Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1617

Phương Bình tiếp tục suy tính: "Địa vị quá thấp, với đức hạnh của đám người địa quật, sẽ không ai thèm để ý ngươi. Nếu ta tiêu diệt cháu trai của chủ thành Yêu Quỳ, thay vào đó, dù là đến vùng cấm, thì cũng có chút địa vị.
Cho nên, còn phải thăm dò một chút tình báo, thuận tiện... tiêu diệt trưởng bối người của ta muốn thay thế mới được! Bằng không, quá quen thuộc, cũng dễ dàng bại lộ.
Dù không tiêu diệt cũng phải đánh cho trọng thương để hai bên không có thời gian gặp gỡ, như vậy mới phù hợp mong muốn của ta.
Giờ ta khó mà xuống địa quật, trước mắt cũng không thích hợp, Tần Phượng Thanh, ngươi và Đầu Sắt phụ trách làm chuyện này, nghe ngóng một số tin tức tình báo, chuẩn bị sẵn sàng công việc.
Chờ ta từ vùng cấm trở về, trực tiếp tiêu diệt hoàn toàn thành Yêu Quỳ, ta đã để ý cây hoa hướng dương đó lâu lắm rồi."
Lý Hàn Tùng trầm ngâm nói: "Hay là... Ta cũng đi?"
"Thôi đi, ngươi cách ta ngàn mét đã bại lộ rồi, chẳng lẽ hai ta có thể ngày ngày dính lấy nhau sao? Một khi vào vùng cấm bị tách ra, vậy chẳng những ngươi bại lộ, ta cũng bại lộ, đó mới phiền phức. Mình ta đi là được."
Dứt lời, Phương Bình tính toán một lúc nói: "Tiến vào rồi, chắc chắn phải tiêu diệt một nhóm nhân vật chủ chốt. Các ngươi nói, cần đề cập đến với lão Trương hay không?"
"Nên nói, tốt xấu gì đến thời khắc mấu chốt, lỡ ngươi bại lộ còn có người tiếp ứng."
Lý Hàn Tùng nghiêm mặt nói: "Bằng không, ngươi không có ai tiếp ứng, dù chạy trốn tới Ngự Hải Sơn, cũng chưa chắc có thể trở về. Bộ trưởng Trương rất mạnh, thời khắc mấu chốt ra tay có thể bảo đảm cho ngươi một mạng.
Hơn nữa, cũng phải nghe ý kiến Bộ trưởng một chút, ngươi muốn làm loạn hai đại vương đình, chưa chắc phù hợp kế hoạch và mong muốn của Bộ trưởng, một khi hỏng chuyện còn phiền phức hơn."
"Cũng đúng."
Phương Bình khẽ gõ bàn, lát sau lại nói: "Trước tiên cứ như vậy đã, cụ thể bàn sau. Thật ra lần này ta đi, còn có một cái mục đích..."
Phương Bình híp mắt nói: "Ta đi xem một chút, phương pháp tu luyện hạch não có bị truyền đến vùng cấm hay không."
Hai người nhíu mày, hiện tại lão Trương đều chỉ truyền cho võ giả có thể tin được.
Nếu truyền đến vùng cấm... thì có nghĩ sự tình đã nghiêm trọng.
Lão Trương nói mình không truyền cho Triệu Hưng Võ, mặc kệ thật hay giả, đều có nghĩa lão Trương tự tin Triệu Hưng võ sẽ không truyền cho vùng cấm.
Không có truyền ra ở vùng cấm còn tốt, truyền ra, có nghĩa là trong một số người có vấn đề.
Thấy vẻ mặt hai người căng thẳng, Phương Bình bật cười nói: "Chỉ là đi xem một chút, chưa chắc sẽ như thế. Còn nữa, lần này ta sẽ nán lại một thời gian, nói thật, lần nào ta tiến địa quật thời gian ngắn là đã bị người đuổi trở về.
Dù số lần xuống địa quật không ít, nhưng thời gian ở dưới đó thật không nhiều. Lần này nhân dịp đi vùng cấm, tranh thủ thưởng thức hoàn cảnh địa quật một chút, ngắm nhìn cảnh đẹp..."
Tần Phượng Thanh trợn trắng mắt, lời này mà ngươi cùng có thể nói ra.
...
Cuối tháng 10, chính phủ dẫn dắt dư luận.
Qua mấy ngày lên men, dưới sự quan tâm của vô số người, ngày mùng 1 tháng 11, chính phủ mở họp báo chính thức.
"Dị giới thật sự tồn tại!"
Lần này, người phát ngôn họp báo chính là Lão Trương. Thời khắc này, lão Trương không còn ôn hoà như trước, không còn nở nụ cười, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Trò chơi Dị Giới Xâm Nhập và 2 bộ phim điện ảnh gần đây đều được cải biên từ sự kiện có thật!"
"Liên Minh Võ Đại trong Cuộc Chiến Báo Thù... Ta nghĩ rất nhiều người cũng phát hiện sư tương tự của nó với một trường võ đại nào đó. Đó chính là Ma Đô Võ Đại!
Ta nghĩ rất nhiều người còn nhớ, tháng 8 năm nay, Ma Võ càn quét tà giáo, đại thắng trở về, nhận được khen ngợi! Mà trên thực tế là, đó là cuộc chiến báo thù của Ma Võ!
Chinh chiến 60 năm!
Ma Võ không phải duy nhất, chỉ là một phần nhỏ của thế giới thôi! Kinh Đô Võ Đại thành lập năm 1921, từ năm 1921, chúng ta đã chinh chiến cùng địa quật... cũng chính là dị giới mà chúng ta nói!
Ma Võ cũng giống như thế, tất cả đều là sự thật! Thực tế còn tàn khốc hơn phim ảnh nhiều!"
Trương Đào lạnh lẽo nói: "Ma Võ Vu hiệu trưởng, trước đây cũng là cường giả trên bảng xếp hạng cấp tám, tại sao lại biến mất không còn tăm hơi? Trong hai năm qua, số lượng Tông Sư trên bảng xếp hạng rất nhiều, nhưng cũng có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc biến mất. Bọn họ đã đi đâu?
Cho các ngươi biết, không phải sức mạnh của bọn họ bị suy giảm, cũng không phải bị ốm chết, ai từng thấy Phương Bình đột phá đều biết cường giả cao cấp mạnh đến mức nào!
Bọn họ đều đã chết trận! Chết trận ở địa quật!"
Trương Đào nói rất bình tĩnh, nhưng cũng có chập trùng, lớn tiếng nói: "Những người mà mọi người nhớ tên biết mặt, chỉ là một số nhỏ, rất nhỏ trong số các võ giả đã hy sinh. Những năm gần đây, rất nhiều người đều chất vấn, hỏi võ giả dựa vào cái gì mà chiếm cứ địa vị cao, dựa vào cái gì hưởng thụ đặc quyền? Bây giờ ta cho các ngươi biết, dựa vào bọn họ phấn đấu quên mình ở tiền tuyến!"
"Trăm năm qua, từng vị võ giả, từng vị quân nhân, lao tới tiền tuyến, lao tới chiến trường, biết rõ phải chết, vẫn sẵn sàng hy sinh!"
"Những năm gần đây, quân nhân chết trận gần triệu, võ giả hy sinh gần 200 ngàn!"
"1 triệu 200 ngàn người... 1 triệu 200 ngàn linh hồn!"
"Đó là chỉ tính chết trận ở địa quật, có người bị thương, có người tàn phế, có người chảy máu lại rơi lệ... Bọn họ mới thật sự là anh hùng!"
"Nhưng là anh hùng vô danh! Chúng ta không dám nói, cũng không thể nói!"
"Chúng ta sợ, sợ các ngươi không chịu đựng được, sợ các ngươi lo lắng sợ hãi, thế nên, chúng ta vẫn phong tỏa tất cả tin tức!"
"Nhưng thế không có nghĩa là chúng ta lãng quên những anh hùng này! Trước đây thật lâu, ta đã nói, một ngày nào đó, những anh hùng này sẽ được nêu danh truy điệu! Để người đời ghi nhớ!"
"Các ngươi không được quên bọn họ đã chảy máu hy sinh, không được quên hòa bình yên ổn ngày hôm nay đều là nhờ có bọn họ!”
Trương Đào có chút kích động nói: "Cường giả cao cấp, đặc biệt là đến cấp tám cấp chín, sống năm trăm năm có lâu không? Không lâu! Cường giả võ đạo, đừng nói năm trăm năm, sống ngàn năm vẫn được!
Nhưng bây giờ, trên bảng xếp hạng cao cấp, cường giả cao cấp Hoa Quốc chỉ có 556 người! Trong 556 người này, chỉ có 12 vị cường giả là trên trăm tuổi!
Đấy là nhiều hay ít? Những người trên trăm tuổi khác đâu rồi?
Chết rồi! Chết trận ở địa quật!
Nhiều năm chinh chiến, bọn họ chưa tới trăm tuổi đã thương tích khắp người, già lọm khọm!
Nhưng dù già yếu, bọn họ vẫn tiến lên, đều chiến đấu, chiến đấu đến cuối đời!"
Trương Đào bỗng nhiên cười nói: "Ta rất tự hào! Cũng rất kiêu ngạo! Ta được sống ở thời đại này! Trăm năm qua, không vị võ giả nào ốm chết, chết già ở trên giường! Đã là võ giả, tất nhiên phải chiến! Chiến đến khi sinh mệnh kết thúc!
Còn có quân nhân của chúng ta, bọn họ cũng là anh hùng, đáng giá kính phục! Bọn họ đa số đều không phải võ giả, nhưng vẫn cố thủ biên cương, chết trận ở địa quật, táng thân ở địa quật, cả ngày lẫn đêm, chết cũng không quên bảo vệ quốc thổ!
Đây chính là hiện đại, chính là thời đại tân võ, chính là khởi nguồn hưng thịnh của Hoa Quốc!
Võ giả đang hưởng thụ vinh hoa phú quý trong mắt các ngươi, bọn họ đang tử chiến! Rất nhiều người, rất trẻ rất trẻ, bọn họ đều là thiên kiêu, bọn họ thi đậu võ đại, bọn họ được người người ước ao... Nhưng các ngươi có biết, có bao nhiêu thiên chi kiêu tử, tuổi đời mới hai mươi, đã chết trận ở địa quật không?"
Buổi họp báo vô cùng yên tĩnh.
Trương Đào nhìn quanh một vòng, khẽ cười nói: "Nếu các ngươi không biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết! Các ngươi nghĩ mình có quyền được biết, được, bây giờ ta nói!
Tin tức cụ thể liên quan đến địa quật, ta sẽ không nói. Chính phủ sẽ thực hiện một ít chính sách, tuyên bố một ít tài liệu, đều có liên quan với địa quật, mọi người có thể đến xem. Thứ các ngươi muốn biết, ta đều sẽ nói cho các ngươi biết!
Hiện tại, các ngươi có cái gì không hiểu, không rõ, có thể hỏi tại đây, hôm nay, chúng ta mời mấy vị thiên kiêu Phương Bình, Vương Kim Dương cùng đến. Có lẽ sẽ có người cảm thấy không tin được lời của chúng ta, nhưng mấy vị thiên kiêu này, ta nghĩ chắc là các ngươi sẽ không nghi ngờ. Bởi vì bọn họ cũng giống như các ngươi, hai, ba năm trước, bọn họ cũng không biết gì, bọn họ cũng không phải là giai cấp đặc quyền trong mắt các ngươi...
Muốn biết cái gì, cứ hỏi."
Dứt lời, Phương Bình và đám người Vương Kim Dương đều bước lên sân khấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận