Toàn Cầu Cao Võ

Chương 913: Hành Trình Bị Xát Muối Vào Tim

Mặc dù trước đây Lý Hàn Tùng không phải là người ngông cuồng, nhưng nội tâm hắn vẫn khá cao ngạo, là một trong những thiên kiêu tuyệt đỉnh thời nay, dù sau đó có bại dưới tay Phương Bình, hắn cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy.
Nhưng lần đó, sau khi xuống Nam Giang địa quật, Lý Hàn Tùng thật sự tuyệt vọng, mất mát, thường xuyên kể khổ với Diêu Thành Quân là hắn luôn cảm thấy bọn họ yếu hơn Phương Bình một chút.
Mấy tên Ma Võ đều là người điên.
Vương Kim Dương của Nam Võ cũng là một người điên, nhưng người điên đều rất mạnh, vì vậy hắn đã quyết định, hắn cũng phải là một người điên.
Lúc này, Diêu Thành Quân cảm thấy bản thân cũng nên làm một người điên.
Mắt thấy vẻ mặt tuyệt vọng của đám người này, Trần Vân Hi đột nhiên hơi xấu hổ, có phải mình nói khoác quá rồi không?
Thật ra… Phương Bình và Tần Phượng Thanh cũng không nói chuyện về cao cấp. Nhưng cô cảm thấy, nên giữ thể diện cho Phương Bình, vì vậy mới khoa trương một chút... Như thế này có phải có hơi đả kích người ta không nhỉ?
Trong lòng Trần Vân Hi hơi áy náy, đừng xem là thật mà, Phương Bình thường xuyên nói lung tung, cô cũng đâu cho là thật đâu.
...
Trần Vân Hi giúp Phương Bình đả kích bọn họ, hắn cũng nghe thấy nhưng không quá để ý.
Chuyện nhỏ, chút chuyện nhỏ này mà mấy người bọn họ cũng không chịu được vậy thì thật quá yếu đuối.
Lúc này, Phương Bình vẫn đang cãi nhau với Tần Phượng Thanh, nhưng khi cảm nhận được một luồng lực lượng tinh thần lướt qua người, Phương Bình đột nhiên không còn hứng thú cãi nhau với Tần Phượng Thanh nữa.
"Cho ngươi mượn 50.000 điểm thưởng, tương đương 1.5 tỷ, cộng thêm của ngươi nữa cũng đủ để ngâm tắm rồi!"
Phương Bình ngắt lời Tần Phượng Thanh đang lảm nhảm, quát lớn: "Đừng nhiều lời, tài nguyên không được sử dụng lung tung, cho dù đó là do ngươi lấy được, nhưng cũng phải đánh cược cả tính mạng để lấy, ngươi coi đó là trò đùa sao? Cầu thiên địa biến dị, không nhất định có liên quan đến năng lượng, có thể còn phụ thuộc vào thiên phú, ngươi còn kém lắm, lãng phí tiền mà chưa chắc có thể biến dị."
Tần Phượng Thanh đột nhiên cảm thấy hơi thất vọng, bất lực nói: "Chính vì thiên phú kém nên ta mới muốn biến thiên phú mạnh lên á."
"Vậy 50.000 điểm thưởng cũng đủ rồi, thu hoạch của ngươi, nhà trường dùng 40.000 điểm thưởng thu về, đổi toàn bộ 90.000 điểm thưởng thành đá năng lượng, đủ dùng rồi chứ gì nữa? Có thể đổi 6 cân đá tu luyện cao cấp, là 6 cân đấy, mẹ nó, ngươi đừng coi nó là 6 gam chứ!"
Cái tên Tần Phượng Thanh này thật là quá xa xỉ.
Phương Bình cũng không có xa xỉ như hắn!
Trước kia Phương Bình tiêu tiền vì không còn cách nào khác, lúc đó thương thế của hắn nghiêm trọng, nếu như không có cấp tám đến hỗ trợ thì không thể hồi phục, nên hắn mới làm như vậy. Tần Phượng Thanh còn thật sự cho rằng Phương Bình hắn coi tiền là rác sao?
"6 cân sao?"
Tần Phượng Thanh sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Đủ dùng không?"
"Nói thừa!"
Phương Bình lười để ý đến cậu ta, nhìn mọi người xung quanh hỏi: "Có ai mang theo giấy và bút không?"
Mọi người sững sờ một chút, nhưng rất nhanh, vẫn có người mang giấy và bút lên.
Phương Bình cũng không nhiều lời, nhanh chóng viết mấy dòng chữ, tiếp đó đưa cho Tần Phượng Thanh nói: "Ký tên!"
"Cái gì?"
Tần Phượng Thanh nhìn thoáng qua, vẻ mặt mông lung nói: "2 tỷ?"
"Trước đó ngươi nợ ta không ít..."
"Không phải ngươi nói nếu dẫn đường thì không cần trả sao!"
"Được, vậy thì trừ ra, dù sao ta biết ngươi cũng trả không nổi, ngươi chính là con quỷ nghèo kiết xác, trả 1.5 tỷ hay trả 2 tỷ cũng không khác gì nhau..."
"Vậy lần này ta được chia lời thế nào?"
"Cũng vậy à, coi như chia cho ngươi 100 triệu, 1.4 tỷ và 2 tỷ có khác gì nhau không?"
Tần Phượng Thanh suy nghĩ một chút, gật đầu, đúng vậy, không khác gì nhau.
"Vậy ký tên đi!"
Lần này Tần Phượng Thanh không do dự, nhanh chóng ký tên.
Phương Bình nhận lấy giấy vay nợ, nhìn một chút nói: "2 tỷ, mỗi năm lãi 10%, không tính là cao, ngươi tự suy nghĩ chút đi, sau khi tốt nghiệp nên đi đâu làm việc để ít nhất kiếm được 200 triệu tiền lãi về."
Tần Phượng Thanh ngượng ngùng nói: "Ở đâu ra mà có tiền lương cao như thế..."
Nói xong, Tần Phượng Thanh ho khan một cái nói: "Vậy… vậy nếu như ta ở lại Ma Võ, có thể được nhận mức lương bao nhiêu?"
"Ngươi? 10 triệu là cùng."
"Đậu..."
Tần Phượng Thanh đột nhiên hơi tuyệt vọng, tiếp đó lại hồi phục ý chí chiến đấu!
Ông đây không định trả lại tiền, ngươi có bản lĩnh thì xử ta là được rồi!
Phương Bình liếc mắt trừng hắn một cái, biết hắn không có ý định trả nợ, nhưng cũng không sao, đã ký giấy vay nợ rồi, ngươi chuẩn bị sau này bán mạng đi.
Không trả tiền thì bán thân là được rồi.
Đối với loại người dám cược mạng như Tần Phượng Thanh, có thể cược mạng, mà sau đó vẫn còn sống, Phương Bình cảm thấy, vẫn nên giữ lại Ma Võ.
Loại người cần tiền hơn cần mạng giống như Tần Phượng Thanh có khá nhiều, quan trọng là những tên đó đa số đều mất mạng hết rồi.
Lão Tần có thể sống đến bây giờ, Phương Bình cảm thấy, loại người này, trước khi chết vẫn có thể lợi dụng hết mức, ngày nào đó chết rồi tính sau.
Ký giấy vay nợ xong rồi, Phương Bình cũng không nói nhiều, liền mò mấy viên đá năng lượng to từ bên cạnh cái xác yêu thú ném cho Tần Phượng Thanh.
Thứ này, mượn từ nhà trường hay là mượn từ tay hắn cũng như nhau.
Hiện tại Phương Bình cảm thấy, không cần thiết phải phân biệt rõ ràng giữa hắn với Ma Võ.
Dù sao… Sớm muộn gì cũng là của hắn.
Tần Phượng Thanh sung sướng ôm lấy đá năng lượng, Phương Bình lại là không chút khách sáo, đem cái bao to của hắn vứt lên cái xác yêu thú, thứ này bây giờ thuộc về nhà trường rồi.
Mặt Tần Phượng Thanh hơi cau có, có chút khó chịu.
Không ngờ… đi một chuyến mệt sống mệt chết, đến cuối cùng cũng chỉ đổi được mấy viên đá năng lượng này thôi sao? Hơn nữa còn nợ 2 tỷ!
Vì sao cứ cảm thấy bản thân mình bị thiệt thòi thế nhỉ?
Hắn cũng đào đá năng lượng, mặc dù ít, nhưng đồ trong cái bao lớn chỉ đổi được một ít đồ trên tay, càng nghĩ càng đau lòng.
Nhìn Phương Bình kìa, ném đồ của hắn như ném rác lên xác con yêu thú.
Hại hắn còn nó coi như báu vật mà cất giữ nâng niu, người so với người, thật sự khiến người ta muốn rớt nước mắt.
Tần Phượng Thanh muốn khóc, mọi người xung quanh thật sự sắp khóc rồi.
Võ giả cấp bốn tu luyện là dùng cái này tu luyện sao?
Người ta dùng "Cân" đá năng lượng để tu luyện, bọn họ ngay cả gam cũng khó đổi!
Vậy mà Tần Phượng Thanh còn làm bộ đáng thương, con mẹ nó, thật muốn đánh chết hai tên khốn nạn giàu có thích khoe khoang này!
Bọn họ còn đang suy nghĩ, Phương Bình lấy từ trong ngực ra một chùm quả nhìn như chùm nho, thuận tay ném cho Trần Vân Hi nói: "Ăn đi."
Trần Vân Hi đón lấy quả, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thấp giọng nói: "Cái gì vậy?
"Quả Bách Thối thì phải."
"Ừm, ngon không?"
"Không biết, ta chưa ăn, ăn cũng lãng phí, ngươi ăn thử đi."
"Ừm, vậy ta ăn nhé..."
Trần Vân Hi không khách sáo, trên thực tế… Cô không biết quả Bách Thối là cái gì.
Ngay sau đó, Trần Vân Hi tiện tay lau lau quả vào vạt áo, sau đó liền ăn.
Một vị đạo sư cấp sáu bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi, khuôn mặt co rút lại!
Quả Bách Thối!
Như vậy là ăn rồi?
Cứ như vậy mà ăn sao?
Quả Bách Thối rất tốt cho võ giả cấp bốn cấp năm, là loại quả năng lượng rèn luyện nội phủ hiệu quả tốt nhất, Ma Võ cũng không có, cho dù có, giá trị tuyệt đối không dưới 1000 điểm thưởng, đó là thấp nhất!
Vị đạo sư cấp sáu của trường khác, nhìn thoáng qua Trần Vân Hi, rồi lại nhìn Phương Bình... Đám người khốn nạn của Ma Võ, thật con mẹ nó lắm tiền nhiều của!
Quả năng lượng trị giá chục ngàn nói ăn là ăn, không thấy đau lòng chút nào sao!
Quan trọng là, dù ngươi có chục ngàn cũng không phải có thể mua được cái này. Người biết đến quả Bách Thối này không nhiều, lúc này, rất nhiều người vẫn không có khái niệm gì, đến Trần Vân Hi cũng không biết nó là gì, ăn một quả, cười vui vẻ nói: "Ngon quá, vị ngon ngọt."
"Vậy ăn thêm cái nữa thử."
Phương Bình lại đưa cho một quả, lần này đạo sư cấp sáu nhịn không nổi nữa rồi, mắt thấy Trần Vân hi lại muốn ăn tiếp, vội vàng nói: "Đừng ăn..."
Ông còn chưa nói xong, Trần Vân Hi đã ăn rồi.
"Đây là quả Bách Thối đó mấy đứa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận