Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2167: Trở Mặt Không Nhận Trâu (3)

Thương Miêu nhìn về Đế Phần ảm đạm phía trước, mở miệng nói: "Sắp sập rồi, mau đi thôi!"
"Đi ư?" Phương Viên vội vàng nói: "Anh ta còn bên trong đấy. Không phải ngươi nói bên ngoài có rất nhiều cường giả tới sao?"
"Đúng thế!" Thương Miêu nói chuyện đương nhiên: "Đúng là có rất nhiều cường giả, nên mới phải đi nha, nếu không lát nữa đánh nhau, bị người ta phát hiện ta đang ở đây, thì chẳng phải họ sẽ nhào đến đánh ta sao? Ta không đánh nhau, ta lấy đi Tru Thiên Kiếm, bọn họ không trông thấy, sẽ không đánh ta."
Nói đến đây, mặt mèo Thương Miêu bỗng lộ vẻ ngây thơ, vô tội, tủi thân: "Ta cũng đâu có lấy Tru Thiên Kiếm, đánh bản miêu làm gì? Ta chỉ là một con mèo..."
Ta tủi thân như thế, ngây thơ như thế, ta không giữ Tru Thiên Kiếm.
Phương Viên há hốc miệng nhìn. Ngươi nói ta cũng sắp tin rồi!
Mèo này... Mèo này thế mà còn ra vẻ dễ thương lừa người!
Nếu ta không ở đây, có lẽ ta sẽ tin không phải ngươi cầm, con mèo đáng yêu như vậy, sao có thể làm chuyện này?
"Mèo hư!" Lúc này, Phương Viên thầm nghĩ như vậy, mèo này chẳng ngoan tí nào.
Phương Viên không biết, trước kia, khi nhìn thấy Thương Miêu, ý nghĩ đầu tiên của Trấn Thiên Vương chính là: "Thương Miêu Thiên Cẩu không phải đồ tốt lành gì."
Một con mèo ngoan sẽ đến nhà Nhân Hoàng ăn vụng sao? Còn không phải lần đầu tiên!
Dù Phương Viên không biết những chuyện này, lúc này cũng vội vàng nói: "Mèo to, ngươi cầm thanh kiếm này đi, anh hai ở bên trong sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Ta không hề lấy!" Thương Miêu phủ nhận.
Phương Viên suýt nữa tức hộc máu, nói dối không chớp mắt. Không có người khác ở đây, mà ngươi cũng phủ nhận?
"Được được được, ngươi không lấy, kiếm tự bay tới... Vậy anh hai ta thì sao?"
Lúc này, Thương Miêu mới hài lòng, đúng vậy, Tru Thiên Kiếm tự bay tới, cũng không phải bản miêu lấy.
Thương Miêu suy nghĩ, gãi gãi sợi râu: "Sẽ không sao đâu, Giả Nhân Hoàng và bé béo đều ở bên kia."
Nói xong, Thương Miêu vẫy vẫy đuôi mèo, bỗng nhìn về phía sau Cấm Kỵ Hải, mặt mèo mang ý cười nói: "Được rồi, bản miêu phải ra tay rồi, bé mặt béo, ngươi nhìn cho kỹ nha, bản miêu ra tay đối phó một vị Đại Đế, ngươi phải bảo lừa đảo cho ta 100 triệu... Không được, 1 tỷ mới được."
Phương Viên ngẩn người nhìn nó, con mèo này cần nhiều tiền như vậy làm gì?
Thương Miêu mặc kệ cô, cần câu cá hiện ra trong tay, thở hổn hển nói: "Câu cá... à không, câu trâu nước lớn. Bên kia có con trâu nước rất lớn, rất lớn, nhìn quen quen, tọa kỵ của ai sao?"
Thương Miêu lẩm bẩm, mặc kệ, câu trâu nước lớn đi.
Trâu nước lớn hình như sắp tới, bản miêu mặc kệ chuyện của nơi khác, nhìn xem có thể câu trâu nước lớn trở về nướng lên ăn hay không. Trâu nước nhỏ không có hương vị, thịt trâu nước lớn có lẽ sẽ ngon.
Cái đuôi to của Thương Miêu vỗ vỗ Giảo, bất mãn nói: "Nhanh lên, đi câu cá. Để xem ban đêm có thể ăn được bữa tiệc toàn… thịt trâu hay không."
Giảo không nhịn được truyền âm nói: "Thực lực gì?"
"Phong Hào Chân Thần."
"..." Giảo ngây ngốc.
Mèo ngốc, đi chịu chết sao? Ngươi muốn đi câu cường giả cấp Đế? Ngươi muốn chết thì tự ngươi đi đi, bản vương không đi. Cường giả như vậy, tùy tiện một chiêu cũng có thể đánh nổ nó, nó không đi chịu chết đâu.
Thương Miêu nhìn ra sự nhát gan của nó, tức giận nói: "Thật nhát gan, trước đây bản miêu cũng từng câu... nhưng khi đó chó lớn còn sống. Chó con, ngươi thật làm mất mặt chó lớn."
Giảo im lặng.
Thương Miêu lại nói: "Đừng sợ, không sao đâu, nếu không câu được, chúng ta sẽ kéo trâu nước đi tìm quạ đen, chúng nó gặp nhau thì chắc chắn sẽ đánh nhau, chà, bản miêu thật thông minh."
Thương Miêu đắc ý, đúng, cứ làm như vậy.
...
Một lát sau, chỗ sâu Cấm Kỵ Hải, một tiếng gầm rung chuyển trời đất truyền ra.
"Đáng chết! Cấm Thần Trượng!"
"Đáng chết, thứ này không phải biến mất rồi sao? Là ai?"
Tiếng gầm lớn vang vọng Cấm Kỵ Hải.
Sau đó, dưới ánh mắt rung động của một số cường giả, một con trâu nước lớn vô cùng to lớn, thân cao ngàn mét bị kéo trên bầu trời Cấm Kỵ Hải, phá không mà đi, khe hở màu đen không ngừng vỡ vụn.
Trâu lớn giãy dụa kịch liệt, không ngừng gầm thét!
...
Phía Ngự Hải Sơn, Long Biến Thiên Đế day day trán, lẩm bẩm nói: "Tên Thủy Lực này... đắc tội Thương Miêu ư?"
Hình như Cấm Thần Trượng đang trong tay Thương Miêu nhỉ? Cũng không rõ lắm có phải hay không, nhưng sắc xuất lớn là trong tay Thương Miêu.
Mà Thương Miêu... Trở mặt không nhận trâu à?
Nếu bản đế nhớ không lầm, trước kia không phải Thương Miêu và trâu lớn khá thân sao? Nó thường xuyên cùng Thiên Cẩu đi tìm con trâu này, lởn vởn quanh trâu mấy lần, ông cũng nhìn thấy mấy lần, hiện sao lại trở mặt rồi?
Long Biến Thiên Đế khẽ lắc đầu, mặc kệ, đây là chuyện của bọn chúng, mình không cần phải quan tâm.
...
Trong Đế Phần, trong tẩm cung.
Hai mắt Phương Bình đỏ ngầu, gầm lên một tiếng, thậm chí trường đao cũng đã có vết rạn hiện ra, hắn bổ một đao chém một người thành hai nửa.
"Chết đi!"
Hoàng kim ốc rơi thẳng xuống, đánh thẳng về phía thể tinh thần của đối phương, ầm một tiếng, thể tinh thần bị đập cho nổ tung.
"Không!" Tiếng hét thê lương không cam lòng tiếp tục truyền ra.
Phương Bình thở hổn hển nhìn về phía một người một yêu đang điên cuồng tấn công hoàng kim ốc, nở nụ cười ác độc.
Đã tiêu diệt hai tên rồi!
Hắn chẳng quan tâm Triệu Hưng Võ và Kỳ Huyễn Vũ đang giao chiến cách mình không xa. Hai người này quá mạnh, hiện hắn không phải là đối thủ, đừng nói bây giờ, Phương Bình cảm thấy dù cho đến đỉnh kim thân tầng chín, mình cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Lúc này, hai người càng đánh càng mạnh, mơ hồ có xu thế biến chất.
Không phải biến chất theo hướng đột phá tuyệt đỉnh, mà là bản chất lực lượng đang được lột xác.
Như vậy, có lẽ hai người có thể chiến tuyệt đỉnh khi đại đạo chưa đạt 1000 mét.
Thật ra, Phương Bình rất kinh ngạc.
Kỳ Huyễn Vũ không nói, sao Triệu Hưng Võ lại mạnh được như vậy? Trước kia, lão già này không mạnh như vậy.
Cách đó không xa, đám người Thường Sơn Khải dốc hết sức chém giết, lão Lý chiến đấu với thanh niên núi Vô Danh, lúc này đã chiếm thế thượng phong.
Thanh niên núi Vô Danh có chút nổi nóng, có chút không cam lòng! Dù người đang đấu với hắn đã hoàn thành chín tầng kim thân, nhưng hắn không sợ Lý Trường Sinh. Ông ta chỉ mới lên cấp, thực lực còn chưa quá mạnh.
Quan trọng là những người này khôi phục quá nhanh!
Ai cũng dùng vật chất bất diệt như uống nước lã, bị thương một chút cũng dùng, lực lượng tiêu hao lớn cũng dùng, nhìn ngươi khó chịu, cũng dùng một chút...
Đánh thế thì đánh kiểu gì?
Thanh niên núi Vô Danh cầm một thanh kiếm mảnh trong tay, hết sức bất đắc dĩ. Hơn nữa, phương thức chiến đấu của các võ giả nhân gian này quá thô bạo.
Chính là trực tiếp chém giết!
Hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng căn bản không sử dụng được. Nơi này quá nhỏ hẹp, nhiều cường giả tập trung ở đây, khiến hắn rất khó thi triển các chiêu trò của mình.
Đúng vào lúc này, Phương Bình bỗng mặc kệ hai vị cấp 9 đã bị nhốt, quay đầu lập tức phóng về phía Cơ Dao.
Sắc mặt Cơ Dao thay đổi!
Cô cũng chỉ mới vào cấp 8 chưa lâu, nhưng cô không sợ nhóm cấp chín kia, dù Triệu Hưng Võ rất mạnh, cô ta cũng không hề e ngại. Nhưng khi thấy Phương Bình xông về phía này, Cơ Dao thấy có chút bất an.
Lúc này, bên cạnh cô còn có hai vị cường giả cấp 9, nhưng điều này cũng không mang lại cảm giác an toàn cho cô.
Thấy Phương Bình liều mạng xông về bên này, Cơ Dao không khỏi hét lên thất thanh: "Phương Bình, ngươi muốn làm gì?"
"Giết ngươi!" Hai mắt Phương Bình đỏ ngầu, nói: "Cơ Dao, nhận lợi ích của ta mà ngươi lại dám trở mặt. Hiện tại ta không thịt được lão già Kỳ Huyễn Vũ, nhưng sớm muộn ta cũng sẽ lấy mạng lão, giờ ta giết ngươi trước rồi tính sau."
Cơ Dao lùi lại một bước, cách đó không xa, Hoa Vũ cũng có chút kiêng dè Phương Bình. hắn cũng vội vàng triệu hồi hai vị cấp 9 bảo vệ hắn, có vẻ như định lui ra ngoài.
Thấy hắn muốn đi, Phương Bình quát to: "Hoa Vũ, để đồ vật lại, ông đây sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không, hôm nay đừng ai mong rời khỏi!"
Sắc mặt Hoa Vũ cứng đờ!
Phe Phương Bình cũng không chiếm ưu thế.
Lúc này, ba bộ đế thi đang quấy rối mà thôi.
Yêu Long đang đối phó một bộ, nhóm người Từ Bính đang đối phó một bộ, trước đó bọn họ cũng đang chiến với một bộ thi thể, tỏ rõ thái độ không xen vào chuyện của Phương Bình.
Kết quả, Phương Bình được đằng chân lân đằng đầu, càng ngày càng phách lối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận