Toàn Cầu Cao Võ

Chương 219: Bảng xếp hạng (2)

Phương Bình vội vàng lật ra trang cuối cùng. Không giống với Tông Sư Bảng dài đến 300 tên, bảng xếp hạng võ giả sơ cấp chỉ có một trang với 100 cái tên.
Nhìn lướt qua một lần, những hạng cao hầu như Phương Bình đều chưa từng nghe nói.
Cũng bình thường, võ giả sơ cấp cũng không có nhiều tiếng tăm đến vậy.
Trong đó có Kinh Đô Võ Đại, có Ma Võ, cũng có các trường Võ Đại khác.
Phương Bình tìm một hồi mới tìm được tên Vương Kim Dương.
Xem ra bảng xếp hạng này cũng không hẳn là phiên bản mới nhất. Trước đó Vương Kim Dương còn chưa đột phá, bị liệt vào bảng xếp hạng võ giả dưới cấp ba cũng rất bình thường.
"Hạng 27. Nam Giang Võ Đại - Vương Kim Dương."
"Lão Vương chỉ đứng hạng 27 trong danh sách võ giả sơ cấp dưới cấp ba?"
Phương Bình hơi không dám tin, đây chính là lão Vương chuyên đi càn quét võ giả dưới cấp ba mà, đánh đến mức Ma Võ và Kinh Võ cũng không ngóc đầu lên được.
Trong lòng cảm thấy có chút bất bình thay cho lão Vương, Phương Bình trực tiếp mở miệng nói: "Cô Bạch, Vương Kim Dương của Nam Giang Võ Đại mà chỉ xếp hạng 27 thôi sao ạ?"
Bạch Nhược Khê cười nhạt nói: "Chắc em có quen biết với Vương Kim Dương phải không?
Xếp hạng 27, kỳ thực đã rất cao rồi!
Em nên biết, Hoa Quốc rất lớn, chẳng những có võ giả của Võ Đại, còn có võ giả của tông phái, của Quân đội, của Cục điều tra và truy bắt, và cả những người trấn thủ địa quật nữa.
Bảng xếp hạng này chỉ là sưu tập một chút thông tin và so sánh giữa các võ giả công khai tin tức.
Vương Kim Dương tuy rằng cũng đã có những chiến tích không tầm thường ở Ma Võ và Kinh Võ. Nhưng những võ giả cấp một của Ma Võ, võ giả cấp ba của Kinh Võ bị đánh bại kia cũng không phải thật sự là ưu tú trong ưu tú.
Không ít võ giả đỉnh cấp ba thực ra đều ở địa quật, bọn họ không có hứng thú với khiêu chiến, nhưng thành tích trong địa quật hoặc khi làm nhiệm vụ đều rất xuất sắc!
Có thể lọt vào top 100 này đều là những người có thực lực mạnh mẽ.
Còn top 100 này cũng không hoàn toàn thể hiện được hết thực lực của bọn họ, dù sao thì những người này cũng chưa từng thật sự giao thủ."
Phương Bình khẽ gật đầu, xem như là tán đồng quan điểm.
Dương Tiểu Mạn ngồi đằng trước có chút ước ao nói: "Không biết khi nào chúng ta mới có thể có tên trên bảng xếp hạng này nhỉ."
Bạch Nhược Khê cười không nói, võ giả dưới cấp ba quá nhiều, thật sự cho rằng ai cũng có thể lọt vào bảng xếp hạng được sao?
Vương Kim Dương là võ giả đỉnh cấp ba, từ nam ra bắc đã lập ra không biết bao nhiêu chiến tích, cũng chỉ mới đứng hạng 27.
Mà Ma Võ cũng chỉ có 6 võ giả sơ cấp lọt vào top 100 này.
Mà 6 người này hầu như đều là sinh viên năm 4, hiện tại đều không ở trong trường, đều đang đột phá cấp 4, nói không chừng cũng đã đột phá được rồi.
Thực lực của Dương Tiểu Mạn trong đám tân sinh viên cũng tạm được, nhưng đến đại học năm 4 chưa chắc đã có thể lọt vào top 100.
Có vài người thực lực có thể rất mạnh, nhưng nếu không ra tay, cực kỳ khiêm tốn biết điều, cũng sẽ không xuất hiện trong bảng xếp hạng.
Lời của Dương Tiểu Mạn, Phương Bình không để ý.
Lại nhìn bảng xếp hạng, đứng đầu chính là một vị võ giả cấp ba của Quân đội. 10 hạng đầu phần lớn cũng đều là võ giả của Quân đội.
Phương Bình đoán, có thể do đối phương ở địa quật, cơ hội ra tay thể hiện nhiều, cho nên võ giả sơ cấp của Quân đội cũng khá mạnh.
Người có thứ hạng cao nhất trong Ma Võ là một vị học trưởng, đứng hạng 16 - Trần Văn Long.
Phương Bình hỏi thăm một chút, Phó Xương Đỉnh cũng biết người này, là một đàn anh đang học năm 3, cũng là phó hội trưởng hội võ đạo của trường, nhưng trước giờ vẫn không ở trường.
Phó Xương Đỉnh có chút tiếc nuối nói: "Lúc trước khi Vương Kim Dương đến Ma Võ, Trần học trưởng không có ở trường, nếu không, có thể xem được một trận đấu đỉnh cao của võ giả sơ cấp rồi.
Đối với chúng ta mà nói, võ giả trung cấp với cao cấp đều xa xa lắm.
Võ giả sơ cấp gần hơn nhiều…"
"..."
Mọi người nghị luận một trận, có người nói sau này cũng phải lọt vào bảng xếp hạng này, có người cảm thấy bảng xếp hạng cũng không đáng tin, vì võ giả đỉnh cấp ba lợi hại nhất của Ma Võ mà chỉ xếp hạng 16 thôi.
Hơn nữa, kết quả trong Tông Sư Bảng cũng không như mọi người mong muốn, Hiệu trưởng Ma Võ và chỉ xếp hạng 41. Ban đầu mọi người đều cảm thấy hiệu trưởng Ma Võ nhất định có thể nằm trong top 10!
Cho dù không được top 10, cũng phải đứng trên hiệu trưởng Kinh Võ mới được!
Bây giờ thì hay rồi, hiệu trưởng trường mình còn yếu hơn trường người ta, mà học viên cũng vậy!
Bên trường Kinh Võ, trong top 100 võ giả sơ cấp có đến 8 cái tên, người mạnh nhất còn nằm trong top 10, chiếm vị trí thứ 6.
So ra, lợi hại hơn Ma Võ nhiều.
Ma Võ, một trong hai trường danh tiếng, vậy mà so ra mọi mặt đều thua kém đối phương một chút, điều này khiến các học sinh cảm thấy không phục.
Lợi hại nhất thật ra vẫn là võ giả của Quân đội, bất kể là Tông Sư Bảng hay là các bảng xếp hạng khác, cường giả của Quân đội rất nhiều.
Nghe có người nghị luận như vậy, Bạch Nhược Khê nhẹ giọng nói: "Bọn họ cũng dựa vào việc vào sinh ra tử mới có được vinh dự đó. So với võ giả của Quân đội, sinh viên võ đại các em hạnh phúc hơn rất nhiều."
Võ giả Quân đội, có những người chưa thành võ giả đã phải chém giết ở trong địa quật rồi.
Chờ đến khi thành võ giả, cũng tiếp tục chém giết lập công.
Đương nhiên, bọn họ không thể toàn năng như sinh viên Ma Võ chúng ta được, sinh viên Ma Võ không phải chỉ đơn thuần lập mục tiêu là chém giết, chúng ta còn phải học các khoá văn hoá, quản lý.
Nhưng toàn năng cũng đồng nghĩa với việc không đủ thời gian chuyên chú vào một việc, thêm vào việc ít trải sự đời, ít được rèn luyện, cho nên phương diện võ đạo có kém hơn đối phương cũng là chuyện thường.
"Hai ngày nay đều là tiết kiến thức chuyên môn, đợi đến cuối tuần, các em sẽ được học các khóa khác rồi."
Nói chuyện với các bạn học sinh một hồi, Bạch Nhược Khê nhắc nhở một câu.
Chờ đến khi tan học, Bạch Nhược Khê bỗng nhiên nói chuyện với Phương Bình và Triệu Tuyết Mai: "Đạo sư của các em hôm qua đã đi địa quật rồi, khoảng thời gian tới, cô ấy sẽ không có ở trường. Cô ấy đi khá vội vàng, cũng chưa thông báo cho các em, về sau có vấn đề, các em có thể tìm cô."
"Đạo sư đi địa quật rồi?"
Phương Bình hơi nhíu mày, tình thế bên địa quật diễn biến nguy hiểm rồi sao?

Lữ Phượng Nhu đi địa quật rồi, trước buổi học tiếp theo của lớp huấn luyện đặc biệt, Phương Bình và Triệu Tuyết Mai chỉ có thể tự mình tu luyện.
Cũng may, ở giai đoạn này, hai người đều chủ yếu tu luyện tôi cốt, Lữ Phượng Nhu không ở trường tạm thời cũng không ảnh hưởng gì.
...
Chớp mắt, đã đến thứ bảy.
Thứ bảy, lớp huấn luyện đặc biệt sẽ không học vào buổi tối, mà học buổi sáng.
Sáng sớm, đám Phương Bình cũng không đến phòng học bình thường, mà đến một gian phòng huấn luyện võ đạo ở lầu 6.
Đạo sư lần này, cũng không phải Bạch Nhược Khê.
Sau khi Phương Bình đến lớp không lâu, La Nhất Xuyên bước vào phòng học.
Vừa vào phòng học, La Nhất Xuyên đã thẳng thắn nói: "Đều đã biết chuyện địa quật rồi chứ?"
Mọi người liên tục gật đầu.
"Tình thế hiện tại cũng không quá tốt, phía Ma Võ đã phái 50 đạo sư vào địa quật trấn thủ.
Hiệu trưởng, viện trưởng hiện tại không có thời gian lo chuyện của lớp huấn luyện đặc biệt.
Nhưng không lo không có nghĩa là không đặt nặng, lúc này, Ma Võ không thể thua.
Nếu thua, sang năm tài nguyên phân phối xuống sẽ có thể sẽ thiếu đi ba phần, đây không phải là cái giá mà Ma Võ có thể gánh nổi.
Cho nên những buổi huấn luyện tiếp theo, các em cần phải đặc biệt xem trọng!"
Nói xong, La Nhất Xuyên lại nói: "Tôi sẽ dạy các em cách sử dụng binh khí, mặc dù có vài học sinh không chuyên dùng binh khí, nhưng võ giả dưới cấp ba, ưu thế về binh khí không thể coi thường, mặc kệ các em có chuyên dùng binh khí hay không, sẽ có lúc cần phải dùng đến.
Ít nhất, không tệ đến mức cầm được binh khí mà chỉ biết đánh lung tung loạn xạ, hoàn toàn không biết sử dụng."
La Nhất Xuyên chuyên sử dụng thương pháp, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy không biết sử dụng những binh khí khác, ông ấy có hiểu biết rất sâu về tất cả các loại vũ khí lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận