Toàn Cầu Cao Võ

Chương 915: Bị Cấm! (2)

Điền Mục có thể trở thành đại tướng trấn thủ một phương cũng không phải là dựa vào nắm đấm mà leo lên được.
Quân đội thậm chí có ý định muốn Điền Mục trở thành phó tư lệnh, hoặc trực tiếp tiếp nhận chức Tư lệnh quân khu quân đội Ma Đô, người này không chịu làm mà thôi.
Người thô lỗ có thể làm côn đồ, nhưng tướng sĩ lĩnh trấn thủ một phương thì không phải như thế.
Cho nên Điền Mục không sợ Nam Vân Nguyệt cũng không có gì kì lạ.
Hắn là người của quân đội, Nam Vân Nguyệt là bộ trưởng của Cục điều tra và truy bắt, cũng không quản được hắn.
Mặc dù thực lực chênh lệch không ít, nhưng Nam Vân Nguyệt cũng không thể vì vài câu nói mà ra tay với hắn.
Nếu Nam Vân Nguyệt thật sự ra tay với ông, Tư lệnh Lý của quân đội sẽ đánh tới cửa.
Điền Mục là tướng mạnh nhất nhì trong quân đội.
Từ cấp ba đánh giết đến cấp tám, là cường giả chân chính sinh ra từ biển máu, cả cuộc đời đều chinh chiến, đánh trận gần năm mươi năm!
Năm mươi năm qua, anh chị em, vợ, con cái đều hy sinh trong địa quật.
Ngay cả Trương Đào hắn cũng dám chửi, Trương Đào còn không tính toán với hắn, một là không thể, hai là không dám.
Lý Chấn vô cùng xem trọng Điền Mục, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai ra tay với hắn.
Điền Mục thấy Trương Vệ Vũ nói vậy, lúc này mới cười nói: "Vậy ta nói thẳng, phụ nữ mà, cho dù trở thành võ giả, cho dù trở thành cường giả, cũng do dự thiếu quyết đoán. Đến lúc này rồi, đại chiến sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Lúc này, ngươi còn dám nói với ta rối loạn không tốt?
Bộ đang kể chuyện cười quốc tế hả!
Lúc này, chết một tên là bớt đi một tên!
Không có Phương Bình, không có thần binh của lão Ngô, lần này có thể đánh không?
Không đánh, hừ, những chỗ cấm địa như Bách Thú Lâm và các thành trì, nói là không liên quan tới nhau, nhưng trên thực tế, ngươi làm sao biết đàn yêu thú đó thật sự không coi chúng ta là kẻ thù?
Bây giờ ép thành chủ thành Thiên Môn lộ ra thần binh, đây mới là chuyện tốt, cho dù cuối cùng hai bên hòa giải rồi, e là cũng không còn thân thiết như trước nữa, ngược lại, mỗi bên đều đề phòng lẫn nhau.
Đừng nói là yêu thú không tới đánh, đánh tới rồi thì thế nào?
Cái gọi là bộ tộc thủ hộ, lẽ nào không phải là yêu thú yêu thực?
Chúng ta chỉ đang tự an ủi bản thân mà thôi, còn thật sự cho rằng đến lúc xảy ra đại chiến, đám yêu thú và yêu thực này chỉ ngồi nhìn thôi sao?
Bộ trưởng Nam, có phải ở Kinh Đô địa quật quá an nhàn rồi không? Mẹ nó, đừng nói với ta, yêu thú của Kinh Đô địa quật là anh chị em của ngươi, bớt nói vớ vẩn đi."
Điền Mục chửi mắng liên tục, thô tục không ngừng, nói đến mức sắc mặt của Nam Vân Nguyệt đỏ lên không thôi.
Là một bộ trưởng sắp đạt đến tuyệt đỉnh cấp chín, bị người ta mắng cũng không biết có nên chửi lại hay không.
Phạm lão bên cạnh đột nhiên đá hắn một cái, lại khiển trách nói: "Ăn nói đàng hoàng!"
Điền Mục cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, có điều Phạm lão lớn tuổi nhất, hơn trăm tuổi rồi. Bị đá, hắn cũng không nói gì.
Khẽ ho một tiếng, Điền Mục cười ha ha nói: "Đừng để ý, các người cứ chọn nội dung chính mà nghe là được. Ý của ta là, không quan tâm lần này Phương Bình cố ý hay là vô tình, cũng không phải là chuyện xấu, mà là chuyện tốt!
Các người không thích hai thằng nhóc này, nhưng ta thích.
Như vậy đi, nếu như Ma Võ không bao che được, thì tới quân đội, hai thằng nhóc làm trợ thủ cho ta, làm tướng quân cũng không thành vấn đề!
Cái gì mà không được xuống địa quật, xàm xí hết sức!
Khụ khụ, được rồi, ta không mắng nữa, mọi người đừng trừng mắt."
Điền Mục thấy mình nói xong mà mọi người đều đang trừng mắt nhìn hắn, hắn cười một tiếng, lại nói: "Tóm lại, đây là chuyện tốt, lão Ngô nói có chuyện gì hắn sẽ chịu trách nhiệm, không cần thiết.
Nhân loại, Hoa Quốc vẫn chưa đến lúc nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!
Nếu thật sự tới thì cứ tiêu diệt là được!
Sợ hy sinh, sợ chết, vậy thì đừng khai chiến, cứ cho địa quật cường giả vào thế giới nhân loại, chúng ta cùng nhau chạy trốn ra ngoài vũ trụ, thật tốt!"
Nam Vân Nguyệt nhíu mày nói: "Tướng quân Điền, ta hiểu ý ngươi, ý của ta là bây giờ không nên kích thích đám địa quật cường giả và yêu tộc quá trớn..."
Nam Vân Nguyệt không sợ chiến đấu, chỉ cách tuyệt đỉnh cấp chín một bước, bà cũng từng chinh chiến vô số lần.
Nhưng Kinh Đô, bao gồm toàn bộ nhân loại, thật ra suy nghĩ chủ yếu trước mắt đều là kéo dài thời gian.
Kéo dài thời gian nổ ra đại chiến đến phút cuối cùng!
Để cho nhân loại có thời gian chuẩn bị!
Điền Mục cười nhạo nói: "Ngươi thì hiểu cái gì, vừa nhìn liền biết là mãng phu chỉ biết động thủ không biết động não."
"Điền Mục!"
Nam Vân Nguyệt nổi giận rồi, ngươi thật sự cho rằng cứ giở thói lưu manh thì ta thật sự không thể làm gì ngươi sao?
Điền Mục cười nói: "Thói quen, thói quen. Tiếp tục, tiếp tục nói. Ý của ta là không thể tỏ ra yếu đuối, như vậy không được. Thật ra ý của ta là, đến lúc thiết yếu thì đánh một trận lớn!"
Ánh mắt Điền Mục bỗng trở nên vô cùng lạnh lùng, trầm giọng nói: "Luôn tỏ ra yếu đuối, chỉ khiến người ta cảm thấy nhân loại dễ bắt nạt, dễ tiêu diệt, dễ làm nhục!
Không chơi với kẻ yếu, lời này thực rất phổ biến.
Các ngươi một mực muốn kéo dài, vô dụng thôi, cần phải đánh cho đối phương thật đau, khiến chúng biết chúng ta mạnh thế nào, cho chúng biết chúng ta không sợ lưỡng bại câu thương, như vậy mới có thể ngăn chặn đối phương!
Không hoàn toàn nắm chắc, bọn chúng không dám khai chiến toàn diện!
Vì vậy, ta đã kiến nghị với quân đội... Đương nhiên, đó là trước kia, kiến nghị trước kia của ta là sau khi Thiên Nam địa quật mở ra, chúng ta trực tiếp tập hợp nhiều tiền bối cường giả, cùng nhau vào giết, giết bọn chúng máu chảy thành sông tanh trôi vạn dặm!
Bây giờ ta muốn kiến nghị, không cần đợi Thiên Nam địa quật nữa, mà thực hiện ngay tại Ma Đô địa quật luôn đi!
Thừa cơ yêu tộc đang bất hòa với bọn chúng, trước khi hai bên chưa có đàm phán hòa bình, chúng ta làm một trận lớn! Triệt để tiêu diệt thành Thiên Môn, thành Đông Quỳ!
Địa quật có 13 thành, phái Yêu Thực có 6 thành, tiêu diệt hai thành còn lại 4 thành, một là không làm, hai là làm cho đến cùng, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng!
Sâu trong Ngự Hải Sơn, vẫn còn có mấy vị tiền bối trấn thủ, lần này, bảo mấy vị tiền bối ngăn cản đối phương, ra vẻ liều mạng tranh đấu, hù dọa đối phương!
Dọa không được thì triệt để đánh một lần, cho dù chết một hai người, cũng phải dọa được bọn chúng, giữ chân bọn chúng!
Võ giả chúng ta, tình nguyện chết đứng chứ tuyệt đối không sống quỳ!
Chỉ xem các vị tiền bối có dám đánh cược làm một lần hay không thôi!"
Mọi người chấn động, Nam Vân Nguyệt cắn răng, một lúc lâu mới nói: "Một khi dẫn đến đại chiến toàn diện, Điền Mục, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này không?"
Điền Mục thản nhiên nói: "Ta không biết, ai biết đến lúc đó ta còn sống hay không, nhưng cứ như vậy không phải là chuyện tốt, chúng ta vẫn luôn bó tay bó chân, không thể dốc hết toàn lực.
Nam Vân Nguyệt, ngươi có thể giết thành chủ thành Thiên Môn đúng chứ, đều là cấp chín, ngươi cũng không phải cường giả tuyệt đỉnh cấp chín, nhưng ngươi dám giết hắn không?
Ngươi không dám! Nhưng hắn dám!
Nếu như hắn mạnh hơn ngươi, hắn dám tiêu diệt ngươi!
Bộ trưởng Nam, cuộc sống như vậy quá đủ rồi.
Vì sao Kinh Đô địa quật có thể yên ổn nhiều năm như vậy?
Vì chúng ta đánh cho đối phương sợ rụt đầu!
Đúng, chúng ta cũng có người hy sinh rồi, nhưng đối phương chết nhiều hơn, đánh bọn họ sợ, đương nhiên có thể nghênh đón hòa bình."
Nam Vân Nguyệt thở dài nói: "Nhưng bây giờ, Kinh Đô lại xảy ra chiến tranh rồi."
"Ta biết, nhưng ít nhất đã đổi được mười mấy năm hòa bình, mười mấy năm tiếp theo, chúng ta cũng đã củng cố được phòng tuyến, những nơi khác không cần nói, nhưng xác xuất Kinh Đô bị công phá là cực thấp, sợ cái gì chứ?"
Điền Mục cười ha ha nói: "Vì vậy, ta nghĩ Ma Võ cũng nên chơi lớn một lần, lần này mà đánh, có lẽ Ma Đô cũng có thể yên bình một vài năm.
Vừa hay, thằng nhóc Phương Bình đã tìm cơ hội cho chúng ta.
Chết người là chuyện bình thường, nào có chiến tranh nào mà không có người chết, cũng không phải chưa ai từng trải qua.
Chúng ta có người chết, đối phương cũng chết, chúng ta không sợ, ta không tin bọn họ không sợ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận