Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1899: Dỡ Bỏ (2)

Nghe Phương Bình nói, ánh mắt Lữ Chấn thay đổi.
Ngươi thu được rất nhiều quả năng lượng? Thật hay giả đó?
Lữ Chấn suy nghĩ một chút nói: "Có vài loại quả có thể dùng để chế tạo đan dược, dùng với liều lượng vừa phải sẽ cho ra thành phẩm cực tốt. Như Khí Huyết Đan, Đoán Thể Đan, Thập Nhất Đan, nguyên liệu rất bình thường, nhưng nếu sử dụng trực tiếp nguyên liệu thì hiệu quả rất bình thường. Nhưng chế tạo thành đan dược thì lại có hiệu quả khác nhau, giá trị cũng cao hơn hẳn.
Lúc còn trẻ, ta cũng từng nghiên cứu phát minh ra một vài phương pháp điều chế đan dược. Công thức chế tạo Hồi Mệnh Đan là kết quả nghiên cứu của ta, nhưng mà lâu lắm rồi ta không tiếp xúc đến những thứ này…"
Phương Bình ngây người, không nhịn được liếc mắt nhìn Ngô Khuê Sơn, ánh mắt đầy oán giận!
Ngô Khuê Sơn hiểu ý hắn, nhún vai, đừng nhìn ta, ta không mời nổi ông lão này.
Lữ Chấn thật sự là nhân tài. Vì sao công ty dược phẩm lại chia cổ phần cho ông? Là vì ông có cống hiến rất lớn!
Lữ Chấn từng tham dự tất cả những lần cải tiến Khí Huyết Đan. Ông còn nghiên cứu thành công vài loại đan dược. Hồi mệnh đan chính là tác phẩm nghiên cứu của ông.
Trước khi có vật chất bất diệt, tinh hoa sinh mệnh, Hồi Mệnh Đan chính là nhánh cỏ cứu mạng võ giả.
Phương Bình đã được Hồi Mệnh Đan cứu mạng nhiều lần. Võ giả bị thương là chuyện bình thường. Nhưng bị thương đến mức không thể khôi phục thì xem như xong.
Hồi Mệnh Đan cực kỳ hiệu quả trong việc chữa trị thương thế nội phủ, giá cả hiện tại cũng không đắt như xưa. Lúc trước là 5 triệu một viên, bây càng rẻ, học sinh võ đại hầu như đều có thể mua được.
Vật chất bất diệt và tinh hoa sinh mệnh là có hạn, nhưng nguyên liệu bào chế Hồi Mệnh Đan thì lại rất tầm thường.
Phương Bình không biết nên nói gì, nhân vật chuyên gia như vậy nên được chiêu mộ về Ma Võ, giúp Ma Võ nghiên cứu đan dược mới đúng. Ma Võ muốn mua Hồi Mệnh Đan, còn cần bỏ tiền ra sao?
Không biết công ty dược phẩm đã ăn lời bao nhiêu nhờ loại đan dược này! Vậy mà chỉ chia cho Lữ Chấn một chút cổ phần, thật là thiệt thòi cho chuyên gia!
Mọi người có thể cảm thấy những đan dược này không có tác dụng mấy, nhưng đó là vì họ được Phương Bình cung cấp tài nguyên.
Phương Bình cảm thấy, mọi người không nên gửi hết hy vọng vào mình, làm như vậy chính là thiếu trách nhiệm với Ma Võ.
Giống như lần trước, không có hắn cung cấp vật chất bất diệt, lập tức xảy ra chuyện.
Điểm tài phú của hắn cũng không phải vô hạn.
Một ngày nào đó, khi hắn không còn gì để cướp, mọi người phải làm thế nào?
Đến lúc đó, nếu mọi người đều dựa vào hắn, vậy thì cả đám cùng chờ chết đi.
Vừa suy nghĩ, Phương Bình vừa nhìn Lữ Phượng Nhu, Lữ Phượng Nhu bất đắc dĩ nở nụ cười, bà không thể nào bắt ép cha mình.
Lúc lão hiệu trưởng còn sống, ông ấy đã nhiều lần mời Lữ Chấn đến Ma Võ, nhưng Lữ Chấn đều từ chối, dù con gái ông là đạo sư Ma Võ!
Phương Bình thấy thế, bỗng nhiên cười nói: "Lữ lão, ngài cũng không cần quá lo về Ma Võ, đến hay không cũng không sao. Thực ra, đến phòng nghiên cứu của chính phủ hay ở lại Ma Võ đều như nhau. Nhưng ta cảm thấy, ở đây sẽ tiện làm việc hơn.
Ví như nghiên cứu phương pháp chuyển khí huyết thành lực lượng tinh thần, ta thấy Lý lão sư là người hiểu rõ nhất, nhưng ông ấy cũng bận, không thể lần nào cũng ra ngoài giúp ngài nghiên cứu.
Ngài muốn nghiên cứu pháo năng lượng, pháo uy áp, cái nào cũng cần nhiều tài nguyên và số đông võ giả sơ trung cấp phối hợp, vừa khéo, thầy trò Ma Võ hiện tại khá rảnh, sẽ có người hỗ trợ ngài…"
Trương Đào ở cạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: "Được lắm, ở lại Ma Võ đi!"
Thằng nhóc ngốc!
Trong suy nghĩ của mình, Trương Đào cảm thấy Phương Bình đang kiếm chuyện làm. Ông còn đang nghĩ, Lữ Chấn làm nghiên cứu sẽ tiêu hao không ít, mình lại phải tài trợ tài nguyên rồi. Nhưng bây giờ… để Ma Võ tài trợ đi!
Đợi Lữ Chấn nghiên cứu thành công, mình cứ hưởng thành quả như bình thường là được. Chẳng lẽ thằng nhóc Phương Bình sẽ đến tìm mình đòi tính phí? Nó tốt nhất đừng nhờn với mình!
Trương Đào căn bản không thèm để ý, nói xong, lại bồi thêm: "Để đảm bảo an toàn cho Lữ Chấn, ta sẽ phái thêm 3000 Quân Võ An đóng quân Ma Võ, bảo vệ Lữ Chấn!"
Không phải ngươi muốn người sao? Ta cho!
Quân Võ An có 38000 người, lúc này chỉ mới có 5000 người đến Ma Võ, ta cho ngươi thêm 3000 người, cho ngươi liệu mà nuôi họ.
Lữ Chấn: "..."
Lữ Chấn kinh ngạc ngây người! Gì vậy? Một cấp chín ở mặt đất nghiên cứu phát minh như ta mà cần 3000 người bảo vệ á? Ma Võ có hơn 10.000 thầy trò lận mà? Còn có cả đống cấp chín!
Ngoại trừ tuyệt đỉnh, hình như không ai có thể uy hiếp được tính mạng của mình!
Nếu tuyệt đỉnh ra tay, 3000 người của Quân Võ An có tác dụng không?
Phương Bình muốn vội vàng từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Trương Đào đã biến mất rồi, không chỉ biến mất, bệ pháo lớn trước mặt Lữ Chấn cũng bị ông ấy mang đi.
Mấy người có mặt ở đó đều nín cười.
Trương Đào có lẽ đã đạt đến trình độ gài bẫy đỉnh cao!
Không chỉ để lại Lữ Chấn cho Phương Bình, còn cho thêm 3000 Quân Võ An, thêm vào số người đã đến trước đó, tổng cộng là 8000 người rồi.
Chỉ trong nháy mắt, lão Trương đã cho Phương Bình một phần năm đội ngũ mà ông đào tạo trong 30 năm ròng.
"Ta không muốn…"
Lời này chỉ kịp ra khỏi miệng Phương Bình khi lão Trương đã biến mất, nhất thời, hắn đau khổ không gì sánh được, ta không muốn! Ngươi quên là Quân Võ An của ngươi sắp nhiều bằng học sinh ở Ma Võ rồi sao?
Cho 8000 người đóng quân ở Ma Võ, lão Trương điên rồi à? Còn nói là bảo vệ Lữ Chấn! Muốn bảo vệ lữ Chấn thì phái Bắc Cung Vân tới đây đi.
Bộ Giáo Dục chỉ có vài vị cấp chín là Bắc Cung Vân, Tạ Y Phạm, Vương Khánh Hải và lão Trương. Đó chính là số lượng cấp chín của Bộ Giáo Dục.
Phương Bình oán thầm, lão Trương không phải rất hào phóng sao? Hào phóng thì phái Tạ Y Phạm và Bắc Cung Vân đến đây đi, ta đảm bảo thu nhận!
Trong lúc Phương Bình đang oán thầm, Vương Khánh Hải và Ngô Khuê Sơn liếc mắt nhìn nhau, Vương Khánh Hải truyền âm cho Ngô Khuê Sơn, ngữ khí vui vẻ nói: "Ngươi nghĩ Bộ trưởng định làm gì?"
Không thể nào là vì muốn ké chút tài nguyên của Phương Bình, Trương Đào nuôi được Quân Võ An, ông không nghèo như vậy.
Ngô Khuê Sơn im lặng một hồi, truyền âm trả lời: "Bộ trưởng muốn đào tạo Phương Bình thành người kế nhiệm ông ấy à? Nhất định phải như thế ư? Ông ấy mạnh như vậy, nếu muốn giữ chức vị này, ngàn năm cũng không ai lay chuyển được..."
"Khó nói." Vương Khánh Hải trầm ngâm nói: "Bộ trưởng… thật ra đã muốn từ nhậm rồi! Mấy năm nay đã vậy, mấy năm trước, ông ấy đã cảm thấy mình không nên làm Bộ trưởng, muốn xuống địa quật đóng giữ."
Vương Khánh Hải than thở: "Nhưng ngoài Bộ trưởng, ai có thể đảm nhiệm chức vị này? Quá khó! Bộ Giáo Dục quản võ, võ giả trong thiên hạ thật ra đều thuộc sự quản lý của Bộ Giáo Dục!
Trung ương chính phủ quản lý việc giấy tờ, ba bộ bốn phủ quản lý chiến sự!
Mà trong ba bộ bốn phủ, trên danh nghĩa, Quân bộ lo việc chiến tranh, trên thực tế cũng là Bộ Giáo Dục.
Tư lệnh Lý, Bộ trưởng Nam có thực lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ không phải là tuýp người có tầm nhìn và tâm tư toàn cục, bọn họ cũng không đặt tâm tư vào chuyện này. Những người khác thì không đủ tư cách.
Mấy chục năm qua, Bộ trưởng luôn nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng.
Thời đại tân võ do hai vị trấn thủ họ Trần và họ Thẩm mở ra, nhưng hai vị trấn thủ vẫn luôn ở địa quật. 30 năm trước, võ đạo Hoa Quốc không hưng thịnh như bây giờ, khi đó, chẳng có bao nhiêu cấp chín.
Mãi đến khi Bộ trưởng nhậm chức, thời đại tân võ mới bước vào thời kỳ huy hoàng.
Cấp chín tầng tầng lớp lớp, võ giả cao cấp nhanh chóng đạt con số 100, 1000!
30 năm trước, võ giả trung cấp có thể chủ đạo chiến tranh, 30 năm sau, võ giả trung cấp nhiều như mây, đếm không xuể!"
Từ lời nói của Vương Khánh Hải có thể nhận ra, ông cực kỳ sùng bái Trương Đào. Thời đại tân võ huy hoàng như ngày nay không phải nhờ hai vị sáng lập Trần - Thẩm, cũng không phải nhờ Lý Chấn và Nam Vân Nguyệt, mà là vì có Trương Đào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận