Toàn Cầu Cao Võ

Chương 237: Trưởng thành và thói quen

Phương Bình người rất nhanh liền tìm thấy Châu Thạch Bình.
Hoặc có thể nói, Châu Thạch Bình chủ động đi tới.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của các thành viên, Châu Thạch Bình lắc lắc đầu nói: “10 người, ba người mang theo vũ khí hợp kim, Phương Bình khí huyết không thua Thạch Phong mà cuối cùng ai cũng bị thương. Biểu hiện quá kém.
Thạch Phong thực lực cũng không phải là quá mạnh, dưới tình huống thông thường Phương Bình chỉ cần thêm Triệu Tuyết Mai hoặc Đường Tùng Đình hay bất cứ người nào cũng có thể thắng.”
“Thưa thầy, em nhớ nhiệm vụ nói là đỉnh cấp một!” Phương Bình nghiến răng.
“Điều đó hết sức bình thường, có võ giả đột nhiên đột phá, cái này khó mà biết được.
Tư liệu có thể tham khảo nhưng không thể tin tưởng tuyệt đối.
Thực ra lấy 15 điểm khen thưởng của đối phương thì có thể nhận biệt được một vài điều, sinh viên Võ Đại không phải là đồ ngốc, lẽ nào ngay cả điểm này cũng không nhìn ra?”
Châu Thạch Bình nói xong thì phê bình từng người một: “Lần này Triệu Tuyết Mai mắc lỗi rất nghiêm trọng, chấp hành nhiệm vụ lại làm mất binh khí, còn đưa cho đối thủ, đây là lỗi chí mạng!
Nếu đã không giữ được binh khí vậy thì đừng dùng, ngược lại càng an toàn.
Đường Tùng Đình cũng vậy, ý thức chiến đấu yếu kém, Thạch Phong giả vờ tấn công Phương Bình em liền buông lỏng, điều này mới dẫn đến vai trái bị thương.
Còn về Phương Bình… Em quá lo lắng việc bị thương rồi!
Thạch Phong vừa công kích em, em liền lui tránh, cho dù là cứng đối cứng thì Thạch Phong cũng chưa chắc đã đánh em bị thương như thế.
Nếu em có thể khống chế lại Thạch Phong thì cũng không sẽ không khiến nhiều người bị thương như vậy."
"Triệu Thanh biểu hiện rất tốt nhưng đầu óc chưa đủ linh hoạt, lúc đó Thạch Phong không còn lối thoát, em lại cùng hắn liều mạng. Nếu không phải Thạch Phong muốn giết một người mạnh hơn một chút thì em nhất định đã chết rồi!
Những người khác thực lực hơi yếu, đương nhiên cũng không chạy loạn, không gây cản trở cho Phương Bình bọn họ đã là không tồi rồi...”
Phê bình một hồi, Châu Thạch Bình mới nói: “Lần này Phương Bình chiếm 25%, Đường Tùng Đình, Triệu Thanh 20%, Triệu Tuyết Mai 15% những người còn lại 20%.”
Triệu Tuyết Mai đóng góp không ít nhưng bởi vì làm mất trường côn hợp kim khiến suýt nữ gây ra thương vong lớn, ngược lại được chia đóng góp ít hơn Đường Tùng Đình. Phương Bình không quan tâm điều này mà là nghi ngờ nói: “Thưa thầy, lúc đó Thạch Phong muốn đi, có người bộc phát khí huyết, là thầy phải không?”
“Không sai”
“Điều này không hợp thì phải ạ? Chấp hành nhiệm vụ là chuyện của chúng em, dù thầy không giúp thì cũng không nên tạo độ khó cho chúng em chứ!
Còn nữa, Thạch Phong cũng không phải mới đột phá cấp hai, nhiệm vụ lại là đỉnh cấp một.
Tin tức nhiệm vụ Quân đội cho chúng em là giả...”
Châu Thạch Phong cười nhạt nói: “Vậy em định như thế nào?”
“Khen thưởng gấp đôi, vốn là 15 điểm thưởng, nhà trường khen thưởng gấp đôi vậy là 30 điểm thưởng.
Bây giờ cho chúng em 60 điểm thưởng là được!”
“Thế mà cũng dám đòi 60 điểm thưởng, nhiệm vụ võ giả cấp ba cũng chỉ có vậy...”
“Thưa thầy, Võ Đại tuân theo quy tắc, thầy là đạo sư dẫn nhóm, là cường giả cấp sáu, chúng em đương nhiên không dám có thái độ gì với thầy cả.
Nhưng lần này thầy đã phá vỡ quy tắc, suýt nữa khiến cả đội bị diệt, Ma Võ lẽ nào một chút quy tắc cũng không có sao?”
Châu Thạch Bình bật cười, qua một lúc hơi gật đầu nói: “Có thể, vậy thì 60 điểm thưởng, dù sao cũng chỉ có lần này.
Có điều Phương Bình à, tôi vẫn phải nhắc em một câu, thời điểm thực sự giao thủ đừng nghĩ quá nhiều, sợ bị thương thì kết quả cuối cùng có thể chết càng nhanh.”
“Em biết rồi.”
Phương Bình không nói nhiều, lần này quả thật cậu có hơi do dự, từ lúc bắt đã do dự có nên rút lui hay không.
Đến nửa đường cũng có một chút sợ hãi, sợ võ giả cấp hai liều mạng chém giết mình.
Lần đó ở trường học cậu không có do dự như vậy.
Lần đó cậu mang suy nghĩ cũng là chuyện đánh chết đối phương.
Nhưng lần này, cậu đã do dự.
Bởi vì đối phương là cấp hai, nên Phương Bình cảm thấy mình không đánh lại được thì chạy. Một khi có suy nghĩ như vậy liền không dám liều mạng nữa.
“Trong lòng em vẫn là sợ hãi...”
Phương Bình lặng lẽ nói một câu, thật ra từ sự việc lần trước thấy hai sinh viên bỏ mạng, cậu liền có chút sợ hãi.
Sinh viên Võ Đạo cũng sẽ chết.
Hèn nhát sao?
Có lẽ có.
Sợ hãi cái chết là điều bình thường, nhưng lúc chiến đấu mà vẫn sợ chết thì không nên.
“Tâm tính cần phải điều chỉnh...”
Thở ra một hơi Phương Bình không nói nữa.
Khen thưởng 60 điểm thưởng, một mình cậu chiếm 25%, lấy được 24 điểm thường, thêm lần trước được gần 1 điểm thưởng. Hai ngày lấy được gần 25 điểm thưởng.
Ngoài ra, sau khi chia của.
Phương Bình lấy được một viên Thối Cốt Đan cấp một và một viên Khí Huyết Đan phổ thông.
Cộng thêm phụ cấp của nhà trường trước khi đi làm nhiệm vụ, cùng với Khí Huyết Đan được nhận vào tháng trước, lúc này, trong tay Phương Bình có 31 viên Khí Huyết Đan phổ thông, một viên Thối Cốt Đan cấp một, một viên Khí Huyết Đan cấp một, một chai nước trị liệu, một viên Khí Huyết Đan cấp hai.
Về điểm thưởng, bởi vì làm lớp trưởng một tháng, cộng thêm trước kia vào học được khen thưởng 10 điểm, trước đó cũng có được 31 điểm, hiện tại nhiệm vụ khen thưởng 25 điểm tổng công đã có 56 điểm.
Tiền mặt cũng đột phá 6 triệu, trong đó 5 triệu là tiền thắng cược ở võ đài ngầm.
Bởi vì điểm thưởng vẫn chưa lấy nên điểm tài phú tạm thời không có tăng lên.
Nhưng trước đó lấy thuốc, cộng thêm lần này được chia của thì điểm tài phú của Phương Bình cũng không bị giảm, ngược lại còn tăng lên tới 11 triệu!
...
Tâm trạng vốn là thứ có thể thay đổi, sau hai nhiệm vụ, Phương Bình ít nói hơn một chút, dần dần làm quen được những thứ này.
Đường Tùng Đình bởi vì bị thương nên cũng không có kiêu ngạo như trước, hai ngày tiếp theo mọi người không có tiếp nhận nhiệm vụ mà trở về trường dưỡng thương.
Lúc bọn họ dưỡng thương, bốn đội khác vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ.
Ngày 5 có tin tức truyền tới!
Đội của Triệu Lỗi xảy ra chuyện rồi!
Đội của Triệu lỗi vừa mới bắt đầu liền nhận nhiệm vụ cấp hai.
Mặc dù Triệu Lỗi đã chuẩn bị mấy ngày mới đi chấp hành nhiệm vụ, nhưng những người này có ai đã từng thật sự đọ sức sống chết với võ giả cấp hai chứ?
Lúc chấp hành nhiệm vụ vì đội viên sơ xuất nên dẫn đến một người chết ba người bị thương!
Cuối cùng cũng xuất hiện thương vong!
Phương Bình thật ra sớm đã dự liệu được, rất có khả năng sẽ phát sinh tình huống như vậy, các đạo sư mặc dù dẫn đội nhưng trừ khi toàn đội bị tiêu diệt bằng không rất có khả năng sẽ không ra tay.
Đạo sư dẫn đội của Triệu Lỗi là La Nhất Xuyên, cường giả cấp sáu uy danh hiển hách!
Cường giả như vậy, nếu như ra tay đừng nói là cấp hai mà ngay cả võ giả cấp năm cấp sáu cũng rất khó gây ra tử vong cho sinh viên.
Nhưng lần này có người chết.
...
Phòng Thực Huấn.
Biết tin tức này không chỉ có đội Phương Bình bọn họ, đội Trần Vân Hi cũng trở về.
Người của hai đội ở Phòng Thực Huấn, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không khí yên tĩnh có chút dị thường.
Hồi lâu mới có người trầm giọng nói: “Các đạo sư sẽ không ra tay giúp đỡ! Trừ phi chúng ta chết sạch!
Lần này Lục Khôn Cường chết rồi lần sau có thể chính là chúng ta!
Chúng ta cũng không phải là võ giả tôi cốt lần hai, chết cũng chết vô ích!”
“Tất cả mọi người đều phải cẩn thận, cũng đừng ôm mộng tưởng nữa, đừng đồng tình với bất kỳ người nào, không giết họ thì người chết có thể chính là chúng ta!”
“Thực lực, thực lực mới là quan trọng nhất! Triệu Lỗi dẫn đội, người chết cũng không phải là Triệu Lỗi!”
“Phương Bình nghe nói các cậu cũng gặp phải võ giả cấp hai rồi, không có ai chết vậy là may mắn rồi, tớ thấy nhà trường chỉ mong chết thêm vài người nữa mới tốt!”
“Có cần phải tàn nhẫn như vậy không? Chúng ta là tân sinh viên...”
“Tân sinh viên thì sao! Không nghe viện trưởng nói sao? Tân sinh viên chết rồi mới không có gì đáng tiếc, bởi vì trường học đầu tư tài nguyên chưa nhiều!”
“Đáng ghét!”
“Cũng đừng phàn nàn nữa, đã vào lớp huấn luyện đặc biệt, lần trước ký giấy sinh tử chúng đã nên biết rõ như vậy và Đường Phong đạo sư cũng nói rồi, khen thưởng trước đó cho chúng ta thực ra chính là tiền mua mạng của chúng ta...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận