Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1196

Lý Đức Dũng nói xong, mặc kệ hắn nghĩ gì, ông nhìn Lý Trường Sinh, lát sau mới nói: "Sớm trở về Ma Võ đi, đừng đi lung tung."
Ông và Lý Trường Sinh là đồng hương, bên ngoài đồn hai người là họ hàng xa.
Đương nhiên, tính ngược lên đời tổ tiên mấy trăm năm, có lẽ thật sự là họ hàng xa. Nhưng hiện tại, ít nhất hai người này không biết mình có quan hệ họ hàng xa bắn đại bác không tới, nhưng đồng hương, đều là cường giả, ít nhiều cũng sẽ thân thiết hơn người khác một chút.
Trước đây, lão Lý chỉ là võ giả cấp sáu, không đủ để Lý Đức Dũng liếc mắt nhìn, bây giờ, Lý Trường Sinh một kiếm trả cấp tám, có thể đứng ngang hàng với ông.
Cường giả Hoa Quốc chỉ nhiều như vậy, một nơi lại sinh ra hai vị cường giả có thực lực cấp chín, ngoại trừ thành Trấn Tinh, nơi khác gần như không có.
Lão Lý cũng không lên tiếng, xem như không nghe thấy. Tại sao phải về Ma Võ?
Thấy ông không nói lời nào, Lý Đức Dũng đau đầu chán chường, không nhịn được nói: "Sắp tới, bọn hắn sẽ đến Quân bộ tập hợp, sẽ không có bất cứ vấn đề gì xảy ra, nếu xảy ra chuyện, ngươi có thể đến tìm ta!"
Lão Lý cười ha hả nói: "Không dễ gì có dịp đến Kinh Đô, phải gặp bạn cũ chứ. Tô Triển còn ở Kinh Võ, lát nữa ta đi gặp hắn trò chuyện một hồi."
"Ngươi..."
Lý Đức Dũng không còn lời nào để nói, Lý Hàn Tùng đứng bên cạnh hơi ái ngại, ngài lại muốn bắt nạt lão sư của ta? Lần trước ông ấy đã bị ngài đánh rất thảm, bây giờ lại nữa hả?
Phương Bình không quan tâm cái này, hỏi: "Tư lệnh, vậy bọn họ thì sao?"
Ánh mắt Phương Bình lia qua đám võ giả nước ngoài, mấy người này cũng sẽ ở lại Hoa Quốc sao?
Lý Đức Dũng lắc đầu nói: "Bọn họ không cần ở lại Hoa Quốc, nhưng trước khi tiến vào vùng cấm, các ngươi có thể tụ họp, tiến vào, mọi người đều là chiến hữu...
Phương Bình xì cười một tiếng, cũng không nói gì.
Ngoài miệng thì gọi là chiến hữu vậy thôi, mọi người có lẽ còn mong có một quy định rõ ràng, cùng lắm không được ra tay với nhau, về phần cứu viện hay gì đó thì hết sức vô căn cứ rồi. Trên thi đấu thanh niên đánh nhau một mất một còn, lấy đâu ra tình anh em chiến hữu.
Tưởng Siêu đứng cạnh bên dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng nói: "Thực ra, vào vùng cấm, chúng ta cũng chẳng có thời gian để ý đến họ, chúng ta vừa vào vùng cấm, đều bị đám người địa quật nhìn chằm chằm, cũng không rảnh lo xem người khác sống chết thế nào."
Nói xong, dường như nghĩ đến điều gì, Tưởng Siêu hơi hoảng sợ nói: "Phương Bình, ngươi đừng đột phá cấp bảy vào lúc này nha!"
"Hả?"
"Ngươi đột phá... vậy ta chẳng phải..."
Tưởng mập muốn nói, ta chẳng phải mất công nịnh nọt ôm đùi ngươi sao? Cấp bảy và cấp sáu ở hai khu vực khác nhau! Lúc đó, ta biết đi đâu tìm bảo vệ!
Phương Bình đại khái cũng hiểu ý của hắn, cười nói: "Cái đó tính sau, hơn nữa, chuyện đột phá cũng phải mất mấy tháng, nào có chuyện lên cấp bảy nhanh như vậy."
"Vậy cũng khó nói..."
Trước kia, Tưởng Siêu hoàn toàn không tin, nhưng hiện tại, Phương Bình có thể thắng cấp bảy, hắn không dám xác định chuyện này.
Không chỉ Tưởng Siêu, ngay cả Lý Đức Dũng cũng nói: "Đừng đột phá cấp bảy trước khi vào vùng cấm, nếu không, cấp bảy sơ kỳ cũng rất nguy hiểm, ít nhất, cấp độ của ngươi bây giờ vẫn có thể đảm bảo an toàn."
Thực lực Phương Bình cực mạnh, trong số cấp sáu, hầu như không có người có thể hắn hắn.
Sở dĩ nói hầu như là bởi vì thế giới luôn tràn đầy những yêu nghiệt, đặc biệt là địa quật, 108 vực và bốn vương đình, ít nhiều cũng sẽ có yêu nghiệt.
Phương Bình gật gật đầu, cũng không nói tiếp.
Một tháng, dù hắn và lão Diêu cùng nhau phối hợp, cùng lắm cũng chỉ có thể bước vào cấp sáu cao kỳ.
Muốn đóng kín cửa sinh mệnh cũng không nhanh như vậy.
Phương Bình không quan tâm chuyện này, hắn liếc mắt nhìn số liệu của mình, đừng thấy lần thi đấu này hắn không đánh mấy trận, thực ra tiêu hao cũng không thấp.
Tài phú: 52 6.2 tỷ (chuyển đổi)
Khí huyết: 7089 cal (8999 cal)
Tinh thần: 335 hz (1150 hz)
Tôi cốt: 177 đốt (100%), 29 đốt (90%)
Không gian chứa đồ: 100 mét khối (+)
Năng lượng bình phong: 10.000 điểm tài phú/phút (+)
Mô phỏng khí tức: 100.000 điểm tài phú/phút (+)
Mấy ngày nay, tốc độ tăng trưởng lực lượng tinh thần của Phương Bình không chậm, mới có mấy ngày, lực lượng tinh thần đã đạt 1150 hz, cao hơn so với Lữ Phượng Nhu và Đường Phong.
Nhưng khí huyết không hề tăng lên, Phương Bình hơi bất đắc dĩ, xem ra, không đóng cửa tam tiêu, đây là giới hạn lớn nhất của hắn rồi.
Hôm nay đối đầu với võ giả cấp bảy, điểm yếu duy nhất chính là khí huyết không mạnh mẽ bằng đối phương, không thể chủ động tinh huyết hợp nhất dung hợp ra lực lượng thiên địa thuần túy.
Lực lượng thiên địa của hắn là hệ thống tạo ra, đây cũng là một loại tai hại.
Lực lượng thiên địa do hệ thống ngưng tụ dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, cho nên lúc đầu sẽ giúp Phương Bình tăng cao thực lực, nhưng đến lúc này, khi đối đầu với lực lượng thiên địa của võ giả cấp bảy, hắn gần như không hề có chút sức mạnh khống chế nào.
Một phần thực lực của đối phương có thể bùng phát uy lực gấp đôi, còn hắn thì cố định chắc chắn, thậm chí có thể nói là chẳng có uy lực gì.
Phương Bình nhìn một hồi, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ơ, lần này lấy được ba thanh thần binh và một thanh còn đang chờ Thánh Địa Cổ Phật dâng tới, hệ thống vẫn chưa tính điểm tài phú cho mình thì phải?
Chẳng lẽ còn có biến cố gì hay sao?
Quả thật có biến cố!
Ngay khi Phương Bình cân nhắc những thứ này, Lý Đức Dũng và mấy vị cấp chín nước ngoài thấp giọng trò chuyện chốc lát, đi đến trước mặt Phương Bình nói: "Phương Bình, thần binh mà ngươi lấy được là binh khí bọn họ thường dùng, bọn họ muốn dùng thứ khác để đổi lại..."
"Thứ gì?"
"Đá năng lượng, thuốc tăng cường, dược liệu, quả năng lượng cũng có thể..."
Phương Bình híp mắt cười, nói: "Có thứ gì tương tự như Thiên Kim Liên không? Nếu có thì đổi, còn những thứ khác... Xin lỗi, ta nhìn không lọt mắt, ta vốn có quá nhiều, dùng mãi không hết, đá năng lượng rơi đầy đất bây giờ ta cũng chẳng thèm nhặt..."
Thấy Lý Đức Dũng không nói gì, Phương Bình lại nói: "Hoặc là nội giáp tuyệt đỉnh cũng được, tốt nhất là giáp toàn thân ấy. Đương nhiên, có trang sức cấm chế lực lượng tinh thần càng tốt..."
Hắn còn chưa nói hết, cách đó không xa, sắc mặt Roses đen kịt nói: "Không đổi nữa!"
Thánh Địa Cổ Phật cũng khẽ lắc đầu, quên đi, không đổi!
Đừng đùa!
Mấy thứ này còn quý giá hơn thần binh!
Dù sao thần binh cũng là vật ngoài thân, những bảo vật như Thiên Kim Liên là vật có thể trực tiếp tăng lực lượng tinh thần, thậm chí mọc tại Cấm Kỵ Hải, còn quý giá hơn thần binh.
Về phần nội giáp tuyệt đỉnh, đừng nói không có, dù có cũng không muốn đổi. Bởi giáp đó, ngay cả cường giả cấp chín cũng có thể mặc.
Trong số mọi người, cũng chỉ có gia tộc của Lý Dật Minh một nhà hai vị tuyệt đỉnh mới có, đủ để thấy sự quý hiếm ra sao.
Bọn họ không đổi, Phương Bình cũng không để ý, nhìn đám người của Thánh Địa Cổ Phật, nói: "Thanh thần binh lúc nãy các ngươi đồng ý cho ta..."
Phía Thánh Địa Cổ Phật, lão hòa thượng nhìn quanh một vòng, cuối cùng nhìn Bố Đà Da.
Ông cũng không có dư!
Thần binh của ông là thần binh cấp chín, thứ này sao có thể đưa cho Phương Bình?
Bố Đà Da hơi bất đắc dĩ, lúc trước lên đài thi đấu không mang thần binh là vì sợ Phương Bình cướp mất. Giờ thì hay rồi, mình lại tự chủ động dâng cho hắn.
...
Rất nhanh, thiền trượng trong tay Bố Đà Da đã xuất hiện trong tay Phương Bình.
Phương Bình nhìn một hồi, khẽ lắc đầu.
Hai thanh thiền trượng, hai thanh kiếm lớn, những thứ này đều không phù hợp với phong cách của hắn, thôi vậy, cứ ném mấy thứ này cho lão Trương.
Vẫn còn thiếu một thanh thần binh, Phương Bình liếc mắt nhìn lão Lý, mở miệng nói: "Lão sư, lát nữa cởi đôi giày chiến ra nhé, thứ này vô dụng với ngài, để ta ném cho lão... đưa cho Bộ trưởng Trương, đổi lấy thần quả!"
Phương Bình nói chuyện nặng nề vô cùng!
Thần quả, thần quả nghịch thiên cải mệnh, lão Trương vẫn nên thật sự chuẩn bị cho mình một quả mới được.
Mà lúc này, điểm tài phủ của Phương Bình cũng xuất hiện thay đổi, bốn thanh thần binh cấp bảy tăng cho hắn 44 tỷ điểm tài phú, điểm tài phú lập tức trở lại con số trên 570 tỷ.
Phương Bình vừa nói xong, Tưởng Siêu ấp úng: "Đôi giày đó là của ta!"
Phương Bình thản nhiên đáp: "Vậy ngươi tìm Bộ trưởng Trương mà đòi, lão tổ nhà ngươi lợi hại mà, biết đâu có thể đòi về được."
Tưởng Siêu buồn thúi ruột, ngươi đùa ta à! Lão tổ có lợi hại đến đâu thì cũng là lão tổ, ông ấy cũng không phải tuyệt đỉnh. Nếu hắn dám tìm Trương Đào đòi giày, Trương Đào một tay đập chết hắn, lão tổ cũng sẽ chẳng nói gì, ai bảo hắn cả gan khiêu khích tuyệt tỉnh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận