình, vừa đi vừa nói: "Lần này, chắc Viên Viên sẽ thảm lắm, tin tức cũng đã truyền đi, bây giờ ai cũng nhắm vào cô bé. Nếu bây giờ cô bé nói không muốn tham gia thi đấu, những Võ Đại khác chắc chắn sẽ tạo phản."
Trần Vân Hi cười không nhịn nổi, nếu bây giờ Phương Viên rút lui, những Võ Đại khác chắc chắn sẽ tràn đến Ma Võ đòi công lý.”
Phương Bình vừa cười vừa nhìn xung quanh, vừa trả lời: "Ăn thiệt nhỏ thôi, có lời."
"Ừm." Trần Vân Hi cũng không có suy nghĩ gì khác, nhanh chóng nói sang chuyện khác.
"Hai ngày nữa ông nội ta sẽ dẫn đội đến đây, lần này Ma Võ phản công, ông ấy cũng muốn tham gia... Phương Bình, ngươi có cần hỗ trợ không?"
Nói xong, Trần Vân Hi lại bổ sung: "Đúng rồi, anh trai ta cũng sẽ đến."
"Anh ngươi?" Phương Bình hơi ngơ ngác, dạo này hắn giao tiếp với cường giả cấp cao và đỉnh cấp rất nhiều, còn học sinh Võ Đại thì rất ít.
"Bây giờ Trần Hạo Nhiên cấp mấy rồi?"
"Cấp năm trung kỳ."
Trần Vân Hi cười trộm một tiếng, có chút vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ anh ấy cũng không dám gọi điện thoại cho ta, mấy ngày trước ta nói cho hắn biết ta đã tới tinh huyết hợp nhất, anh ấy cúp điện thoại luôn..."
Phương Bình bật cười, Trần Vân Hi lại nói: "Nhưng anh cả cũng đến cấp sáu rồi."
Trần Hạo Nhiên là anh thứ hai của Trần Vân Hi, cô còn có anh cả, Phương Bình không quen lắm. Nhưng anh họ của cô thì Phương Bình có quen, võ giả quân đội Trần Thu Phong, từng là cường giả đệ nhất cấp ba, hiện đang nhậm chức ở Bắc Cương Quân Bộ.
Phương Bình lúc trước từng khiêu chiến võ giả cấp ba để đi con đường vô địch, cũng từng giao thủ với đối phương. Nghĩ đến Trần Thu Phong, Phương Bình lại nhớ tới Quách Hiên.
Anh của Quách Thịnh! Một quân nhân kiên nghị!
Quách Hiên và Trần Thu Phong đều là võ giả Bắc Cương Quân Bộ, Phương Bình vẫn còn nhớ, ngày xưa khi đi Bắc Cương, người thì nhờ hắn nhớ trông chừng em gái giúp, người thì nhờ hắn chăm sóc cho em trai.
Trong đầu lóe qua từng hình ảnh, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Lần này có không ít người đến, đã rất lâu không gặp người quen cũ, bây giờ có thể họp mặt một lần rồi."
Trần Vân Hi híp mắt cười nói: "Hừm, lần này không ít người của Võ Đại đều chuẩn bị tham gia phản công. Kinh Võ, Kinh Nam Võ Đại, Nam Giang Võ Đại, Hoa Sư đại, Nam Võ..." Trần Vân Hi thuộc như lòng bàn tay kể ra những người tham dự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận