Toàn Cầu Cao Võ

Chương 639: Cùng nhau làm giàu (3)

"Mấy... Mấy chục triệu?"
Sắc mặt Lưu Đại Lực ngày càng cứng ngắc!
Video quay lần trước, hắn bán đứt cho trang web, tổng cộng là cầm 21 triệu, hắn cầm 12,5 triệu.
Theo lời Phương Bình nói, chia tám - hai, hắn vốn chỉ nên cầm hơn 4 triệu, nhưng thuê người tạo thế này kia cũng tiêu tốn ít tiền, cầm 4 triệu rưỡi hẳn không thành vấn đề.
Nói thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ nuốt của Phương Bình khoảng 8 triệu.
Làm sao... Làm sao thành mấy chục triệu rồi?
"Anh Đại Lực này, gần đây tôi sống khổ lắm, anh xem gom 50 triệu có khó lắm không?"
"5... 50 triệu?"
Lưu Đại Lực tím mặt rồi!
Sau đó, bỗng nhiên hắn ta quay sang khóc ròng ròng nói: "Phương lão đại à, mới vừa rồi là tôi khoác lác đó, cái gì mà mười mấy căn nhà bất động sản, xe cộ cái gì, toàn là nói phét cả thôi.
Bây giờ tôi không có chỗ ở cố định, đi xe cũng phải ngồi xe buýt, đừng nói là 50 triệu, bây giờ 5000 tôi cũng không có nữa.
Nếu thật sự có tiền, tôi đã sớm không làm phóng viên nữa rồi.
Tiền lần trước toàn bộ cầm mua thuốc lên cấp rồi..."
"Cậu... Nếu như cậu không tin..."
Lưu Đại Lực dường như nhớ ra điều gì, vội vã cầm điện thoại, mở tin nhắn ra đưa cho Phương Bình xem, khóc lóc kể lể: “Sáng nay mua nước cũng phải quẹt thẻ tín dụng, bây giờ nợ tiền tín dụng cũng không trả nổi, đã có vài thẻ đã quá hạn, bây giờ không còn dùng được nữa rồi.
Phương lão đại à, ta thật sự hết tiền rồi, lần này đến đây chính là muốn làm một đợt phỏng vấn kiếm chút tiền sinh hoạt…”
Phương Bình liếc mắt nhìn tin nhắn thông báo, sắc mặt có vẻ hơi biến thành màu đen, lại kéo lên xem một số tin nhắn cũ… Thật sự có tin nhắn thông báo yêu cầu trả nợ tín dụng!
Mẹ nó!
Võ giả cấp ba mà lăn lộn như thế này, cái tên này làm sao không chết quách đi cho rồi!
Phương Viên bên cạnh cũng kinh ngạc ngây người, lẩm bẩm, mới vừa rồi anh không phải nói…”
Vẻ mặt Lưu Đại Lực đưa đám nói: “Chém gió đấy, bản năng nghề nghiệp mà, em gái đừng tưởng thật.”
Nói xong, lại tội nghiệp nhìn Phương Bình, khổ sở nói: “Nghe nói nhà ăn của Ma Võ có thể ăn cơm miễn phí, Phương lão đại, cơm trưa nay… có thể cho tôi đi ăn được không?”
Gương mặt Phương Bình đen đến mức không thể nhìn nổi nữa, cắn răng nói: "Binh khí của anh đâu?"
"Binh khí?"
Lưu Đại Lực giơ máy quay phim của mình lên, khô cằn nói: "Cái này cũng không đáng giá, hàng đã xài rồi..."
Phương Bình muốn thổ huyết, đây chính là binh khí của anh?
"Phương lão đại, đây là gia sản cuối cùng của tôi, có cái này còn có thể kiếm tiền, cậu đừng lấy đi, cậu lấy đi rồi, tôi sẽ chết đói thật đó…"
Phương Bình triệt để cạn lời, đây... đây có lẽ là võ giả cấp ba nghèo nhất mà mình từng gặp chứ?
Võ giả tuy nghèo, nhưng cũng không ai nghèo đến mức này!
Thẻ tín dụng cũng quá hạn rồi!
Cái tên này, không ngại mất mặt ư?
Ngân hàng bên kia kiểm tra thông tin của anh ta, có lẽ cũng muốn thổ huyết, một võ giả cấp ba cao kỳ dùng thẻ tín dụng nợ mấy chục ngàn, rốt cuộc có nên đến cửa đòi nợ hay không? Muốn thu được tiền chẳng lẽ phải mời võ giả cấp bốn đi đòi nợ ư?
Quan trọng là, điều động võ giả cấp bốn, chỉ để thu về có mấy chục ngàn, có tiện ra tay hay không?
Cũng không đủ tiền vốn!
Phương Bình hít sâu một hơi, cưỡng chế kích động muốn băm tên này thành nhân bánh bao, cắn răng nói: "Được lắm, không có tiền, vậy thì gán thân trả nợ!"
Lưu Đại Lực tái mặt rồi!
Phương Viên cũng khiếp sợ nhìn Phương Bình!
Phương Bình thẹn quá hóa giận nói: "Nhìn cái gì, trước tiên viết biên lai giấy nợ 50 triệu cho tôi, hằng năm tôi sẽ trả lương cho anh 500 ngàn, dùng tiền này trả nợ…"
"Phương... Phương lão đại, chuyện này..."
"Đừng nói nhảm, nếu anh không muốn bị đánh chết thì thành thật viết giấy nợ cho tôi. Viết xong, đi Viễn Phương báo cáo đàng hoàng, vừa khéo, gần đây đang thiếu người.
Yên tâm, Phương Bình tôi cũng không phải loại người thích bóc lột kia.
Một tháng anh chỉ cần ở Viễn Phương một tuần là được, thời gian còn lại tùy anh đi đâu làm gì thì làm, con người tôi rất hào khí.
Một năm đi làm không tới 3 tháng, đãi ngộ lương 500 ngàn/năm… Nếu như không muốn, vậy một triệu một năm, nếu thực sự không được, 5 triệu/năm, sao hả, không còn gì để nói chứ?
10 năm là có thể trả hết nợ, tiền lương cũng gần 2 triệu/tháng rồi, anh đi đâu tìm được công việc như thế này?"
Lưu Đại Lực vô lực, trong lòng thầm nói, được, lão tử ký giấy nợ, ký xong lại chạy.
"Đương nhiên, nếu như anh cho rằng có thể viết xong rồi chạy, thì anh nghĩ quá nhiều rồi.
Lần này đã có giấy nợ, nếu anh chạy, tôi sẽ nhờ Cục điều tra và truy bắt truy nã anh trên toàn quốc, nếu như anh chạy ra được nước ngoài thì xem như anh giỏi, tôi chịu lỗ vậy."
Lưu Đại Lực triệt để tuyệt vọng!
Nói như vậy, mình thật sự phải làm không công cho tên này mười năm?
"Chăm chỉ làm việc đi, yên tâm, theo Phương Bình tôi nhất định có thể phát tài." Phương Bình cười híp mắt nói: "Gần đây tôi phát hiện ra không ít phương pháp làm giàu, anh là nhân vật then chốt đó.
Bây giờ, smartphone ngày càng tân tiên, e là không bao lâu nữa, smartphone có thể xem video, livestream, xem phim online,... đều sẽ trở thành hiện thực.
Ngành nghề của anh là ngành cần phải giành giật đi đầu, mà tôi cũng thường xuyên gặp được cường giả đại chiến.
Giống như đại chiến ở Kiến An lần trước, tôi ở ngay hiện trường, anh suy nghĩ một chút đi, nếu như quay được, có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Nếu như thật sự kiếm được tiền, nói không chừng anh có thể được chia cổ phần, vươn lên làm cổ đông, làm chủ trong công ty nữa cơ.
Hơn nữa, tôi quen biết nhiều Tông sư, anh không có tư cách gặp, nhưng tôi thì khác, làm một vài buổi phỏng vấn, có cái nào không kiếm được tiền sao?
Anh Đại Lực, anh chọn cùng tôi phát tài hay chọn bị tôi đánh chết, anh xem tự chọn đi nhé."
Thần sắc Lưu Đại Lực biến ảo bất định, lát sau mới mở miệng nói: "Cậu thật có thể chia cổ phần cho tôi?"
"Đương nhiên, Phương Bình tôi không phải là loại người không phóng khoáng."
Lưu Đại Lực cười gượng, tôi tin cậu mới lạ đó!
Nhưng… nếu Phương Bình có thể sắp xếp cho mình phỏng vấn một vài vị Tông sư, cho dù không trả công, mình cũng có thể khoe tiếng tăm trước, sau này cũng không thiếu cơ hội kiếm tiền.
Mà trong lòng Phương Bình cũng đang suy nghĩ, Lưu Đại Lực cũng coi như là người của bên truyền thông, mình tuyên truyền cho công ty cũng không tệ, tạo thế gì đó cũng cần dùng đúng người đúng thời điểm.
Ép Lưu Đại Lực ký giấy nợ xong, Phương Bình thở dài, có chút ít còn hơn không.
Tên quỷ nghèo này, trước đây mình nghĩ chắc hắn chẳng có bao nhiêu tiền dư, nhưng cũng không ngờ lại nghèo đến mức này.
Cái tên này viết giấy nợ xong, lại còn muốn tìm Phương Bình mượn ít tiền, Phương Bình suýt nữa đánh chết anh ta.
"Đến Viễn Phương làm thủ tục đi, sau đó thành lập một công ty truyền thông mới, bây giờ rất thích hợp. Phải làm xong cho nhanh, vòng đấu giao lưu võ đại toàn quốc sắp bắt đầu rồi, tôi sẽ nghĩ cách khiến công ty độc quyền phát sóng, chỉ một lần là sẽ nổi ngay."
Ánh mắt Lưu Đại Lực tức khắc toả sáng, vội vàng nói: "Độc quyền?"
"Cố gắng tranh thủ."
Phương Bình cũng không chắc lắm, nhưng đối với đội quán quân năm ngoái thì quyền phát sóng độc quyền cũng không to tát gì. Nếu thực sự không được, thì cứ tiêu ít tiền, chỉ cần một lần là trang web sẽ nổi như cồn.
"Trước tiên phải tạo thế, lần thi đấu giao lưu này mạnh hơn đám võ giả cấp 1 nhiều, chủ yếu đều là trung cấp, đều là những nhân vật thiên kiêu của thời đại này."
Phương Bình nói đến chuyện này cũng không ngượng ngùng gì. Có thể trở thành võ giả trung cấp khi vẫn còn học ở trường, ai mà không kiêu ngạo chứ?
Võ giả trước 30 tuổi đều phát triển rất nhanh.
Nếu trở thành võ giả trung cấp lúc 23, 24 tuổi, thì khoảng ba mươi tuổi là đã có thể bước vào cấp sáu, cũng có thể thử bước vào hàng Tông sư.
Những năm gần đây, có không ít Tông sư khoảng 40, 50 tuổi, phần lớn đều là những người nổi bật năm đó.
Trong lần thi đấu giao lưu võ giả trung cấp này, xác suất xuất hiện Tông Sư tương lai rất lớn, hơn nữa chắc là cũng có không ít.
"Trung cấp chiến!"
Lưu Đại Lực lập tức hứng thú, suy nghĩ một chút mới dò xét nói: "Võ giả trung cấp rất mạnh sao?"
Phương Bình cười như không cười nói: "Cũng được, nhưng nếu đánh loại võ giả khí huyết cấp ba như anh, thì chỉ cần một cái tát, nếu anh không tin, tôi có thể giúp anh tự trải nghiệm!”
Lưu Đại Lực thật sự là võ giả khí huyết. Đương nhiên hắn cũng biến chiến pháp, nhưng chỉ là chiến pháp cơ bản. Lưu Đại Lực ngượng ngùng, thật hay giả vậy?
Nhưng hắn cũng không dám thử, vừa nãy Phương Bình hạ xuống sau sau lưng, hắn hầu như không hề phát hiện, vậy thì rất nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận