Toàn Cầu Cao Võ

Chương 980: Chiêu Binh (2)

Trần Diệu Đình cũng thở dài nói: "Đúng là có khả năng này, Thiên Nam địa quật tổng cộng có 11 toà thành trì, 11 thành chủ cấp chín, 11 yêu thực và yêu thú thủ hộ, cấp bảy, tám đại khái hơn trăm người, trong 23 địa quật ở Hoa quốc, xem như là địa quật có thực lực yếu nhất.
Mà hiện tại, nếu tụ tập nhiều người như vậy, chính phủ và Quân bộ e là sắp phát sinh chiến tranh toàn diện."
Trong tình huống bình thường, nếu không phải nổ ra chiến tranh toàn diện, số lượng Tông sư nhân loại đều sẽ ít hơn đối phương, để tránh khỏi tạo thành xung đột không cần thiết.
Nhưng bây giờ, Thiên Nam địa quật còn chưa mở mở, Quân bộ đã đang động viên rồi.
Phương Bình đoán một hồi, lẽ nào là những lão tổ tuyệt đỉnh kia có tin tức, tình huống lần này cực kỳ ác liệt?
"Trần lão, ngài cũng muốn đi sao?"
Trần Diệu Đình khẽ gật đầu, thực lực Kinh Nam Võ Đại không tính mạnh, ít nhất từ Tông sư tới nói... chỉ có một mình hắn. Hắn mới vừa đột phá đến cấp tám, ở Võ Đại cũng xem như là chiến lực cao nhất rồi.
Chiêu mộ nhiều Tông sư như vậy, Kinh Nam lại là một trong mười danh giáo, hắn nhất định phải đi.
Trong lòng Phương Bình có chút nặng nề, xem ra Thiên Nam địa quật mở, xảy ra chuyện lớn rồi. Trăm vị Tông sư tụ hội, lần này... Lại có bao nhiêu người không về được?
Hiện nay, trên bảng xếp hạng Tông sư Hoa Quốc, tổng cộng cũng có hơn 450 người từ cấp bảy trở lên. Nhiều người như vậy, phân ra trấn thủ 23 địa quật.
Hiện tại, chỉ một Thiên Nam đã tụ tập trăm vị Tông sư, quả thực đáng sợ.
Đám người Trần Diệu Đình cũng không để ý đến Phương Bình, tiếp tục trò chuyện, hàn huyên một hồi, Phương Bình lại lần nữa xen vào nói: "Hiệu trưởng, lần này cường giả tuyệt đỉnh có xuất thủ không?"
Hoàng Cảnh trầm ngâm nói: "Bình thường sẽ không, xác suất không lớn. Cuộc chiến ở Kinh Đô địa quật trước đó thật ra cũng không xuất hiện tình huống cường giả tuyệt đỉnh giao chiến.
Cường giả tuyệt đỉnh, trước đây không rõ lắm, hiện tại đại khái cũng hiểu rõ một ít, song phương kiềm chế lẫn nhau.
Mà thái độ của vùng cấm thì rõ ràng hơn nhiều, chỉ có một quy tắc... người của chúng ta không được bằng hoặc nhiều hơn họ!
Một khi nhiều hơn, vùng cấm sẽ có người đến tiếp viện, mặt khác bọn họ sẽ cổ động những địa quật khác tạo áp lực cho chúng ta.
Nên mỗi lần đại chiến, người của chúng ta thật ra đều ít hơn bọn họ, đương nhiên sẽ không ít hơn quá nhiều, cái này cũng là do cường giả tuyệt đỉnh tranh thủ quyền lợi cho chúng ta, nếu không, chỉ tính riêng cường giả tuyệt đỉnh, e là chúng ta sớm đã bị tiêu diệt rồi."
Số lượng cường giả nhân loại và địa quật chênh lệch rất lớn, nếu không có những cường giả tuyệt đỉnh kia kiềm chế, e là bọn họ đã diệt vong lâu rồi.
Nghĩ tới đây, Phương Bình vuốt cằm nói: "Cường giả đỉnh cao của chúng ta ít hơn bọn họ, hẳn là không ít hơn bao nhiêu, nói như vậy, chúng ta cũng không tính là quá yếu, tại sao chiến lực cao cấp lại chênh lệch lớn như vậy..."
Trần Diệu Đình khẽ cười nói: "Ngươi biết cường giả tuyệt đỉnh của chúng ta là thế hệ nào sao? Khó nói, có lẽ là mấy trăm năm trước, có lẽ là mấy ngàn năm trước... Không biết được.
Mà võ giả bây giờ, đều là võ giả cận đại.
Thế giới võ đạo đã từng xuất hiện một khoảng thời gian tiệt duyệt, ta không biết trước đó, võ đạo nhân loại có phồn vinh hay không, có mạnh hơn địa quật hay không. Nhưng võ đạo nhân loại đã từng tiệt duyệt là thật! Mà địa quật lại không phải như vậy!
Đối phương vẫn đang ở trong giai đoạn phồn vinh, thành chủ của bọn họ đều mấy trăm tuổi. Một ít võ giả cấp bảy cũng đều trên trăm tuổi.
So tốc độ tu luyện, đối phương thật ra còn không bằng chúng ta, đơn giản hơn là hơn ở thời gian tích lũy mà thôi.
Gần trăm năm nay, Hoa Quốc tích lũy khoảng 500 vị võ giả cao cấp. Nếu kéo dài khoảng thời gian này đến 300 năm, số lượng cao cấp của Hoa Quốc cũng đã sớm vượt qua ngàn người, thậm chí mấy ngàn người!"
Phương Bình cũng biết võ đạo từng có một quãng thời gian diệt tuyệt, Tông phái từng có thời kỳ cấp ba xưng tôn giả.
Hắn biết những người khác cũng không hiểu những chuyện này, nên không hỏi nhiều, mà hơi ngạc nhiên nói: "Cường giả tuyệt đỉnh thật sự có thể sống mấy ngàn tuổi?"
Trần Diệu Đình cười nói: "Không rõ lắm, cũng đừng tìm hiểu, hỏi nhiều cũng không ý nghĩa."
Phương Bình nghe vậy thì không hỏi nữa, tiếp tục nghe bọn họ trò chuyện.
Lần này, võ đại không bị chiêu binh sơ cấp và trung cấp. Có lẽ chính phủ cũng không có ý muốn chiêu mộ bọn họ.
Lệnh điều động cho các Tông sư là: Đến Thiên Nam trước tháng 5.
Còn chuyện rốt ruộc chiêu mộ bao nhiêu người thì hiện nay mấy vị Tông sư cũng không rõ lắm.
Trò chuyện một hồi, Trần Diệu Đình nhìn về phía Trần Hạo Nhiên và Phương Bình nói: "Hai ngươi cũng đừng ở đây, Phương Bình, mang Hạo Nhiên đến gặp Vân Hi, để Hạo Nhiên tỉ thí với học viên Ma Võ một chút, miễn cho hắn ếch ngồi đáy giếng, không biết tiến thủ!"
Ông vẫn luôn rất nghiêm khắc với cháu trai mình, gần đây, mấy vị thiên kiêu võ giả biểu hiện rất sáng chói, khiến Trần Diệu Đình càng thêm không hài lòng với Trần Hạo Nhiên.
Đến hiện tại mới đỉnh cấp bốn, quá yếu rồi.
Trần Hạo Nhiên có chút bất đắc dĩ, đỉnh cấp bốn... Ở Kinh Nam Võ Đại là rất mạnh rồi.
Kinh Nam Võ Đại qua nhiều năm như vậy cũng từng có mấy vị học viên tốt nghiệp là đỉnh cấp bốn.
Hắn có hi vọng mấy tháng sau đột phá cấp năm, có lẽ sẽ trở thành học viên cấp năm đầu tiên tốt nghiệp Kinh Nam Võ Đại. Nhưng ông nội vẫn rất không vừa ý.
Phương Bình nghe vậy cũng không nói nhiều, ra hiệu với Trần Hạo Nhiên, cất bước đi ra đại sảnh.
Hai người vừa đi, Trần Diệu Đình bỗng nhiên than nhẹ một tiếng nói: "Lần này đi Thiên Nam... Cũng không biết còn có thể trở về hay không, ta không quá lo cho người khác, lại không nỡ bỏ lại Vân Hi, Vân Hi ở lại Ma Võ, sau này kính xin mấy vị chăm sóc rồi."
Hoàng Cảnh trầm giọng nói: "Cái này không cần Hiệu trưởng Trần căn dặn, Trần Vân Hi là học sinh Ma Võ, chúng ta đương nhiên sẽ chăm sóc."
Nói xong, Hoàng Cảnh thở ra một hơi nói: "Ta càng lo lắng Thiên Nam bạo phát chiến tranh, những khu vực cũng bạo phát chiến tranh, vậy thì phiền phức rồi."
"Cái này không đến phiên chúng ta lo, chính phủ đương nhiên sẽ cân nhắc."
"Cũng đúng..."

Mấy vị Tông sư nói chuyện, Phương Bình không nghe, cũng không cần nghe, chỉ cần biết mấy trăm vị Tông sư tụ hội tại Thiên Nam, Phương Bình thật ra đã rõ, Thiên Nam địa quật mở ra, chiến cuộc sẽ càng ác liệt, càng nguy hiểm hơn những trận chiến mà hắn đã từng trải qua.
Phương Bình hiểu rõ, Trần Hạo Nhiên cũng rõ. Hai người đều không mở miệng, mãi đến khi tìm thấy Trần Vân Hi, trầm mặc mới bị đánh vỡ.
Trần Vân Hi đang tu luyện, vừa biết ông nội đã đến, có vẻ hơi hưng phấn.
Giờ khắc này, Trần Vân Hi đã dựng xong cây cầu thiên địa cuối cùng, bước vào cấp bốn trung kỳ. Kết quả vừa mới nói được vài câu, Trần Vân Hi đã khiến Trần Hạo Nhiên khóc không ra nước mắt.
"Anh, sao anh vẫn còn là cấp bốn vậy?"
Trần Hạo Nhiên bất đắc dĩ, em gái vào Ma Võ, hiện tại cũng bắt đầu xem thường võ giả cấp bốn rồi. Có phải ai đến Ma Võ cũng đều trở nên kiêu ngạo không vậy?
Trước đây, em gái nghe lời vô cùng, cũng rất sùng bái mình, hiện tại... Không nhắc tới cũng được.
Hai anh em trò chuyện, Phương Bình cũng không ở lại, hắn cũng có nhiều chuyện cần làm, trước hết để Trần Vân Hi mang theo Trần Hạo Nhiên đi dạo xung quanh là được.
Phương Bình vừa đi, Trần Hạo Nhiên khẽ cười nói: "Thế nào rồi, tiến triển đến mức nào rồi?"
Trần Vân Hi đỏ mặt, sau đó lắc đầu nói: "Hắn nói hiện tại chỉ chuyên tâm võ đạo, không nói chuyện tình cảm."
Trần Hạo Nhiên khẽ cười nói: "Anh thấy tên này cũng có ý với em đó, trước ở chỗ ông nội..."
Nói lại chuyện quả Bách Thối một lần, Trần Hạo Nhiên cười nói: "Tính cách Phương Bình tính cách thế nào, anh biết, hắn không phải loại người thích tùy tiện tặng quà cho người khác, thằng nhóc này khôn khéo lắm, ăn sạch uống sạch còn quanh co lòng vòng bắt người ta tặng lại."
Nghe Trần Hạo Nhiên nói như vậy, Trần Vân Hi đúng là có chút hưng phấn. Trong cơn hưng phấn, bỗng nhiên nói: "Ông nội không trả lễ sao?"
"..."
Trần Hạo Nhiên bỗng nhiên thấy mệt não, con bé này nghĩ cái gì vậy? Còn muốn ông nội trả lễ cho hắn hả?
Hắn đưa đồ đến trên tay ngươi, ông nội còn phải lấy thêm quà ra trả, cuối cùng hai người các ngươi tay trái đổ tay phải, nghĩ hay ghê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận