Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1290

Tìm kiếm di tích cũng không dễ dàng gì.
Rất nhiều di tích, thật ra sớm đã bị thăm dò rồi.
Khu vực cấp sáu bị thăm dò nhiều năm, người tiến vào rất nhiều, thứ tốt ở đây đã không còn nhiều như trước nữa. Nếu thật sự muốn tìm thứ tốt, thì phải đi đến vực cấp chín.
Nơi đó người ít nhất, gần khu trung tâm đại chiến năm đó, còn có một số tòa cung điện được bảo tồn hoàn chỉnh. Nhưng nghĩ đến phiền phức bên ngoài, và những võ giả khác vực khác, Phương Bình cuối cùng vẫn là từ bỏ ý muốn vượt kết giới đến vực khác.
"Lần sau… Hy vọng lần sau còn có cơ hội đến!" Phương Bình có chút tiếc nuối, nếu như lần này đổ tội không thành công, vậy thì không có lần sau rồi, nhưng nếu thành công, sau này hắn vẫn có thể đến đây.
Nhưng Phương Bình cũng không phải không có thu hoạch.
Mất cả một ngày, Phương Bình mới tìm được di tích thứ ba.
Ở đây, Phương Bình cũng phát hiện một ít đồ vật, vị tiền bối này… trước khi lâm chung để lại mấy câu, khắc vào trên vách tường. Nhưng có rất nhiều chữ, Phương Bình… không biết.
Phương Bình nhớ kỹ rồi xóa chữ viết đi, chuẩn bị đi trở về rồi sẽ kiểm tra xem những chữ này rốt cuộc có nghĩa là gì.
Ngoại trừ vài dòng chữ viết, Phương Bình cũng phát hiện hài cốt của tiền bối nhân loại có gì đó khang khác!
Khí huyết ngút trời! Dù đã chết đi nhiều năm, nhục thân của đối phương vẫn còn vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có rất nhiều khí huyết tồn lưu.
"Trước đây bọn họ chắc cũng dùng loại khí huyết này để đóng kín cửa tam tiêu!"
Phương Bình cảm ứng một phen, e rằng đây chính là cái mà Diêu Thành Quân nói là "khí huyết vô nguyên".
Khi hắn đến gần thi thể, luồng khí huyết kia không ngừng công kích cửa sinh mệnh của hắn, Phương Bình hầu như có thể cảm nhận được cửa sinh mệnh của mình đang nhanh chóng đóng lại.
Cơ duyên do những tiền bối này để lại, có lẽ cũng không phải cố ý dành cho võ giả cấp sáu. Chỉ có thể nói là trùng hợp, sức mạnh mà bọn họ để lại, có thể giúp võ giả cấp sáu tăng tốc tu luyện.
"Có lẽ, năm đó bọn họ căn bản không có ý định để lại cơ duyên gì… Trong đại chiến, để lại cơ duyên làm gì chứ. Những tiền bối này, e là chỉ nghĩ, nếu sau này có người đến, có thể mang thi hài của bọn họ về."
"Các người tới từ đâu?"
"Là võ giả Giới Vực sao?"
"Tại sao lại tham gia trận chiến này?"
"Đối thủ là hai vương địa quật sao?"
"Lệnh bài, là thông hành lệnh ở Giới Vực, chữ viết của các ngươi không giống Giới Vực sao?"
"Bên ngoài Vương Chiến Chi Địa là chiến trường cấp chín, vậy nơi sâu thì sao? Là chiến trường tuyệt đỉnh hay trên tuyệt đỉnh?”
Phương Bình liếc nhìn phương xa, phía trước là kết giới, đối diện là vực cấp bảy!
Hắn muốn nhìn thấu tất cả, nơi này rốt cuộc là nơi nào, là chiến trường của ai?
"Sương mù dày đặc, nhưng ta đã cảm nhận được một vài thứ. Một số chuyện ở thời đại cổ võ cũng đang dần hiện hình, tuyệt đỉnh hẳn phải biết nhiều thứ hơn, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết!"
"Hai vương của địa quật thật sự ngủ say ở đây sao?"
"Hoặc là đã chết từ lâu, bên trong chỉ là lăng mộ của bọn họ?"
"Nơi này chỉ là chiến trường, hoặc là sào huyệt của hai vương, mà sào huyệt của nhân loại hẳn là Giới Vực!"
"Giới Vực được xây dựng chung quanh vùng cấm, rốt cuộc là bảo vệ hay phong tỏa?"
Thời khắc này, Phương Bình nhớ tới cuộc trò chuyện với Đầu Sắt ở Giới Vực. 108 Giới Vực có lẽ cũng không phải là bảo vệ…. Phương Bình nghĩ 108 Giới Vực này tồn tại là để phong tỏa vùng cấm, nhỉ?
Bao vây vùng cấm, nhốt toàn bộ võ giả vùng cấm bên trong.
"Ngự Hải Sơn… Là do võ giả địa quật tạo nên sao?"
Trong đầu Phương Bình lại xuất hiện một suy nghĩ rất đáng sợ!
Ngự Hải Sơn, nói là vì bảo vệ vùng cấm không bị Cấm Kỵ Hải ăn mòn. Nhưng có đúng là thế không? Có thể là giống như bây giờ không? Nhân loại tuyệt đỉnh trấn thủ, thật ra là để bao vây vùng cấm!
"Hẻm núi Ngự Hải Sơn… hình như cũng cách Giới Vực không xa! Võ giả Giới Vực có lẽ chính là vì trông coi hẻm núi lớn, không cho người bên trong vùng cấm đi ra? Vùng cấm rộng hơn 6 tỷ kilomet vuông, lẽ nào… Lẽ nào chỉ là lao tù?"
Phương Bình sợ hãi vì ý nghĩ của chính mình!
Ngự Hải Sơn căn bản không phải là căn cứ phòng ngự gì, đó là một bức tường, một bức tường dài đến mấy trăm ngàn kilomet, giam cầm tất cả mọi thứ bên trong vùng cấm!
"Không… Không thể nào?" Phương Bình bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, ai sẽ xem một nơi to gấp 10 lần diện tích Địa Cầu là lao tù chứ?
Lao tù giam giữ ai? Võ giả địa quật? Võ giả địa quật vô cùng mạnh? Cường giả nhân loại phía bên ngoài chế tạo Giới Vực, những người này… là cai ngục?
"Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa thì điên mất!" Phương Bình không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Vương Chiến Chi Địa này… sẽ không phải là nơi người vượt ngục và cai ngục chiến đấu đấy chứ?
Nói thế nghe buồn cười thật… nếu thật sự là vượt ngục, thì chiến trường hẳn là ở bên ngoài nhỉ? Chẳng lẽ nói, còn chưa kịp vượt ngục đã bị cai ngục phát hiện, tiến vào giải quyết đám người vượt ngục này?
"Thôi đừng, đừng nghĩ nữa! Ta quan tâm những thứ này làm gì, ta lo cho bọn họ làm gì, dù sao cũng chết không biết bao nhiêu năm rồi."
Phương Bình thu lại thi hài của cường giả nhân loại thứ hai, hắn chuẩn bị mang về, để những người khác xem thử, xem có thể nhanh chóng đóng kín cửa tam tiêu không. Về phần hắn, Phương Bình quyết định không đột phá ở đây.
Nếu đột phá đến cấp bảy, cấp tám, chẳng phải là chứng minh mình có thực lực giết người sao?
Hơn nữa nếu đột phá ở đây, lẽ nào lại đột phá cho đám yêu thú điên cuồng nhìn? Nếu có thể trở về, đương nhiên phải đến chỗ mình thích nhất để đột phá, hưởng thụ vạn chúng hoan hô. Nhìn lão Diêu là biết rồi, đột phá ở nơi quỷ quái này, chẳng có ai thèm chúc mừng.
"Phải ra ngoài rồi! Nếu không, không biết Cơ Dao sẽ tính kế mình thế nào nữa, phải nghĩ cách phản bác cô ta, chứng minh cô ta và Phong Diệt Sinh kết bè kết phái làm bậy, gây ra chuyện khiến người ta phải hoảng hốt!”
"Cơ Dao, ngươi thật là ác độc!"
"Vì khống chế Yêu Thực vương đình mà giết chết nhiều thiên tài như vậy, chỉ vì để Phong Diệt Sinh không còn đối thủ cạnh tranh, bước lên hoàng vị!"
"Quá độc ác!"
"Ôi, đàn bà là những niềm đau… Phụ nữ quả nhiên là đám biết giả vờ giả vịt nhất!"
Phương Bình tự thuyết phục mình, tất cả những thứ này đều là do người phụ nữ kia điều khiển.
Một vở kịch lớn cực kì hay!
Khiến nhân loại và Yêu Thực vương đình khai chiến, sau đó nhân cơ hội xâm lấn Yêu Thực vương đình, thống nhất vùng cấm, nữ nhân này muốn trở thành nữ vương vùng cấm!
Phương Bình nghĩ đi nghĩ lại, thật sự có thể thuyết phục được mình luôn.
"Dã tâm thật lớn!"
Phương Bình lộ vẻ giận dữ, nữ nhân này lừa dối tất cả mọi người, giấu diếm được khắp thiên hạ, cũng đừng hòng giấu diếm được Phương Bình này!

Bên ngoài Vương Chiến Chi Địa.
Cường giả tuyệt đỉnh đứng ngạo nghễ trên không và một nhóm võ giả cấp chín lăm le chắn ngay lối vào.
Phía trước nhóm người này, Cơ Dao đứng chung với một vị cường giả mặc giáp bạc. Ở một góc khác, sắc mặt Phong Cửu Thành Tái xanh, hơi nổi giận nói: "Sao còn chưa đi ra? Rốt cuộc bọn Phong Thanh bị làm sao rồi?"
Hai ngày trước, nhóm người Cơ Dao đã đi ra ngoài, nói rằng Phong Thanh và võ giả phục sinh đang quyết chiến trận cuối, đến hiện tại, ông vẫn chưa đợi được bọn họ đi ra.
Thông thường, không thể ở lâu trong Vương Chiến Chi Địa được, nhóm người Phong Thanh nên đi ra rồi mới phải.
Dù không đi khu vực cấp sáu, cũng nên đi ra từ khu vực cấp bảy chứ.
Nhưng cho đến hiện tại, vẫn không có ai đi ra.
Nhóm người Phong Thanh như thế nào rồi?
Những võ giả phục sinh kia thì sao?
Hơn nữa, lúc thì Cơ Dao nói là Phương Bình, lúc thì gọi tên Tưởng Siêu... Phong Cửu Thành sắp giận sôi máu rồi.
Rốt cuộc là Phương Bình hay là Tưởng Siêu!
Phương Bình là ai?
Phía Thiên Thực vương đình vẫn không còn ai sống sót đi ra ngoài, trước đó đi ra vài người, nhưng đều bị bắt vào lại.
Trước đó còn nói là Tưởng Siêu làm, nhưng hiện tại Cơ Dao chỉ nhắc tên Phương Bình, điều này khiến Phong Cửu Thành vừa bất ngờ, vừa tức giận.
Mấy tên ngu này, lẽ nào không biết ai là người giết mình sao?
Ngay lúc này, lối vào hơi rung lên, rất nhanh, vài bóng người đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận