Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1110

Phương Bình tính toán một chút, thần binh cấp chín cho mình 100 tỷ điểm tài phú, thi thể Thụ Yêu thì không nhiều, tầm năm sáu tỷ.
Tính như vậy, thi thể Thiết Mộc đại khái cũng tăng cho mình tầm 20 tỷ điểm tài phú.
Nhưng có còn hơn không, Phương Bình gật đầu nói: "Được, vậy ta đổi."
Nam Vân Nguyệt cũng không do dự, phi vụ trao đổi này, chính phủ không thiệt thòi.
Không chỉ không thiệt thòi, thực ra còn có lời, thằng nhóc Phương Bình nhiều tiền lắm của, rất nhiều thứ hắn không dùng được, lừa lấy đi một ít cũng không có gì.
Không lâu sau, trong vô số ánh mắt hâm mộ của các Tông sư, lão Lý vác một thi thể vô cùng lớn, hưng phấn điên cuồng.
Thi thể yêu thú cấp chín tới tay rồi!
Ông có thể chế tạo Trường Sinh Kiếm cấp chín cho mình, hơn nữa còn là đặc chế, chế tạo riêng!
Phải biết, một số cường giả cấp chín dùng thần binh thực ra là được truyền lại.
Đồ vật được kế thừa nào có thích bằng đồ mình tự chế tự dùng!
...
Một bên.
Lão hiệu trưởng Kinh Võ đỏ cả mắt, không, xanh cả mắt.
"Ngô Khuê Sơn có thần binh cấp chín được chế tạo riêng! Lý Trường Sinh cũng có! Ma Võ... Ma Võ..."
Ông lão lẩm bẩm vài câu, lại nhìn Lý Hàn Tùng bên cạnh mình, giọng phức tạp: "Hàn Tùng à, lần sau phải thông minh một chút, đều cùng trải qua nguy hiểm, thu hoạch của ngươi..."
Lý Hàn Tùng cười ha hả nói: "Không ít, hiệu trưởng, lần này ta kiếm được 6 tỷ!"
Lão hiệu trưởng không có gì để nói, ông xưa giờ đều không có được thu hoạch như vậy.
Bên cạnh, sắc mặt Tô Triển khá phức tạp, Lý Trường Sinh ngày càng mạnh, hiện sắp dùng một ngón tay chèn ép mình rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Triển bỗng cắn răng nói: "Hiệu trưởng, lần này trở về... Ta muốn đến Ngự Hải Sơn rèn luyện!"
Lão hiệu trưởng không hé răng, cũng không để ý đến ông, lại nhìn Lý Hàn Tùng, hỏi: "Thực lực vẫn yếu quá, nhưng cuối cùng cũng coi như bước vào cấp sáu rồi, lần này trở về, ngươi coi như tốt nghiệp rồi, Hàn Tùng, ngươi định tương lai sẽ làm gì?"
Lý Hàn Tùng hơi chần chờ khó nghĩ, lão hiệu trưởng nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nói: "Đi Ma Võ làm đạo sư đi!"
"A?"
Lý Hàn Tùng sửng sốt!
Tô Triển cũng sửng sốt!
Lão hiệu trưởng khẽ cười nói: "Đến Ma Võ làm đạo sư đi, nơi đó mới thích hợp với ngươi. Hàn Tùng, ở Kinh Võ, ngươi không có nhiều cơ hội như vậy, cũng không có nhiều chiến hữu cùng chung chí hướng.
Kinh Võ cầu an ổn, ngươi của trước đây thích hợp ở lại Kinh Võ. Nhưng hiện tại, đám người trẻ tuổi các ngươi tự do bay nhảy, Kinh Võ không còn thích hợp nữa, cũng không thể cung cấp cho ngươi môi trường như vậy."
"Hiệu trưởng!"
Lý Hàn Tùng khó xử, sau đó nói: "Ta không đi, ta ở lại Kinh Võ..."
"Đứa nhỏ ngốc!"
Lão hiệu trưởng nhẹ giọng nói: "Ngươi đến Ma Võ, thực ra là tới đó ăn chực hưởng lợi, giúp Kinh Võ suy yếu thực lực của bọn họ, tiêu hao bớt tài nguyên của bọn họ, đến khi nào ngươi đến cấp tám, cấp chín thì về lại Kinh Võ. Chỉ sợ lúc đó ngươi không trở lại nữa rồi."
Lý Hàn Tùng dại mặt ra!
Hóa ra là tính như vậy sao?
Ánh mắt Tô Triển cũng bất ngờ nhìn lão hiệu trưởng!
Cao tay!
Đậu mòe, thật cao tay!
Nếu Lý Hàn Tùng ở lại Ma Võ đến khi lên cấp tám, cấp chín rồi về, lấy thêm một thanh thần binh cấp chín nữa thì ngon rồi.
Lão hiệu trưởng mỉm cười thần bí, nhưng trong lòng thở dài, khi đó ngươi cũng không trở về được rồi.
Là mầm mống tốt, đáng tiếc, Kinh Võ không thể giúp gì nhiều cho ngươi.
Ngược lại, Ma Võ ngày càng phát triển, bây giờ, chiến lực của Ngô Khuê Sơn, Lý Trường Sinh càng ngày càng tăng vọt.
Chờ Ngô Khuê Sơn tinh tế nghiên cứu thi thể của thành chủ thành Sắc Vi, không hẳn không có hy vọng bước vào cấp chín.
Chỉ có thế lực như vậy mới có thể giúp thiên kiêu như Lý Hàn Tùng ngày càng trưởng thành hơn.
Phương Bình cũng đối xử đặc biệt với Lý Hàn Tùng, nếu đến những nơi khác hoặc ở lại Kinh Võ, Lý Hàn Tùng không có cơ duyên như vậy.
Học sinh tốt nghiệp, lớn rồi, cuối cùng vẫn nên đi con đường của chính mình.
Tâm tình của lão hiệu trưởng phức tạp, còn Lý Hàn Tùng lại suy nghĩ đến lời ông nói, hiệu trưởng nói rất có lý!
Thực ra hắn luôn nghĩ sẽ ở lại Kinh Võ, Kinh Võ đã hết sức hết lòng bồi dưỡng hắn.
Lão sư không tệ với hắn, Tông sư Tô Triển hầu như sau này thay thế lão sư hắn, đến đại học năm bam hầu như luôn là Tô Triển đích thân dạy dỗ hắn.
Bây giờ Kinh Võ yếu thế, Ma Võ hưng thịnh, hắn cũng là một trong số ít người nổi bật có thể chống lưng cho Kinh Võ rồi.
Nhưng nghĩ lại, đến Ma Võ, có thể càng tiện xuống địa quật chung với Phương Bình, tìm được nhà mình, tìm được các anh em cũ đã thất lạc... Lý Hàn Tùng cảm thấy vẫn có thể cân nhắc.
...
Phương Bình cũng không biết được quyết sách của Kinh Võ, lúc này hắn đang bắt lão Lý ký giấy nợ!
Lý Trường Sinh vừa uất ức vừa bất đắc dĩ... Có cần phải... ký giấy nợ không?
Dù sao cũng trả không nổi!
Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, lão Lý vẫn viết giấy nợ, 1000 tỷ!
Phương Bình nói lấy vậy cho chẵn, nói hắn đã xóa đi số lẻ mấy trăm tỷ, nghe vậy, mọi người xém ngất.
Đến hiện tại, giấy nợ trên người Phương Bình nhiều đến mức hắn không nhớ rõ con nợ là ai rồi.
Mà sau khi đổi lấy con yêu thú cấp chín, điểm tài phú của Phương Bình cũng đã tăng lên:
Tài phú: 500 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 7700 cal (7800 cal)
Tinh thần: 920 hz (940 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (+)
Khí tức mô phỏng: 100.000 điểm tài phú/phút (+)
500 tỷ!
Một thi thể yêu thú cấp chín hoàn chỉnh thật sự có giá trị từ 120 tỷ trở lên, đây là giá do hệ thống định giá, cao hơn thần binh một chút.
Nói cách khác, hài cốt của Thiết Mộc bị Phương Bình bán đi với giá 15 tỷ.
Bây giờ, còn một số nợ lớn chưa thu về, tâm tình của Phương Bình rất tốt, lần này xuống địa quật thật sự kiếm lời quá lời rồi.
Về phần Ngô Khuê Sơn, Phương Bình bảo ông ấy dùng thần binh gán nợ, lão Ngô kém chút dùng ánh mắt giết người tiêu diệt hắn, sống chết cũng không chịu.
Điều này khiến Phương Bình rất bất đắc dĩ!
Hắn đã nói rồi, có thể để ông ấy mượn dùng không thời hạn, nhưng Ngô Khuê Sơn nhất quyết không làm là không làm. Trưng ra biểu tình thà ngươi giết ta đi còn hơn, khiến Phương Bình phiền muộn không biết nói với ai.
Đương nhiên, hắn có thể hiểu được.
Lão Ngô đang giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng!
Ma Võ sắp đổi qua họ Phương luôn rồi, ngay cả mạng sống của ông cũng do Phương Bình cứu, hiện ông chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ có duy nhất một thanh thần binh cấp chín làm bạn, miễn cưỡng nó còn thuộc về mình, nếu lấy ra gán nợ cho Phương Bình, hiệu trưởng như ông sắp thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Huống hồ, việc gán nợ cho Phương Bình rồi mượn lại dùng, dưới cách nhìn của ông, đây là làm chuyện dư thừa, không cần phải vậy.
Phương Bình không tiện nói rõ, Ngô Khuê Sơn không đồng ý, hắn cũng không dễ xử lý.
Thở dài một hơi, Phương Bình cũng không vội, hiện tại nhiều thêm 50 tỷ hay ít đi 50 tỷ cũng như nhau.
Chờ đến khi điểm tài phú của mình đến 950 tỷ, nếu lão Ngô không ghi giấy nợ cho mình, hắn sẽ bảo lão Lý đi đánh lão Ngô.
...
Huyên náo một trận, đến buổi trưa, Lý Chấn đến.
Lý Chấn cũng không ở lại trong địa quật lâu, Bắc Hồ địa quật hiện không có tuyệt đỉnh tọa trấn, nhưng vực Nam Thập Nhị - cũng chính là Tây Hải địa quật, bên Ngự Hải Sơn có một vị tuyệt đỉnh đang trấn thủ.
Bình thường Lý Chấn cũng không có trách nhiệm tọa trấn Ngự Hải Sơn, hiện chuyện ở Thiên Nam địa quật đã xong, ông đi ra cũng không sao cả.
Sự hiện diện của tuyệt đỉnh chủ yếu vẫn là phòng ngừa địa quật làm loạn, tránh xuất hiện chuyện rối loạn ở Thiên Nam địa quật như hai năm trước.
Về phần tuyệt đỉnh của vùng cấm, những người này sẽ không tự ý ra tay với võ giả nhân loại.
Hơn nữa, tuyệt đỉnh cũng sẽ không thường xuyên ở gần Ngự Hải Sơn, bọn họ đều có địa bàn của mình ở vương đình, bình thường không hay đến ngoại vực.
Sau khi đến, chuyện đầu tiên Lý Chấn làm không phải chúc mừng chiến công, mà cùng Trương Đào tổ chức lễ truy điệu cho các Tông sư hy sinh.
Hai vị tuyệt đỉnh, mấy chục Tông sư, mấy ngàn quân là võ giả...
Người tham dự không tính quá nhiều, lễ truy điệu cũng làm đơn giản vô cùng, nhưng lễ truy điệu như vậy lại khiến người ta chấn động, cũng làm người khác đau thương.
Ít nhất, Phương Bình cảm thấy đau thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận