Toàn Cầu Cao Võ

Chương 940: Ngăn Không Được (3)

10 người, tính ra mỗi người 5 tỷ. Một người chỉ thua nửa thanh thần binh mà thôi, không thành vấn đề chứ?
"Thực lực của chúng ta yếu hơn bọn họ, thắng rồi lấy đi ít đồ, trưởng bối của bọn họ cũng không đến nỗi không cần mặt mũi lấy về chứ?"
Phương Bình nghĩ những thứ này trong lòng, nhưng trên mặt lại khó xử, khẽ thở dài: "Nếu đã như vậy, Lý sư huynh, Trịnh sư huynh... Tần Phượng Thanh dù sao cũng là người của Ma Võ, e là ta nhất định phải xuất chiến rồi."
Lý Phi cười nhạt nói: "Phương sư đệ không cần nghĩ như vậy, ta cũng muốn mở mang hiểu biết, xem đệ nhất sinh viên võ đại lợi hại cỡ nào, hy vọng Phương sư đệ đừng khiến bọn ta thất vọng."
Phương Bình lại cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Hy vọng mọi người đừng tổn thương hòa khí, luận bàn thì luận bàn, sau này vẫn là bạn bè. Ngoài ra, chuyện lần này... Tần Phượng Thanh..."
Phương Bình nói xong, nhìn Tần Phượng Thanh, quát lên: "Bất kể như thế nào, ngươi cũng phải xin lỗi các vị sư huynh sư tỷ, sinh viên Ma Võ chúng ta phải biết chịu trách nhiệm!"
Tần Phượng Thanh vẫn không phục, do dự một lát, vẫn mở miệng nói: "Được, ta xin lỗi vì những lời đã nói trước đó, thật xin lỗi! Nhưng nếu bọn họ thua..."
Tưởng Siêu bĩu môi nói: "Nếu bọn ta thua, vậy bọn ta sẽ thừa nhận mình chính là rác rưởi, được chưa?"
Tần Phượng Thanh gật đầu nói: "Được!"
Nói xong, Tần Phượng Thanh lại nói: "8 giờ sáng sớm ngày mai, hẹn gặp tại sân vận động số 1 Ma Võ! Hai bên cử ra năm người, các ngươi cử ai cũng được, về phía chúng ta, ta đảm bảo tất cả đều là sinh viên, chắc chắn sẽ không giở trò, hơn nữa, tuổi cũng sẽ không lớn hơn các ngươi!
Yên tâm, võ đại học sinh chúng ta, thắng được cũng thua được!"
"Chúng ta cũng vậy!"
Tưởng Siêu hừ lạnh nói: "Nếu ngươi cảm thấy cảnh giới bọn ta cao hơn các ngươi, vậy ta sẽ để đám người Tố Tố ra trận..."
"Khụ khụ!"
Trịnh Nam Kỳ ho nhẹ một tiếng, không nên khinh thường, cấp sáu sơ kỳ, bởi vì chưa đóng kín cánh cửa tam tiêu nào, nên không mạnh hơn đỉnh cấp năm là bao, vì an toàn, vẫn nên là năm người mạnh nhất nhóm ra trận.
Nếu thật sự thua vì chủ quan bất cẩn, mất đi năm thanh thần binh, khi trở lại, bọn họ cũng gặp phiền phức.
Tần Phượng Thanh thực ra còn ước gì năm người cấp sáu sơ kỳ ra trận, nhưng nghĩ lại, hắn chỉ là người thêm vào cho đủ quân số, nên rất hào khí nói: "Không cần, các ngươi ai mạnh nhất người ấy ra trận, đối với những thiên tài như chúng ta mà nói, rào cản cảnh giới không tồn tại!"
"Tốt, thoải mái!"
Tưởng Siêu cười ha ha nói: "Đầu trọc, ta vẫn luôn thấy ngươi rất chướng mắt, bây giờ nhìn thuận mắt hơn một chút rồi, ngày mai đánh ngươi thua tơi bời, đến cái quần cũng chẳng còn, nhưng yên tâm, ta sẽ để cho ngươi mấy cái quần để mặc!"
Tần Phượng Thanh bĩu môi nói: "Đến lúc đó, nếu ngươi thua rồi, ta sẽ không khách khí, đôi giày của ngươi, ta muốn!"
Phương Bình mạnh mẽ lườm hắn một cái!
Muốn muốn cái quần!
Giày chiến thần binh, dùng để chạy trốn, chúng ta không dùng được, cái này để chuẩn bị cho các đạo sư... Nhưng để cho các đạo sư dùng chạy trốn, hình như cũng không tệ.
Song phương nhanh chóng ký tên cam kết.
Mấy vị Tông sư không ký tên, nhưng có Tông sư làm chứng, không cần ký cũng được.
Nhìn Tưởng Siêu vui sướng tự đắc, Tần Phượng Thanh vênh váo tự đắc...
Bộ trưởng Vương bỗng nhiên thở dài!
Đến cùng là ai hố ai?
Hiện tại, phía đội Tưởng Siêu thực lực mạnh mẽ, nói ra, e là ai cũng nghĩ nhóm Tưởng Siêu ỷ thế hiếp người, bức bách nhóm người Tần Phượng Thanh.
Nhưng tình huống thực tế như thế nào?
Tầm mắt bộ trưởng Vương rơi xuống Phương Bình, lại nhìn Lý Trường Sinh đang vui cười rạo rực, rõ ràng là phía Ma Võ đào sẵn hố cho đám người kia nhảy vào.
Dù biết là hố đào sẵn, nhưng nếu Tưởng Siêu bọn họ thua thì mất mặt cực kỳ.
Thua đạo sư cấp sáu không sao, các đạo sư lớn tuổi, kinh nghiệm nhiều.
Thua bởi các sinh viên còn nhỏ tuổi hơn bọn họ, thực lực yếu hơn bọn họ, đả kích lớn như vậy, hắn lo nhóm người trẻ tuổi này chịu không nổi.
Then chốt là... năm thanh thần binh!
Hắn cũng động lòng!
Đây không phải là vấn đề có tiền hay không có tiền, yêu thú và yêu thực cũng không dễ tiêu diệt như vậy, hơn nữa, một lần lấy năm thanh.
"Nếu Ma Võ thắng thật... vậy thì thật đáng sợ! Lữ Phượng Nhu, Đường Phong,... mỗi người một thanh thần binh... Bảng xếp hạng e là phải đổi lại."
Về phần mấy tên nhóc như Tưởng Siêu trở về có bị đánh sống dở chết dở hay không, Bộ trưởng Vương cũng đành bó tay.
Mỗi người thua nửa thanh thần binh, không đến nỗi bị đánh chết, nhưng phế đến mức này chắc sẽ khiến các tiền bối ở Ngự Hải Sơn tức hộc máu.
Những vị tiền bối kia hiện còn không cảm thấy con cháu đời sau của mình phế như vậy.
...
Ngoài phòng khách.
Phương Bình vừa đưa mọi người ra cửa, vừa thở dài nói: "Không ngờ chuyện lại như thế này, vốn nghĩ các vị sư huynh sư tỷ đường xa mệt nhọc, Ma Võ làm chủ phải chiêu đãi tận tình, tiệc tối cũng đã chuẩn bị xong rồi..."
Nghe thế, Tưởng Siêu hứng thú: "Còn có tiệc tối à?"
Lý Phi đen mặt: "Câm miệng!"
Nói xong, hắn nhìn Phương Bình, khẽ cười: "Phương sư đệ đừng khách khí, chúng ta đều là võ giả, những lễ nghi này miễn cũng được."
Phương Bình thở phào nhẹ nhóm, miễn là tốt rồi. Ta cũng không chuẩn bị thật.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Phương Bình do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Đánh cược năm thanh thần binh quá lớn... Một khi... mấy vị sư huynh sư tỷ đừng hiểu lầm, ý của ta là, lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu thật sự thua năm thanh thần binh..."
Mắt thấy sắc mặt mọi người khó coi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Nếu thật bị Tần Phượng Thanh lấy đi, ta sẽ bảo hắn trả về cho các vị!"
"Ý của Phương sư đệ là gì?" Trịnh Nam Kỳ lạnh lùng nói: "Bất kể thắng thua, lẽ nào võ giả lại thiếu trách nhiệm đến vậy sao?"
Sắc mặt Lý Phi cũng không dễ nhìn, cau mày nói: "Chúng ta hiểu lòng tốt của Phương sư đệ, nhưng ngươi quá xem thường bọn ta rồi! Thắng thua chúng ta đều có thể chấp nhận được! Trả lại tiền cược? Phương sư đệ muốn bọn ta làm mất thể diện của gia tộc sao?"
Tô Tử Tố cũng khuyên: "Phương Bình, không sao đâu, không cần cân nhắc nhiều như vậy. Dù là thua thật, mỗi người cũng chỉ chịu nửa thanh thần binh... Dù sao ta thấy không sao."
Tưởng Siêu lúc này cũng không lưu ý nhiều như trước, cười ha hả nói: "Thần bình dù sao cũng không dùng được, huống hồ, Phương Bình ngươi cũng quá xem thường chúng ta rồi? Chúng ta sẽ thua? Ngươi tốt nhất nên bảo đầu trọc chuẩn bị sẵn quả năng lượng đi. Chuẩn bị nhiều nhiều một chút, trái cây bình thường ta không lọt mắt đâu à nha."
"..."
Mọi người cảm thấy Phương Bình đang làm nhục họ.
Thua thì bảo đầu trọc trả lại thần binh!? Xem bọn họ là kiểu người gì?
Huống hồ, võ giả cấp sáu trung-cao kỳ sẽ thua mấy tên sinh viên võ đại này sao?
Nếu bây giờ đáp lời, vậy nếu như thắng, chẳng phải là sẽ không tiện lấy đồ của đầu trọc?
Mấy người đều từ chối thẳng thắn, Phương Bình cười khổ nói: "Cũng được, là do ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Nói xong, Phương Bình đã đưa mọi người đến xe buýt, cuối cùng, hắn nghiêm mặt nói: "Đã như vậy, ngày mai ta chờ các vị sư huynh sư tỷ chỉ điểm, luận bàn võ đạo, toàn lực ứng phó mới tôn trọng đối thủ! Cho nên, ngày mai, bất kể là sinh viên võ đại chúng ta, hay là các vị sư huynh sư tỷ xuất chiến, hy vọng mọi người có thể toàn lực ứng phó!
Dù chúng ta bị một chiêu định thắng thua, cũng là do năng lực không bằng người. Phương Bình tuyệt đối không hy vọng vì chênh lệch cấp bậc mà các vị sẽ nhẹ tay!"
Thấy Phương Bình nói vậy, Lý Phi cũng nghiêm túc: "Sẽ tận lực!"
Trịnh Nam Kỳ cũng nhìn Phương Bình chằm chằm một hồi lâu, trầm giọng nói: "Cha từng dạy ta, trước khi tu võ phải tu tâm, Phương sư đệ yên tâm, nếu thật sự giao thủ, chúng ta sẽ không làm chuyện thất lễ!"
Phương Bình không lên tiếng, tay phải nắm lại, hành lễ nghi võ đạo.
Lập tức, đoàn giao lưu 10 người cũng đồng loạt nghiêm chỉnh trả lễ, bao gồm Tưởng Siêu bình thường cà lơ phất phơ.
Hành lễ xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Tố bỗng nhiên hơi ửng hồng, hưng phấn nói: "Thật kích động! Được hành lễ võ đạo, trước đây chỉ khi Tưởng đại ca rời đi chiến đấu mọi người mới hành lễ võ đạo..."
Tô Tử Tố hưng phấn kích động, đối với võ giả mà nói, hành lễ võ đại chính là kính trọng, xem trọng, đối phương xem ngươi là đối thủ chân chính hoặc anh hùng.
Loại đãi ngộ này... Bọn họ chưa từng được hưởng.
Những người khác tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Ngay cả Trịnh Nam Kỳ lạnh lùng cũng khẽ gật đầu với Phương Bình, nở nụ cười miễn cưỡng, sau đó cất bước lên xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận