Toàn Cầu Cao Võ

Chương 477: Ta từng chạy thắng cấp sáu!

"Phượng Nhu, nói nhăng nói cuội gì đó!"
Ngô Khuê Sơn quát lớn một tiếng, giận cả giận nói: "Bà có biết bà đang nói cái gì không?"
"Biết, tôi đang tạo phản đấy."
Lữ Phượng Nhu lạnh nhạt nói: "Vậy thì như thế nào? Con gái của tôi chết rồi, cha tôi không biết tung tích ở đâu, chồng tôi lại có khả năng là kẻ cầm đầu sát hại con gái của tôi, tôi phấn đấu cả đời vì Ma Võ, nhưng học sinh của tôi lại liên tục chết hơn một nửa...
Ông nói xem ông còn muốn tôi phải làm sao?
Tôi để Phương Bình đi vào địa quật, dưới cái nhìn của tôi, 97 học sinh đi xuống, 96 đứa kia chết hết, em ấy cũng sẽ không chết.
Dù cho Đường Phong chết rồi, em ấy cũng không hẳn sẽ chết.
Nhưng hiện tại, mấy người nói với tôi, tất cả mọi người đều không có chuyện gì, chỉ có em ấy mất tích rồi?
Lần này nếu tôi không có xuống đây, kế tiếp sẽ là ai đây?
Là Triệu Tuyết Mai, đúng không?"
Lữ Phượng Nhu cân nhắc nói: "Trần Vân Hi, sẽ chết sao? Tôi thấy sẽ không, nhưng có lẽ Triệu Tuyết Mai sẽ chết ở địa quật, thật sao?"
"Nói hươu nói vượn!"
Ngô Khuê Sơn nổi giận nói: "Tất cả đều là bà tự suy đoán. Sự thật chứng minh rõ ràng, lão Hoàng vì em ấy mà giao thủ với hai vị võ giả cao cấp, bà còn muốn như thế nào? Lẽ nào muốn những người khác đền mạng vì Phương Bình hay sao? Nhiều năm như vậy, ở địa quật, ai mà không có học trò, người nhà, bạn bè hy sinh?
Chỉ vì phán đoán phiến diện của bà, bà lại dám nói ra lời uy hiếp đến những anh hùng đã chảy máu vì nhân loại, Lữ Phượng Nhu, nếu bà dám làm chuyện xằng bậy, tôi sẽ giết bà!"
Lữ Phượng Nhu lạnh lùng nhìn về hắn, trầm mặc chốc lát mới nói: "Ngô Khuê Sơn, ông cứ tiếp tục làm anh hùng của ông, chuyện của tôi, không tới phiên ông quản!
Nếu như ông muốn giết tôi, vậy ông cứ thử xem!"
"Bà... Không nói lý lẽ!"
Ngô Khuê Sơn giận dữ, nhưng Lữ Phượng Nhu không tiếp tục để ý tới ông, đứng dậy, nhìn Triệu Tuyết Mai nói: "Cố gắng sống sót, nhớ kỹ lời tôi, đi theo đại đội, đừng mạo hiểm xông lên phía trước, lần này các em đi cùng nhau, nhớ theo sát Trần Vân Hi. Trần Vân Hi, tuy rằng tôi chưa từng dạy em cái gì, nhưng Tuyết Mai là bạn của em, nhớ kỹ, đừng tách khỏi em ấy, nếu như em ấy chết rồi, tôi sẽ tìm em tính sổ!"
Ném xuống lời này, Lữ Phượng Nhu trực tiếp rời đi.
Mấy người khác đầu to như trâu, Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn Triệu Tuyết Mai đang cúi đầu, xoa xoa cái trán, đi ra khỏi gian phòng.
Chờ ra khỏi phòng, Hoàng Cảnh cười khổ nói: "Để Triệu Tuyết Mai sớm trở về đi."
Đại chiến sắp tới, rút đi trước chiến tranh là chuyện không được phép.
Ở địa quật, gặp phải đại chiến, mặc kệ là quân nhân hay là võ giả, hay là những người làm ăn bên trong thành đều phải tử chiến không lùi, thành Hy Vọng là quân doanh cuối cùng, nếu như nơi này bị hạ, Ma Đô địa quật sẽ trở thành tai họa lớn.
Nhưng giữa chiến lực của một vị võ giả cấp hai và chiến lực của một vị võ giả đỉnh cấp sáu… Không, thậm chí Lữ Phượng Nhu có thể được xem là nửa Tông sư rồi.
Võ giả như vậy, một khi phát điên, đây mới thật sự là phiền toái lớn.
Ngô Khuê Sơn lắc đầu nói: "Lúc này càng làm như vậy, bà ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều, mặc kệ bà ấy đi, cho người theo dõi bà ấy, đừng để bà ấy làm xằng bậy."
Hứa Mạc Phụ cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Hy vọng Phương Bình có thể trở về, mấy ông nói xem chuyện này náo động…"
Mấy người hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu, không nói tiếp nữa, bây giờ thành Hy Vọng đã bị phong tỏa, một võ giả cấp ba như Phương Bình, cho dù bây giờ sống sót cũng khó mà trở về.

Bán kính 50km bên ngoài thành Hy Vọng.
Khoảng cách trăm dặm, nếu Phương Bình thật sự không tiếc khí huyết lao nhanh, có lẽ không tới một tiếng.
Nhưng khí huyết của võ giả cũng không phải vô hạn, võ giả bình thường dù là cấp sáu, không tới thời khắc quan trọng, cũng sẽ không làm như thế.
Lúc này, Phương Bình đúng là nghĩ muốn lao nhanh trở lại.
Nhưng vấn đề là.. Tuyến phòng ngự phía trước bị phong tỏa là thế nào?
Đâu đâu cũng có võ giả quân đội đang tuần tra!
"Phong tỏa thành Hy Vọng sao?"
Phương Bình lẩm bẩm một tiếng, trong lòng có phán đoán.
Nhân loại chống đối thành Thiên Môn không phải một năm hai năm, cũng chính là bởi vì có kinh nghiệm nhiều năm, khiến mọi người đều ngầm thừa nhận, 12 thành khác sẽ không tham dự đại chiến.
Trừ phi thành Thiên Môn bị tiêu diệt!
Đây là suy nghĩ cố hữu trong suốt nhiều năm qua.
Nhưng lần này Phương Bình thật sự nhìn thấy đại quân của thành Đông Quỳ đang xuất quân.
Một khi thành Hy Vọng vẫn chú trọng tập trung đánh đối thủ cũ, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Hiện tại phong tỏa bên phạm vi bên ngoài, chiến lực của nhân loại ở Ma Đô không bằng thành Thiên Môn, chỉ có thể cố thủ.
Hiện tại có tuyến phong tỏa, đại khái cũng vì muốn phòng ngừa võ giả dã ngoại trở về báo tin, dù sao cũng không phải không có võ giả hoạt động ở gần thành Đông Quỳ."
"Trời cao rõ là muốn mình cứu vớt nhân loại!"
Phương Bình đột nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình khá nặng nề trọng đại, một khi thành Hy Vọng không biết tin tức thành Đông Quỳ tham chiến, thành Đông Quỳ điều động một ít cường giả cấp cao vây giết cường giả cấp cao nhân loại, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Bởi vì Hoa Quốc có 22 cửa vào địa quật cần phải thủ, không thể mỗi lối vào đều phòng sẵn hơn 10 vị Tông sư.
Ma Đô địa quật bên này Tông sư xem như nhiều, nhưng có chỗ chỉ có chừng hai, ba vị tọa trấn.
"Muốn mình làm Pheidippides(1) thời hiện đại đây mà..."
"Không đúng, Pheidippides chạy về báo tin vui, mình đây muốn trở về phải đột phá tầng tầng cách trở, đi cứu nhân loại, mình càng anh dũng..."
Tự khen mình vài câu, Phương Bình chớp mắt cũng tự đau khổ, cũng là tự mình an ủi mình thôi.
Thật nhiều người!
Cậu nhìn thấy nhiều binh lính mặc áo giáp cổ trang như trong phim cổ trang truyền hình, những người này tập hợp thành đội, một đội 100 người, di chuyển theo hình ziczac như con rắn bò trên mặt đất, những bụi cỏ trước giờ không được xử lý, lúc này đều bị vũ khí trong tay bọn họ chặt đứt.
Nơi Phương Bình đang ngồi xổm hiện tại cũng không cách quá xa bọn họ, những người này rõ ràng là muốn dọn dẹp cỏ um tùm ở nơi này, hình thành một khu vực trống trải, không cản trở tầm nhìn.
“Những đám cỏ này… trước đây không thanh lý, chính là vì hình thành một khu vực cản trở hai bên, cô lập hai phe.
Bây giờ trực tiếp cắt cỏ, là cảm thấy sau này không cần những bụi cỏ um tùm này nữa sao?”
"Càng làm như vậy, càng nói rõ phiền phức lần này lớn rồi, trách nhiệm của mình rất trọng đại a.”
“Nhưng mà đi xuyên qua Giảo Vương Lâm, đi từ Giảo Vương Lâm ra, những người này chưa chắc sẽ vẫn luôn truy sát mình, nếu như đi từ hướng Đông ra, e là vừa nhìn thấy sẽ đuổi giết ngay rồi.”
Trong lòng Phương Bình không ngừng đưa ra phán đoán.
Cậu hiện tại đang đi ra từ hướng Bắc, võ giả thành Thiên Môn không biết cậu đi xuyên qua Giảo Vương Lâm, nhìn thấy tình hình ở phía Đông.
Cho nên nếu truy sát cũng chưa chắc sẽ dồn hết lực.
Nhưng nếu cậu đột phá phòng tuyến từ hướng Đông, e là có khả năng có võ giả cao cấp ra tay tiêu diệt cậu.
“Cho dù không quá coi trọng, ít nhất cũng sẽ để võ giả trung cấp truy sát mình, phía trước còn không biết có bao nhiêu võ giả, ít nhất mình còn có thể nắm chắc chạy thắng cấp bốn, cấp năm mình không hẳn chạy thoát được…”
“Lần này nếu có thể trở về thành, vậy mình đúng là anh hùng thật, nhưng mình không muốn trở thành liệt sĩ…”
Phương Bình vẫn đang tính toán, cuối cùng cắn răng một cái, phải trở về, dù là không muốn làm anh hùng, cũng phải làm!
Nếu như thành Hy Vọng thật sự xảy ra chuyện, lối vào bị khóa lại, Phương Bình chỉ còn có thể chờ chết.
13 thành địa quật có mấy trăm võ giả cao cấp, một võ giả cấp ba như cậu, không chờ chết còn có thể làm sao?
“Nhưng mà cũng không thể làm xằng làm bậy… còn rèn luyện xương tủy…”
Phương Bình hơi động tâm, cậu không có cách nào rèn luyện xương tủy toàn thân, điểm tài phú không đủ.
Nhưng trước hết cậu có thể rèn xương tủy chi dưới, chi dưới có 62 đốt xương, rèn luyện xương tủy, một đốt xương một triệu điểm tài phú, cũng chỉ tốn 62 triệu.
Rèn luyện xong, khí huyết càng thêm dồi dào, xương cốt càng cứng rắn hơn, xương tủy mạnh lên còn có thể phản hồi lực lượng cho cơ thể, thể chất cũng mạnh hơn, bao gồm cả phương diện khí huyết cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
“Hoàn thành rèn luyện xương tủy chi dưới, tốc độ mình nhất định sẽ càng nhanh hơn, mức độ bạo phát khí huyết cũng sẽ càng cao hơn…”
Đến lúc đó, không hẳn không chạy lại những võ giả cấp năm kia.
---
(1) Pheidippides: tên của một người đưa tin Hy Lạp đã chạy đường dài hơn 40km về để báo tin chiến thắng về cuộc chiến giữa quân Hy lạp với quân Ba Tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận