Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1101

Người của thành Trấn Tinh đến rất nhanh.
Mất một vị cường giả cấp chín và toàn bộ năm vị cấp bảy, hai vị cấp tám cũng trọng thương sắp chết.
Tổn thất nhiều như vậy, dù là thành Trấn Tinh cũng không thể chấp nhận được.
Lúc nhóm Phương Bình đi ra, trời sắp tối, mà sắc trời vừa mới gần tối, người của thành Trấn Tinh đã đến.
Lần này không chỉ đến một hai người.
Khi Phương Bình còn đang thu dọn thu hoạch của mình và đang chữa thương, lông mày Ngô Khuê Sơn khẽ nhúc nhích, mở miệng nói: "Người của thành Trấn Tinh đến rồi! Không hổ là thế lực trấn áp Ngự Hải Sơn mấy trăm năm, hai vị cấp chín!"
...
Không chỉ là hai vị cấp chín!
Thành Trấn Tinh cực kỳ coi trọng chuyến đi này, ngoại trừ hai vị cấp chín, còn có 11 cường giả cao cấp khác!
Tổng cộng 13 người!
Thành Trấn Tinh có 13 nhà, đại diện 13 nhà đều đến rồi.
Khi Nam Vân Nguyệt nhìn thấy nhiều người đến như vậy, lông mày bà hơi nhíu lại, xem ra thành Trấn Tinh quả thực rất xem trọng chuyện lần này.
E là không chỉ đơn giản đến vì sự qua đời của cấp chín.
Càng quan trọng hơn, có lẽ là đến vì chuyện ở Giới Vực, và cả chuyện di hài của lão tổ nhà họ Dương.
Thấy người đi tới, Nam Vân Nguyệt hơi gật gù, cười cười nói: "Tô gia chủ và Vi gia chủ cùng đến, mời vào trong nói chuyện."
Hai vị cấp chín còn không lên tiếng, trong nhóm người, có một nam thanh niên hai mắt đỏ hoe nói: "Bộ trưởng Nam, ông nội ta..."
Nam Vân Nguyệt liếc nhìn thanh niên, trong lòng than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Dương gia chủ xác thực đã qua đời, di thể tạm thời đang để ở Quân bộ..."
"Ông nội... đi thật rồi..."
Hai mắt thanh niên đỏ chót!
Không chỉ là ông nội, đầu tiên là ông tổ mất, cột chống trời của nhà họ Dương không còn, bây giờ ông nội cũng...
Nhưng ông tổ nhà họ Dương dù sao cũng không quá thân cận với bọn họ, thời gian tiếp xúc cũng rất ngắn. Khi ông tổ qua đời, cảm giác của thanh niên cũng chỉ là trời sập xuống, không mấy đau thương.
Nhưng Dương Đạo Hoành là ông nội của hắn, từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng hắn, không ngờ lần này ông nội cũng qua đời rồi.
Ngoại trừ ông nội, trong số năm vị cấp bảy bỏ mạng, có 3 người là người nhà họ Dương!
Cường giả Tông sư ở thành Trấn Tinh cũng không quá nhiều, một nhà có một vị lão tổ tuyệt đỉnh, một vị cấp chín... có mấy nhà không có cấp chín.
Cường giả cấp bảy cấp tám, mỗi nhà khoảng bốn, năm người, nhà nào nhiều thì được sáu người.
Lần này, Dương gia xem như triệt để bị diệt rồi!
Bây giờ, Dương gia to lớn, cường giả Tông sư chỉ còn một mình thanh niên trước mắt và một vị cường giả kim thân cấp tám.
Thành Trấn Tinh có 13 nhà, Dương gia xem như đã bị gạch tên khỏi võ đài lịch sử rồi.
Thanh niên đau thương vô cùng, dù đã là cường giả cấp bảy, lúc này cũng rơi lệ như mưa, Dương gia xong đời rồi!
Trong mấy năm ngắn ngủi, cường giả gần như hy sinh hết rồi!
Mấy trăm năm huy hoàng, hôm nay chẳng còn gì!
Lúc này, thanh niên khóc không thành tiếng, đau thương từ sâu thẳm trong lòng.
Một vị cường giả cấp bảy khóc lóc trước mặt mọi người, sắc mặt và tâm tình mấy người ở thành Trấn Tinh phức tạp vô cùng.
Trước khi đến còn ôm ấp một tia hy vọng... Bây giờ hy vọng vỡ tan rồi.
Dương Đạo Hoành không thể tìm lại di hài của Dương gia lão tổ, càng không thể bước lên con đường tuyệt đỉnh, đưa Dương gia đến vinh quang.
Không còn Dương Đạo Hoành, dù người của thành Trấn Tinh không ỷ thế hiếp người, không bắt nạt Dương gia, nhưng không còn lão tổ tuyệt đỉnh, ai cho người nhà họ Dương tài nguyên tu luyện?
Tài nguyên tu luyện của võ giả, trừ bản thân mình tìm được, người nhà thỉnh thoảng sẽ cung cấp.
Dương gia có lẽ có tích trữ, nhưng nhiều vị Tông sư tử trận, rất nhiều thứ sẽ bị mất đi nguồn cung cấp.
Thanh niên nghẹn ngào trong chốc lát, rất nhanh khôi phục lý trí, khổ sở nói: "Bộ trưởng Nam, có thể mang ta đi nhìn ông nội và mọi người không?"
"Có thể, mời mọi người đi theo ta."
Nam Vân Nguyệt cũng không nói nhiều, dẫn mọi người đi đến căn cứ cách đó không xa.
Chờ khi đến một khu căn cứ bên ngoài được trông coi nghiêm ngặt, thậm chí có vài vị Tông sư tự mình tọa trấn.
Người của thành Trấn Tinh nhìn sơ qua, tâm tình hơi trầm xuống, nơi này không chỉ có di thể của Tông sư thành Trấn Tinh, mà còn có di thể của các Tông sư khác hy sinh trong địa quật nữa.
Sắc mặt của Tô gia chủ, cũng là ông nội của Tô Tử Tố, nặng nề, ông hỏi: "Lần này tổn thất bao nhiêu người?"
"Phủ Vương tử trận, 7 vị cường giả kim thân hy sinh, 14 cường giả cấp bảy mất mạng."
Nghe vậy, Tô Hạo Nhiên bất giác thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Một bên, Vi gia chủ, Vi Dũng, là một ông lão không quá cao, cũng thở dài nói: "Hai năm qua, số võ giả cao cấp tử trận ngày càng nhiều rồi."
Lần này, tử vong hơn 20 vị Tông sư.
Lần trước ở Ma Đô địa quật cũng tử thương không ít Tông sư, dù là Tông sư lớn tuổi già cả, nhưng cũng chỉ chừng trăm tuổi mà thôi.
Sau đó, Nam Giang địa quật mở ra, lại có mấy vị Tông sư tử trận.
Phía Kinh Đô cũng có Tông sư tử trận.
Mà tất cả những chuyện này đều xảy ra trong một năm nay.
Trước trước sau sau, Hoa Quốc đã tử trận gần 40 vị Tông sư rồi!
Hoa Quốc tổng cộng có bao nhiêu cường giả Tông sư!
Dựa theo tổn hại như vậy, qua thêm mấy năm, võ giả cao cấp của Hoa Quốc chắc sẽ không còn.
Lời của Vi Dũng khiến Nam Vân Nguyệt hơi biến sắc, sau đó bà hùng dũng nói: "Có chết cũng không hối hận! Ít nhất, trong thời gian ngắn, Thiên Nam địa quật không còn sức khai chiến toàn diện với Hoa Quốc chúng ta!
Kinh Đô địa quật cũng bị bình định một nửa!
Trăm năm qua, có lẽ hai năm qua đã mất rất nhiều người, nhưng thành quả cũng phơi bày trước mắt!
Chỉ cần chúng ta không từ bỏ, vẫn tiếp tục chiến đấu, một ngày nào đó, chúng ta có thể giết sợ bọn họ, giết đến khi bọn họ không dám xâm lấn thế giới loài người nữa!"
Nghe vậy, mọi người nghiêm trang nặng nề, cũng không ai nói nữa.
Nam Vân Nguyệt là một trong những người mạnh nhất dưới cấp tuyệt đỉnh, dù là cường giả thành Trấn Tinh cũng đã nghe danh bà từ lâu.
Trong ba vị Bộ trưởng nổi danh, Lý Chân chủ trương lạnh lùng sắt đá, đối nội hay đối ngoại đều như vậy.
Chủ trương đối nội của Trương Đào là nhẹ nhàng dụ dỗ, đối ngoại thì lạnh lùng sắt đá.
Mà Nam Vân Nguyệt có thực lực thấp nhất trong ba người, nhìn thì thấy cảm giác tồn tại cũng không cao, nhưng cả ba vị Bộ trưởng, không ai tầm thường. Bà ấy cũng là một phụ nữ hoa hồng gai, giết người như ngóe.
Mọi người không tiếp tục nói nữa, không bao lâu, mọi người đã đến một phòng lớn.
Thành Trấn Tinh mất đi 6 người, nhưng chỉ mang về được di thể của Dương Đạo Hoành và một vị võ giả cấp bảy, những người khác, có người chết ở biên giới Cấm Kỵ Hải, có người tự bạo, có người không còn hài cốt, không thể mang về.
Khi thấy hài cốt tàn tạ của Dương Đạo Hoành, thanh niên cấp Tông sư của nhà họ Dương lệ tuôn như suối, nghẹn ngào không nói.
Hai vị cấp chín là Tô Hạo Nhiên và Vi Dũng tiến lên kiểm tra.
Một lát sau, Tô Hạo Nhiên trầm giọng nói: "Khi còn sống trải qua nhiều lần ác chiến, kim thân tịch diệt..."
Không chỉ là lực lượng tinh thần tịch diệt, ngay cả kim thân cũng tịch diệt, có thể thấy được, khi còn sống đã phải chiến đấu đến tận cùng, tiêu hao tất cả sức lực.
Vi Dũng gật gật đầu, liếc mắt nhìn tay chân đã đứt gãy của ông ấy, âm trầm nói: "Động đến phong cấm ở lòng đất và vết nứt không gian trên bầu trời, lão Dương biết những thứ này nguy hiểm như thế nào, xem ra là người của Tùng Vương đã động đến vết nứt không gian, đáng ghét!"
"Sớm muộn chúng ta sẽ giết sạch bọn họ!"
Tô Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, lát sau nhìn về phía Nam Vân Nguyệt nói: "Nghe nói lần này lão Dương được mấy thanh niên mang về, Bộ trưởng Nam, có tiện gọi họ đến cho bọn ta hỏi thăm tin tức được không?"
Nam Vân Nguyệt gật đầu nói: "Có thể, vậy ta đi tìm người, các vị có nhu cầu gì có thể cho người sắp xếp."
"Cảm ơn."
"..."
Nam Vân Nguyệt vừa đi, Tô Hạo Nhiên nhíu mày nói: "Các ngươi nói... Dương lão tổ..."
Hắn chưa nói xong, Vi Dũng đã trầm giọng nói: "Hỏi một chút thì biết, đúng rồi, Lý Mặc và Trịnh Vũ còn sống, chờ lát nữa gặp xem... vết thương thế nào..."
"E là cũng không khá lắm đâu." Tô Hạo Nhiên lắc đầu, thực ra hắn đã cảm ứng được sự tồn tại của hai người kia, cách đây không xa, ngay bên cạnh thôi.
Nhưng hai người kia... Cũng không khác gì người chết.
Mấy người không nói nữa, cũng không quan tâm đến thanh niên nhà họ Dương nữa, bắt đầu đến xem xét hai người Lý Mặc, Trịnh Vũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận