Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1201

Ngoại trừ giày chiến, bên hông Phương Bình đang đeo một thanh đao gần như Bình Loạn Đao. Mà người ngoài không biết, trong cửa khí huyết của hắn còn cất giấu một thanh đao cấp tám, thứ này dùng để làm đòn sát thủ.
Phương Bình đã nghĩ kỹ rồi, đao cấp bảy dùng cho chiến đấu hằng ngày, đao cấp tám cất kỹ, nuôi đao!
Hắn thật chờ mong, nuôi đao cấp tám trong cửa khí huyết, chờ khi hắn rút đao, phải chăng có thể như lão Lý, một đao trảm cấp tám!
"Phải liên tục nuôi đao cấp tám, cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu lực lượng khí huyết và lực lượng tinh thần!"
Trong lòng đã có quyết định, bây giờ, ngay cả lão Lý cũng không tiếp tục nuôi kiếm, bởi không có cách nào nuôi, thực lực càng mạnh, nuôi kiếm nhiều năm đã không còn tăng hiệu quả quá lớn.
Nhưng thực lực Phương Bình không quá mạnh, đối với hắn mà nói, nuôi đao vẫn có ích. Hơn nữa, võ giả bình thường không nuôi nổi.
Ba thanh thần binh... Cũng chỉ có Phương Bình mới làm vậy. Dù võ giả cấp bảy lấy được ba thanh thần binh cũng sẽ không dùng cả ba, thần binh cần phải được nuôi dưỡng, nuôi ba thanh thì nuôi không nổi, chẳng có thời gian tu luyện nữa.
Nhưng đối với Phương Bình mà nói, chuyện này cũng không tính là gì, mỗi ngày tiêu hao 10.000 cal khí huyết, hơn 1000 hz lực lượng tinh thần mà thôi.
"Khoảng 1.1 triệu điểm tài phú một ngày... Một năm cũng chỉ mất vài tỷ, chẳng là gì cả."
Phương Bình tính toán một thoáng, cảm thấy không có gì ghê gớm.
Từ Bộ Giáo Dục về Hiệp Hội Võ Đạo, Phương Bình không ngự không, cũng không ngồi xe.
Hắn và lão Lý đi bộ trên đường lớn, nhìn người đi qua đi lại, Phương Bình khẽ thở dài: "Người khác sóng vai với gái dạo phố, ta lại đi dạo phố với một lão già nát rượu... Ôi trời!"
Lão Lý nhìn hắn, nhìn hắn không rời. Thằng nhóc láo toét, bây giờ nói xấu cũng không nói giảm nói tránh gì luôn, láo ghê!
Phương Bình không thèm để ý đến ánh mắt của ông, ngắm nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên khẽ cười nói: "Lão sư, ngài thích hoàn cảnh như địa quật hay là hoàn cảnh hiện tại như thế này?"
"Không ai không khát vọng hòa bình."
Lão Lý nhẹ giọng nói: "Dù là võ giả thì cũng vậy! Một thế giới ăn bữa nay lo bữa mai, sống trong hoàn cảnh không dám chợp mắt vì sợ bị người đánh giết, ngươi có thích không?
Nhiệt huyết, tử thương, náo loạn ở mức độ phù hợp thì còn chịu đựng được. Nhưng một khi cả ngày lẫn đêm đều trong hoàn cảnh như vậy, dù là võ giả cũng sẽ chịu không nổi. Thực ra, những năm gần đây, một số võ giả thường trú tại địa quật... đã điên thật rồi.
Hiện ngươi nhìn thấy khá nhiều võ giả cao cấp, có lẽ ở bên ngoài khá tao nhã, nhưng thực tế có lẽ chính là biến thái, đó cũng là chuyện không cách nào giải quyết."
"Cũng phải, giữ trạng thái thần kinh căng thẳng trong thời gian dài quả thật có thể khiến tinh thần con người sụp đổ."
Phương Bình cười cười, giống hắn thôi, thời gian hắn xuống địa quật rất ngắn. Nhưng mỗi lần đi địa quật, hắn đều không ngủ không nghỉ, nào dám ngủ! Mỗi phút mỗi giây đều phải duy trì cảnh giác, đề phòng mình bị giết bất ngờ, chết không rõ ràng.
"Nghe ngài nói như vậy, ta đã hiểu lời của Bộ trưởng Trương, có lẽ... ta phải tách biệt người nhà họ Dương và tuyệt đỉnh họ Dương đã mất kia ra. Tọa trấn Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, đối mặt với uy hiếp từ các tuyệt đỉnh địa quật, e là áp lực rất lớn.
Ta có thể không ưa đám người nhà họ Dương, nhưng không thể phủ nhận cống hiến của tiền bối họ Dương kia."
"Võ giả vốn nên như vậy, ân oán rõ ràng, nhưng cũng phải hiểu rõ hiện thực."
Phương Bình thở ra một hơi, mở miệng nói: "Ta và nhà họ Dương sẽ khó mà chạm mặt nhau nữa, ngoại trừ tên Dương Thanh kia! Nếu hắn không tìm đến ta báo thù, ta cũng sẽ không gây sự với Dương gia! Nhưng nếu hắn... Vậy đừng trách ta tiêu diệt hy vọng cuối cùng của bọn họ!"
Lão Lý híp mắt nói: "Võ giả tranh đấu không liên lụy đến người nhà! Liên lụy đến người nhà thì đó là tà giáo! Trước khi hắn ra tay với ngươi, ngươi tốt nhất đừng ra tay, dù hắn là một uy hiếp.
Trên thực tế, ngươi cũng không cần sợ hắn, ta tin ngươi sẽ nhanh chóng đuổi theo hắn, dù sao hắn cũng là một võ giả cấp bảy mà thôi.
Địa quật có rất nhiều cao cấp, đều là uy hiếp, ngươi cũng không thể chém tận giết tuyệt. Trong lòng đề phòng là được, đừng đần độn vui cười với người khác mà quên hết thù oán..."
Phương Bình bật cười: "Ta không ngốc như vậy, lần đầu tiên vào địa quật, lão sư đã dạy ta, vào địa quật, không nên tin tưởng bất cứ người nào, dù là nhân loại với nhau!
Trừ phi cùng nhau làm nhiệm vụ quân đội, tác chiến quy mô lớn, nếu không, gặp nhau ngoài dã ngoại, cần phải duy trì cảnh giác."
"Ngươi có thể ghi nhớ điều này, rất tốt..." Lão Lý thấp giọng nói: "Lần này đi vùng cấm, ta không thể đi theo, ngươi tự mình cẩn thận một chút. Đám người thành Trấn Tinh không thể tin tưởng, nhưng cũng không thể không hề tin tưởng.
Bao gồm mấy người ở Quân bộ, đám người Lý Dật Minh dù sao cũng là người thành Trấn Tinh, đừng dễ dàng tin tưởng bọn hắn.
Còn Đỗ Hồng, hắn sẽ đứng về phía quốc gia, ủng hộ đại cục!
Nếu để hắn lựa chọn giữa chuyện hy sinh ngươi hay hy sinh hơn 10 vị con cháu tuyệt đỉnh, đừng đoán, hắn sẽ không chọn cứu ngươi.
Đừng trách ai cả, đây chính là hiện thực.
Đương nhiên, cường giả quân bộ như Đỗ Hồng, nếu để hắn lựa chọn, hắn sẽ chọn hy sinh bản thân để cứu các ngươi, đó cũng là chuyện hết sức bình thường.
Cho nên, đối với Đỗ Hồng, ngươi có thể không ủng hộ ý niệm của hắn, nhưng đừng gây thêm phiền phức cho hắn.
Vào vùng cấm, ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không phải rất bất đắc dĩ... Ngươi tuyệt đối không được phép ra tay với người mình!"
Phương Bình bất đắc dĩ nói: "Lão sư, ta là loại người như vậy sao? Nói thật, ngoại trừ võ giả địa quật, đối với võ giả nhân loại, đặc biệt là võ giả người mình, trừ phi đối phương thật sự chạm vào giới hạn cuối cùng của ta, uy hiếp đến ta và người nhà, nếu không, ngài có thấy ta ra tay ác độc với người mình bao giờ chưa?"
Lão Lý liếc nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Ta chỉ không hy vọng ngươi trở thành một võ giả vì tư lợi, vì bảo vệ giới hạn của mình. Phương Bình, chỉ cần không vượt quá giới hạn cuối cùng của ngươi... Lão già ta không thể đại diện cho Ma Võ, nhưng ít nhất có thể đại diện cho chính mình, lúc cần, ta sẽ luôn đứng về phía ngươi.
Hôm nay nói những thứ này cũng không phải vì ngươi từng cứu ta mấy lần, lão già ta hy vọng ngươi có thể càng tiến xa hơn!
Hy vọng một ngày nào đó, ngươi có thể công bố với thế giới, Phương Bình ngươi có cống hiến cho nhân loại lớn như thế nào! Hy vọng một ngày nào đó, ngươi có thể như các cường giả tuyệt đỉnh, được người đời kính ngưỡng!
Bọn ta khâm phục cường giả tuyệt đỉnh không phải chỉ vì bọn họ có thực lực mạnh mẽ, mà bởi vì bọn họ có thực lực mạnh mẽ nhưng vẫn không quên nhân loại, không quên đại nghĩa!
Có thể chịu thiệt, nhưng không được đánh mất đạo đức làm người, đây là yêu cầu cuối cùng của ta với cương vị của một đạo sư!"
"Ta nhớ rồi!" Phương Bình gật đầu, mỗi người đều có giới hạn của mình.
Võ giả, càng là cường giả thì càng bao dung, Trương Đào, Ngô Khuê Sơn đều là những người độ lượng hiếm có.
Chỉ cần ngươi có lý, dù ngươi là cấp ba, cũng có thể mắng thẳng mặt bọn họ, bọn họ không để ý, thậm chí còn có thể khiêm tốn ngồi nghe.
Điền Mục mắng Trương Đào, hơn nữa còn mắng trước mặt biết bao Tông sư khác, mà không chỉ mắng một lần. Dù như vậy, Trương Đào cũng không quan tâm.
Thể diện của Lý Chấn đáng giá, lẽ nào thể diện của Võ Vương Trương Đào lại không đáng giá?
Nếu thật sự để tâm, vung tay tát chết tươi Điền Mục tại chỗ, cũng không ai nói gì, nhưng Trương Đào không làm vậy, lần nào cũng cười cho qua chuyện.
Mà Phương Bình cũng thường hay rêu rao sẽ đánh người này, đánh người kia, hồi xưa khi còn cấp một cấp hai, ngày nào cũng rêu rao nói sẽ chém Đường Phong, Đường Phong có thèm quan tâm không?
Nếu ông ấy thật sự để tâm, với thân phận của ông, trước khi Phương Bình trở thành hội trưởng hội võ đạo, tùy tiện đuổi học Phương Bình, sẽ không ai ra mặt thay Phương Bình, Lữ Phượng Nhu cũng chưa chắc đã để ý.
Bao dung độ lượng... Phương Bình đăm chiêu.
Xem ra, nếu con cháu lão Trương vào Ma Võ, mình cũng phải bao dung một chút. Hồi xưa định một ngày đánh ba cữ... bây giờ đổi thành một ngày đánh một trận là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận