Toàn Cầu Cao Võ

Chương 592: Lại vào địa quật

Lối vào địa quật.
Vẫn không có bổ sung thêm người gác cửa, vẫn là một người, ông chú mặt sẹo cũng không trở về.
Phương Bình đi đến nơi này, sờ lên bức tường hợp kim, không nói gì.
Chỉ gặp mặt một lần mà thôi, nhưng ngày đó chú mặt sẹo cười nói với Phương Bình, ngày sau san bằng địa quật sẽ cùng Phương Bình phá hủy căn phòng hợp kim này, Phương Bình vẫn khắc sâu trong tâm khảm.
“Đáng tiếc, chú không còn cơ hội cùng tôi phá hủy phòng này rồi, đến lúc đó một mình tôi độc chiếm hết.”
Có đôi lúc, có vài người, cho dù chỉ là gặp mặt một lần cũng sẽ khiến cả đời bạn không thể quên.
Người gác cửa duy nhất nhìn thấy động tác của Phương Bình dường như cũng nhớ lại cái gì đó, gương mặt hiện vẻ tưởng nhớ.
Không nói gì, chú gác cửa cười ha ha nói: “Phương Bình, khi nào có thời gian nhận quay thêm quảng cáo, quay phim cũng được, quảng cáo trước đó của em chúng tôi xem chán rồi, đổi chút cho tươi mới...”
Gương mặt Phương Bình hiện lên sự bất lực, dở khóc dở cười nói: “Mới vừa rồi đi qua đại sảnh, con nhìn thấy rồi, chú có nên đưa chút phí quảng cáo cho con không?”
“Không có tiền.”
Người gác cổng thoái thác một cách gọn gàng, lại cười nói: “Đi đi, hai đứa đi cẩn thận.”
Vẻ mặt Tần Phượng Thanh ung dung, không chút để ý, vừa đi vừa nói: “Phát tài toàn bộ đều dựa vào địa quật, có gì phải lo lắng.”
Người gác cổng bật cười, khẽ gật đầu nói: “Cũng đúng, Tần Phượng Thanh, cậu cũng sắp biến địa quật thành máy rút tiền rồi.”
“Đúng vậy, vốn dĩ đó chính là máy rút tiền.”
Tần Phượng Thanh cười he he không ngừng, cùng Phương Bình đi vào phòng hợp kim.
...
Mấy phút sau, hai người đã vào con đường dẫn đến quảng trường của thành Hy Vọng.
Lần này, Hứa Mạc Phụ không xuất hiện, hai vị cấp bốn vẫn chưa có tư cách khiến Hứa Mạc Phụ đích thân tiếp đón.
Bên ngoài phòng hợp kim có cường giả quân đội thủ vệ.
Nhìn thấy hai người, võ giả thủ vệ cười gật đầu, danh tiếng của hai người ở thành Hy Vọng cũng không nhỏ.
Một người lần đầu tiên vào địa quật, thoát khỏi sự truy sát của võ giả cấp sáu.
Một người thường xuyên vào địa quật, thường xuyên bị truy sát.
Mà hiện nay đã có rất nhiều người chết, nhưng hai người này từ sơ cấp vào trung cấp, không thể không nói là vận khí quá nghịch thiên.
Tần Phượng Thanh tỏ vẻ như đã thân thiết, mở miệng nói: “Lão Trương, tình hình hiện tại thế nào rồi, nói cho chúng tôi nghe một chút.”
Võ giả thủ vệ nhìn cậu ta một lúc, buồn bã nói: “Tôi họ Lưu.”
“À, vậy lão Lưu, tình hình hiện tại thế nào?”
Tần Phượng Thanh không hề để ý điều này, nhiều người như vậy, làm gì có thời gian nhớ tên từng người một, tên chỉ là danh hiệu mà thôi.
Phương Bình cũng không nói chuyện, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt trời xấu xí kia.
Giả bộ không quen Tần Phượng Thanh là được rồi, anh ấy có mất mặt hay không cũng không phải là chuyện của cậu.
Võ giả thủ vệ cũng không quá để ý điều này, cười cười, nói: “Thành Thiên Môn lui quân rồi, tạm thời không có xâm phạm, có điều bên trinh thám thông báo, hiện tại thành Thiên Môn và thành Đông Quỳ có quan hệ khá mật thiết.
Căn cứ vào phán đoán của Hứa tướng quân, hai thành này có thể sẽ tiếp tục hợp tác lâu dài, thậm chí là dung hợp thành một.
Thành Thiên Môn lần này tổn thất vô cùng nặng, cấp cao bị giết hết một nửa, võ giả sơ trung cấp chết vô số, bọn họ đã không còn cách nào chủ động tấn công thành Hy Vọng.
Khoảng cách hai thành cũng gần...”
Tần Phượng Thanh nghe một hồi, nói: “Thành Tây Phượng ở phía Tây Bắc có động tĩnh gì không?”
“Thành Tây Phượng?”
Võ giả thủ vệ suy nghĩ một chút lắc đầu nói: “Tạm thời không có động tĩnh gì, vẫn như cũ, người của chúng tôi cũng rất ít đi Tây Bắc, có điều lần này quân đội đã để ý đến các thành, một khi liên thủ chúng tôi nhất nhất định sẽ phát giác được.”
“Ừm.”
Tần Phượng Thanh cũng không hỏi nữa, bước thẳng vào trong thành, Phương Bình cũng vội vàng đi theo.
“Đi đâu?”
“Đến đại sảnh nhiệm vụ.”
Tần Phượng Thanh khinh thường nói: “Nhóc con, cậu ở đây còn rất non nớt, phải theo tôi học hỏi nhiều.
Tới thành Hy Vọng phải tới đại sảnh nhiệm vụ một chuyến, có lẽ sẽ có thêm chút thu hoạch ngoài ý muốn.
Thi thoảng quân đội hoặc một vài thương nhân bên ngoài bao gồm công ty dược phẩm và công ty binh khí có thể sẽ thông báo một vài nhiệm vụ.
Đều là một số nhiệm vụ tặng tiền, ví dụ như thu thập một số loại huy chương võ đạo, hoặc là thu thập một ít trang phục của địa quật, cũng không biết là vì muốn đánh vào địa quật hay là vì một vài người có sở thích ngu ngốc này, dù sao cũng là nhiệm vụ tặng tiền.”
Tần Phượng Thanh thật vất vả mới bắt được cơ hội đả kích Phương Bình một trận.
Phương Bình cười không nói, nghe một chút không có vấn đề gì cả.
Nhưng… Tần Phượng Thanh cứ chờ đó.
Món nợ này sớm muộn gì cũng phải trả lại.
...
Đại sảnh nhiệm vụ.
Ở đây không có màn hình, cũng không có thiết bị điện tử, nhiệm vụ chỉ có thể nhìn trên bảng đen.
Lúc này, trong đại sảnh nhiệm vụ có rất nhiều người.
Phương Bình còn nhìn thấy người quen, là mấy vị đạo sư trong trường học.
Nhìn thấy hai người Phương Bình và Tần Phượng Thanh, mấy vị đạo sư đều cười chào hỏi một tiếng, hỏi thăm một vài chuyện của Ma Võ.
Nghe nói Ma Võ lấy được quyền mở rộng dây chuyền sản xuất thuốc và binh khí, tâm tình của các vị đạo sư cực kỳ tốt.
Chuyện này, thật ra vị cường giả đỉnh cấp sáu trấn thủ địa quật cũng đã biết, có điều mấy vị này cũng mới từ bên ngoài trở về thành Hy Vọng, tạm thời vẫn chưa biết rõ.
Mọi người trò chuyện một hồi, Phương Bình và Tần Phượng Thanh cũng kiểm tra nhiệm vụ trên bảng đen.
“Thu mua các loại dược liệu số lượng lớn, giá cả ưu đãi.”
“Thu mua đá năng lượng, không phân biệt cấp độ tinh khiết.”
“Thu mua quả tim nặng lượng...”
“Thu mua thi thể yêu thú các cấp...”
“Thu mua hải thú tươi sống...”
Đến khi Phương Bình thực sự nhìn thấy nhiệm vụ thu mua của quán cơm, cậu nhìn một cái, bất lực nói: “Những thứ này thật sự có người ăn sao? Giá thu mua cũng không rẻ.”
Cậu vẫn chưa quên lần trước đi ăn cơm ở thành Hy Vọng, giá cả đắt đến kinh người.
“Cậu ăn không nổi thì cũng không có nghĩa người khác cũng ăn không được.”
Tần Phượng Thanh tiếp tục khinh bỉ, lại có chút hoài niệm nói: “Hương vị cũng không tồi, hương vị của hải thú cũng tươi ngon cực kỳ, có điều hải thú không dễ bắt, trên biển cũng cực kỳ nguy hiểm, tôi cũng không ăn được mấy lần.
Nói mới nhớ, cậu có biết món ngon nhất ở địa quật là món gì không?”
“Là món gì?”
Phương Bình thật sự vẫn chưa từng ăn động thực vật ở địa quật bao giờ.
Trước đó vào Giảo Vương Lâm cậu cũng không ăn gì, đều dựa vào khí huyết duy trì.
“Khoáng Thử.”
Tần Phượng Thanh liếm liếm môi, vẻ mặt hưởng thụ nói: “Thịt Khoáng Thử mềm nhất, hương vị đó... còn ngon hơn gái nữa...”
“Anh và Khoáng Thử có cố sự không thể không kể hả?”
“Cút!”
Tần Phượng Thanh mắng một tiếng, vừa muốn nói chuyện thì người bên cạnh chen vào nói: “Tần Phượng Thanh, cậu từng ăn Khoáng Thử sao?”
Tần Phượng Thanh vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Đương nhiên!”
Người hỏi là một ông chú trung niên, nghe vậy lông mày liền nhếch lên: “Khoáng Thử chỉ sống ở gần mỏ năng lượng, cậu bắt Khoáng Thử ở đâu vậy?”
Tần Phượng Thanh nhìn ông với vẻ mặt khinh bỉ, khịt mũi khinh thường: “Tôi ngu hay sao mà nói với chú. Người của quân đội muốn tôi bàn giao vị trí, tôi cũng không nói, Ma Võ tôi cũng không nói, mắc gì nói với chú?
Đợi khi nào tôi đến cấp bảy, trực tiếp đi đào khoáng, dù sao bây giờ chỉ có tôi biết, ai tôi cũng không nói!”
Anh ta cũng không để ý bị người khác biết chuyện này, phát hiện mỏ năng lượng là bản lĩnh của anh ta, quan trọng là anh ta có bản lĩnh đào khoáng đem về được hay không.
Không đào được về thì không có hiệu quả gì lắm.
Nhưng mỏ năng lượng chắc chắn có sinh vật cấp cao canh giữ, đây cũng là điều phổ biến ai ai cũng biết.
Người trung niên kia thật ra cũng không tò mò điều này, cười tủm tỉm nói: “Tần Phượng Thanh, cậu nói láo, cậu đến mỏ năng lượng mà còn có thể sống sót trở về sao?”
“Biết sao được, vận khí quá tốt.”
Tần Phượng Thanh vẻ mặt tự đắc, sau đó ho khan một tiếng nói: “Được rồi, đừng lòng vòng lôi kéo làm quen tôi, ở đó chắc chắn có sinh vật cấp cao, tôi không dám đi vào sâu, chỉ đi một vòng ở bên ngoài liền trở về rồi.
Dù sao tôi đã ăn qua Khoáng Thử, hương vị đó, tuyệt vời!”
Không ít người trong đại sảnh đều nghe thấy, có người bật cười không thôi, có người lại là cố ý khiêu khích nói: “Tần Phượng Thanh nói khoác mà các người cũng tin, không biết nghe từ đâu ra nhưng giả bộ cũng thật giống.”
“Tin hay không thì tùy!”
Tần Phượng Thanh cũng không quan tâm bọn họ, lại nhìn nhiệm vụ trên bảng một hồi, sau đó bước ra bên ngoài.
Ở đây tiếp nhận nhiệm vụ cũng không cần đăng ký gì, chỉ kiểm tra xem gần đây cần cái gì với số lượng lớn, trên đường về thuận tay cầm về là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận