Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2824: Miêu Thụ Trở Về (2)

"Càng ngày càng thú vị, đã đến mức này, trâu quỷ xà thần gì đều đi ra rồi." Chú Thần Sứ lại lắc đầu, sau đó thở dài: "Chú Thần Sứ cũng bị quên lãng... đáng tiếc, thật xem thường ta"
Sắc phong ba Sứ, nhưng lại không có Chú Thần Sứ, chẳng lẽ không biết ông đây và ba Sứ cùng được Thiên Đình sắc phong sao?
Hay còn cảm thấy mình còn ở Tam Giới, không dám đắc tội mình vào lúc này?
"Xem thường ta!" Ông cảm thấy bực bội, cũng chẳng thèm xen vào, được rồi, để bọn họ đấu.
Tam Giới, nhìn có vẻ yên tĩnh, nhưng lại loạn như cào cào.
Mà lúc này, Phương Bình cũng nhận được tin tức, lại không quan tâm lắm, mặc kệ ngươi có phải Thiên Đình hay không, không có liên quan gì đến ta.
Địa quật xây dựng lại Thiên Đình, hầu hết mọi người đều không có cảm giác gì đặc biệt.
Thượng Cổ đã thành truyền thuyết, chín Hoàng bốn Đế quá lâu rồi chưa hề xuất hiện, võ giả cấp bậc thấp đã sớm lãng quên.
Dù là có lời đồn bốn Đế chuyển thế, nhưng rốt cuộc còn chưa xác định.
Căn cứ vào đây, ngoại trừ khiến mấy lão già kia phẫn nộ, cũng không gây ra thay đổi gì lớn.
Thoáng một cái, tháng 4 sắp kết thúc. Tam Giới hiếm khi hòa bình một thời gian. Phía nhân loại cũng vui mừng phấn khởi, từng vị võ giả tiến vào địa quật, chiến tranh quy mô nhỏ vẫn đang nổ ra, nhưng đã không gây nên chú ý quá lớn.
Ngày hôm đó, tại ngoại vực địa quật của vực Nam Thất.
Vực Nam Thất, địa quật Ma Đô, thời gian này cũng có chiến tranh quy mô nhỏ nổ ra ở hướng Ngự Hải Sơn.
Lấy Ngự Hải Sơn làm ranh giới, thường xuyên nổ ra một ít cuộc chiến, nhân loại cùng địa quật tranh đoạt quyền kiểm soát ở Ngự Hải Sơn, kể cả quyền kiểm soát mỏ khoáng.
Thành Hy Vọng trước kia đã sớm thành Miêu Cung. Đáng tiếc, sau khi xây xong, Thương Miêu lại chưa từng đến.
Đã hứa sau khi tìm được Khốn Thiên Linh sẽ trở lại, nhưng vẫn mãi chưa tìm thấy, Thương Miêu cũng rất bất đắc dĩ, dù tận mắt nhìn thấy rất nhiều lần, bây giờ đang ở phía Thiên Phần giả chặn cửa, nhưng không phải chưa lấy được sao?
Thế là, Thương Miêu chủ động quên chuyện phải về vực Nam Thất.
Công Quyên Tử chạy rồi, Quát Thương Sơn cũng bị hủy, còn quay về làm gì.
Bây giờ, đường ven biển cũng là mục tiêu phòng ngự của nhân loại.
Năm đó chỉ cần phòng thủ kẻ địch hướng Ngự Hải Sơn, bây giờ, lại không thể không tăng thêm một phòng tuyến, phòng thủ kẻ địch Cấm Kỵ Hải.
Cường giả trấn thủ đường ven biển là mấy vị cấp 9 đến từ Ma Võ.
Trên đường ven biển, từng dãy pháo năng lượng nhắm thẳng ra biển, chỉ lộ ra họng pháo, những chiếc pháo năng lượng này đã được sử dụng nhiều lần.
Không ít yêu tộc dưới biển muốn lên bờ, mấy lần đều bị nhân loại đánh tan, công của pháo năng lượng không nhỏ.
Ngay hôm nay, khi mấy vị cấp 9 đang tọa trấn.
Trong biển, một bóng người lóe lên. Hèn mọn, là tiêu chí của nó!
Dù ông lão đã đến tuyệt đỉnh, cũng khom lưng, dáng người gầy gò nhỏ bé, ánh mắt láo liên, giống như có thể chạy trốn bất kỳ lúc nào.
"Đến đây rồi.."
Nhìn tòa thành bên bờ biển nơi xa, nhìn thành phố giống con mèo lớn đó, ông lão không khỏi run rẩy, mình đây có coi là tự đưa dê vào miệng cọp hay không?
"Thật phải đi tìm nó sao?"
Ông lão bối rối, thật phải đi tìm mèo sao? Năm đó mình thật vất vả thừa dịp nó ngủ thiếp đi, thoát khỏi Miêu Cung, giờ lại chủ động quay về, có phải quá mất mặt rồi hay không?
"Sao nó chẳng hề đến tìm ta?" Ông lão có chút không cam lòng, ngươi hãy tới tìm ta đi mà!
Tìm ta, ta trở về, ít nhiều có chút thể diện. Ngươi không tìm ta, mà tự ta về, rất mất mặt.
Ông lão chính là Miêu Thụ, gần đây nó cảm thấy cuộc sống khó khăn, hai ngày trước, ẩn thân ở một đảo nhỏ, nào biết được hôm sau gần đảo nhỏ liền có một vị cường giả phục sinh, vừa sống lại, nhìn thấy nó, ánh mắt sáng quắc dọa người.
Tên đó vừa sống lại, đương nhiên cần khí bản nguyên để vững chắc bản nguyên.
Miêu Quả, đại danh đỉnh đỉnh, người nào không biết.
Hiếm khi thấy Miêu Thụ ở một mình, không ăn nó ăn ai.
Miêu Thụ chạy lúc lâu, thừa dịp đối phương vừa khôi phục, cảnh giới còn chưa vững chắc, cuối cùng đã chạy thoát.
Nhưng nó thật hết cách, ai biết trong biển rộng này còn có bao nhiêu cường giả đang thức tỉnh.
Cứ tiếp tục chạy trốn cũng không phải biện pháp.
Mang theo bối rối, Miêu Thụ nhanh chóng xuất hiện ở bờ biển.
Nó vừa xuất hiện, trên đường ven biển đã xuất hiện nhiều vị cấp 9.
Quách Thánh Tuyền quát: "Kẻ nào đó? Nơi đây là lãnh thổ Nhân tộc, địa điểm chiến lược quan trọng! Nếu định đi vùng cấm địa quật thì đi qua nơi vốn là Giới Vực, rồi băng qua Ngự Hải Sơn!"
Nhân loại cũng không bá đạo đến mức không cho bất kỳ ai đi qua.
Hiện cường giả rất nhiều, nhân loại cũng chỉ phòng thủ khu vực của mình, nếu cường giả trong biển muốn đi vùng cấm, nhất định phải đi ngoại vực, nhân loại cũng đã bỏ phong tỏa Giới Vực, cường giả có thể đi qua bên đó. Miêu Thụ hơi bối rối, không nhúc nhích.
Lần này, mấy người Quách Thánh Tuyền có chút cảnh giác, lại quát: "Người tới thông báo họ tên! Nếu có chuyện quan trọng, chúng ta báo cáo Nhân Vương, rồi sẽ cho tiền bối câu trả lời!"
Dám một mình đi Cấm Kỵ Hải, 80-90 % đều là tuyệt đỉnh.
Võ giả cấp 8 cấp 9 bình thường, đi Cấm Kỵ Hải, rất có thể chưa đi được ngàn dặm thì đã bị những yêu tộc kia xé nát rồi.
Người này đã đến đây, bởi vì Cấm Kỵ Hải có tác dụng ngăn khí tức, bọn họ cũng rất khó phân biệt người tới có thực lực như thế nào.
Miêu Thụ không bối rối nữa.
Không nên gây ra hiểu lầm, nếu khiến vị Nhân Vương đồ Thánh kia tới, vậy thì phiền phức rồi.
Nó muốn lặng lẽ trở về, không muốn gặp phải Nhân Vương... bởi vì nghe nói Nhân Vương rất tham tài, thấy đồ gì tốt đều muốn, nhìn thấy mình... nó sợ bị ăn.
Vẫn tìm Thương Miêu trước là tốt nhất.
Nghĩ vậy, Miêu Thụ cười rạng rỡ nói: "Đừng hiểu lầm, lão phu ta là thuộc hạ dưới trướng Thương Đế Thương Miêu, là bạn của Nhân tộc, là lão bộc của Thương Đế.."
Nghe vậy, Quách Thánh Tuyền chấn động nói: "Đội trưởng đội bảo vệ mèo...
Khóe miệng Miêu Thụ co giật, nghĩ gì thế?
"Không phải không phải, lão nó cũng không phải là tổng quản đại nhân!" Miêu Thụ vội giải thích: "Lão nô là lão bộc ở Miêu Cung, nghe nói Thương Đế dừng chân ở Nhân Gian, nên đến để tìm Thương Đế đại nhân!" Nói xong, cũng sắp rơi lệ: "Ba ngàn năm rồi, ba ngàn năm chưa được gặp Thương Đế, rất nhớ nhung! Gần đây mới biết Thương Đế ở Nhân Gian, nếu biết sớm, lão nô đã sớm tìm đến Thương Đế.."
Mấy người Quách Thánh Tuyền liếc nhau, hơi bất ngờ, Miêu Cung... thật có tôi tớ à?
Nghĩ thì nghĩ, Quách Thánh Tuyền cũng không dám chủ quan, vội nói: "Tiền bối chờ một lát, chúng ta lập tức phái người đi báo cho Thương Miêu tiền bối!"
"Được được được, nói cho Thương Đế, ba ngàn năm nay, lão nô ngày nhớ đêm mong, cả ngày lẫn đêm đều muốn trở về Miêu Cung."
Nó đã chạy trốn khỏi Miêu Cung đúng ba ngàn năm.
Ba ngàn năm trước, gần thời gian Thiên Cẩu hy sinh. Khi đó Thương Miêu ngủ say, nó liền chạy.
Tìm Thương Đế ba ngàn năm a...
Miêu Thụ thầm nghĩ, ba ngàn năm nay, ta không hề trốn, mà là lạc đường, ta vẫn luôn muốn về nhà, nhưng không tìm thấy nhà.
"Ta đã ở bên ngoài núi Quát Thương rất lâu, cực kỳ lâu!"
Miêu Thụ thầm nghĩ: "Thương Đế, ta vẫn luôn chờ ngươi tỉnh dậy! Đáng tiếc ngươi không tỉnh, lão nô hết cách, đành phải ở trong hang cắm rễ.."
Miêu Thụ tiếp tục thầm nghĩ.
Ma Đô, Thương Miêu lười biếng trở mình, ngáp ngáp, ai tin chứ?
Nhưng... có đồ ăn, trở về thì trở về.
Rất nhanh, có người đến.
Không đợi người tới lên tiếng, Thương Miêu liền ngáp một cái nói: "Cho nó đến đây đi"
Người tới cũng không nhiều lời, Thương Miêu giúp nhân loại rất nhiều, người hầu của nó... mặc dù cũng phải báo lên trên, nhưng cũng không cần quá lo lắng, huống hồ Ma Đô còn có một vị Thánh Nhân.
Thương Miêu vừa nói xong, ngay lập tức, một ông lão râu tóc bạc phơ đạp không mà xuống, không phải Miêu Thụ, mà là Thiên Mộc.
"Thương Miêu, Miêu Thụ trở về rồi?"
Thiên Mộc hình như có chút hưng phấn, Vạn Vật Quy Nhất Quyết!
Lần trước Phương Bình lừa nó, Thương Miêu dốt nát, căn bản không biết công pháp này, nhưng Miêu Thụ thì biết. Bằng không, vị tuyệt đỉnh này không thể dễ dàng chạy khắp nơi, ngay cả bản thể cũng không nhìn thấy như vậy.
Thương Miêu lườm nó một cái, lẩm bẩm: "Phải không?! Gỗ lớn, sao ngươi còn vui hơn cả bản miêu thế Thiên Mộc cười nói: "Gặp đồng loại, tâm tình có chút vui vẻ"
"Nó cũng không phải đồng loại của ngươi!" Thương Miêu lười biếng nói: "Miêu Thụ là hạt giống được nuôi dưỡng mà thành, ngươi không phải.." Thiên Mộc khẽ nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói: "Thương Miêu, nhắc đến việc này, lão hủ lại có chút nghi hoặc muốn thỉnh giáo"
"Đừng nói"
1801 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận