Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1170

Trong nháy mắt đó, Phương Bình thất khiếu chảy máu. Mà Phương Bình lại phất tay xóa đi tất cả huyết dịch, trầm giọng nói: "Không có chuyện gì, đừng nhìn ta! Không ai dám khiêu chiến ta!"
Trong mắt lão Lý lóe lên tàn khốc, thấp giọng nói: "Có thể khôi phục sao?"
"Có thể, nhưng lần này không xong rồi, không thể vận dụng lực lượng tinh thần..."
"Chiến lực..."
"Không sao!"
Phương Bình bỗng nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, khiêu khích nhìn bốn phía, liếc nhìn mấy vị cường giả tinh huyết hợp nhất, làm tư thế cắt cổ, hung hăng vô cùng.
Lần này, mọi người đều hiểu ý của hắn. Dựa vào uy danh vừa mới đánh bại Roses, hù dọa những cường giả tinh huyết hợp nhất này.
Ánh mắt Bộ trưởng Vương lóe lên lo lắng, hạt nhân vật hóa hình tan vỡ rồi!
Đây không phải là vấn đề chiến lực ảnh hưởng hay không, hạt nhân tan vỡ là chuyện lớn, nếu Phương Bình không thể khôi phục, thì dù lực lượng khí huyết vẫn còn, chiến lực cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thật sự có thể khôi phục sao?
Hình ảnh vừa lóe lên rồi biến mất, hắn nhìn thấy mặt trời máu tan vỡ, đó là hạt nhân vật hóa hình của Phương Bình, hạt nhân tan vỡ, nghĩa là vật hóa hình cũng tan vỡ, Phương Bình đến bây giờ còn có thể nói chuyện, thần trí tỉnh táo, đã khó mà tin nổi rồi.
Một bên, Lý Hàn Tùng hoang mang con đà điểu. Hạt nhân tan vỡ? Làm gì có!
Hạt nhân vật hóa hình của Phương Bình là căn phòng nhỏ kia mà? Sao lại biến thành mặt trời máu kia rồi?
Hắn và Phương Bình tu luyện nhiều ngày cùng nhay, hắn biết, vầng mặt trời máu kia chỉ là thứ vớ vẩn do Phương Bình làm ra, cố ý dùng để tự bạo. Hạt nhân chân chính của hắn chính là căn nhà kia. Tại sao mọi người đều cho rằng mặt trời mới là hạt nhân?
Phương Bình trông như lực lượng tinh thần bị hỏng mất, thê thảm vô cùng. Lý Hàn Tùng muốn nói lại thôi, Vương Kim Dương không hề biến sắc khều khều hắn.
Mặt trời máu bị mọi người ngộ nhận là hạt nhân của Phương Bình, đó là vì Phương Bình vẫn đang bổ sung lực lượng tinh thần, mặt trời máu vô cùng mạnh mẽ, đó chính là biểu hiện của hạt nhân.
Hiện tại mặt trời tan vỡ, những người không quen với Phương Bình, đương nhiên sẽ cho rằng hạt nhân tan vỡ rồi. Ở đây, trừ bọn họ ra, còn có lão Lý, e là không ai biết căn phòng nhỏ kia mới là hạt nhân của Phương Bình.
Ngày đó Phương Bình hóa hình lực lượng tinh thần ở Ma Đô, là một thành phố, sau đó căn nhà mới biến mất.
Rốt cuộc hạt nhân vật hóa hình của Phương Bình ở đâu, hắn cũng không để lộ ra ngoài, người ngoài chỉ có thể phân tích qua dấu hiệu chiến đấu. Lý Hàn Tùng không hé răng, Dương Hạ không hề biến sắc nhìn Phương Bình.

Thi đấu vẫn tiếp tục.
Phương Bình tỏ vẻ kiêu ngạo, khiêu khích nhìn về phía Gaimon bên Thế Giới Vạn Tháp.
Gaimon lạnh lùng nghiêm nghị, Tông sư của Vạn Tháp thấp giọng nói vài câu, Gaimon nhếch miệng cười cười với Phương Bình, đột nhiên chỉ về phía một vị cấp sáu của Quân bộ, mở miệng nói: "Ngươi, đi ra!"
Người bị chỉ định cũng không nói nhiều, đứng dậy đi ra ngoài. Đỗ Hồng liếc mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ.
Lý Dật Minh lớn tiếng nói: "Khốn kiếp, có gan thì đánh với ta! Đến phiên ta lên sân khấu, bảo đảm giết hết các ngươi!"
Gaimon cười lạnh nói: "Tùy ngươi!"
Nói xong, quyền trượng của Gaimon trong chớp mắt bùng nổ ra ánh sáng lóa mắt.
Phương Bình cau mày, trên quyền trượng, khí huyết lực lượng trông như mạng nhện chớp mắt lan tràn ra, bao trùm vị võ giả cấp sáu kia.
Võ giả cấp sáu cũng không phải người yếu. Thế Giới Vạn Tháp có một số chiến kỹ đặc thù, cái đấy hắn biết. Vị võ giả kia mới vừa muốn trốn khỏi phạm vi bao trùm của lực lượng khi huyết thì chúng cũng bắt đầu bao vây lấy hắn.
Gaimon liên tiếp phun ra máu, máu như vật sống, ngọ nguậy lao về phía vị võ giả kia.
Bên phía Phương Bình, Tô Hạo Nhiên trầm giọng nói: "Đây là thuật cầm cố của Thế Giới Vạn Tháp, dùng lực lượng khí huyết, thông qua thủ đoạn đặc thù để cầm cố đối thủ..."
Hắn còn chưa dứt lời, Gaimon đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Phương Bình, quyền trượng đột nhiên quét ra!
Ầm!
Võ giả đang giãy giụa chống đỡ ngay lập tức bị nổ tung đầu.
"Đáng chết!" Lý Dật Minh nổi giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Gaimon, Gaimon xì cười một tiếng, xoay người trở lại tại chỗ. Với thực lực của bọn họ, đánh giết những cấp sáu như thế này quá dễ.
Đỗ Hồng dùng ba chiêu đánh giết võ giả Thiên Đường Chư Thần, hắn giết những cấp sáu cao kỳ này rất thoải mái, bởi vì đối phương không thể tránh được khống chế của hắn.
Đỗ Hồng không nói một lời đi vào trung tâm, ôm chiến hữu đã không còn hơi thở về, trong mắt lộ ra bi ai. Tới đây, vốn là đã chuẩn bị tinh thần hy sinh.
Lấy được tư cách thì sẽ có hy vọng trở thành Tông sư, trở thành cường giả chân chính. Nhưng ai cũng muốn lấy được tư cách, những võ giả quân đội như bọn họ là nhóm người nguy hiểm nhất.
Phương Bình nhắm hai mắt lại, không lên tiếng nữa.
Sau Thế Giới Vạn Tháp là Thánh Địa Cổ Phật. Vị hòa thượng tóc dài tự xưng là Bố Đà Da kia không chọn Vương Kim Dương, cấp sáu trung kỳ... không đáng cường giả tinh huyết hợp nhất lãng phí một cơ hội. Người này lại tiếp tục chọn võ giả Hoa Quốc, một vị võ giả cấp sáu khác.
Võ giả cấp sáu cao kỳ chỉ có ba người, vốn là có 4 người, Diêu Thành Quân đẩy xuống một vị... có lẽ cũng là vì cứu hắn.
Bố Đà Da mạnh vô cùng, tinh huyết hợp nhất, lực lượng thiên địa dung hợp, bàn tay vàng rực rỡ bùng nổ ra lực lượng thiên địa mạnh mẽ, ba chưởng đã đập nát đầu của võ giả này.
Phương Bình lạnh mặt, liếc mắt nhìn hắn, năm thế lực khác hình như đều đang nhìn chằm chằm Hoa Quốc. Phương Bình liếc mắt nhìn vị võ giả cấp sáu cao kỳ của quân bộ... người duy nhất còn sống kia, đối phương vẫn bình tĩnh, trong mắt đã lộ ra tử vong.
Hắn... cũng sắp phải xuất chiến rồi. Chờ hắn chết trận, người tiếp theo chính là Vương Kim Dương, còn đỉnh cấp sáu thì đều là con cháu tuyệt đỉnh.
Cường giả tinh huyết hợp nhất của Thành Đồ Đằng, một vị hình xăm đầy người, mặc đồ da thú, không ngoài dự đoán, khiêu chiến vị quân võ giả cấp sáu cuối cùng của Hoa Quốc. Lần này... hắn vừa lên đài đã bắt đầu liều mạng, cửa tam tiêu chớp mắt hiện lên, mở rộng, tự bạo...
Động tác liên tục, nhanh đến cực hạn, đối phương cũng bị lực lượng tự bạo nổ rên một tiếng, sắc mặt hơi trắng.
Tưởng Siêu ngồi bên cạnh Phương Bình, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng nói: "Trước đây... Trước đây nghe người ta nói trận đấu rất tàn khốc... Nhưng nhiều năm như vậy, Thành Trấn Tinh chỉ chết mất 3 người. Ta... không ngờ sẽ tàn nhẫn như vậy."
Một vòng còn chưa thi xong, Hoa Quốc đã chết mất 3 người!
Vị Andes cuối cùng kia không khiêu chiến Hoa Quốc võ giả nữa, mà là khiêu chiến Thiên Đường Chư Thần. Trong vòng ba chiêu, đánh giết người kia.
"Một trò chơi thôi..." Phương Bình nỉ non, một trò chơi không biết có nên tồn tại hay không, nhưng vì tranh thủ cơ hội, dù tất cả mọi người đều biết, vẫn tiếp tục tranh giành.
Một vòng khiêu chiến của tinh huyết hợp nhất kết thúc, Hoa Quốc chết mất 3 người, Thiên Đường Chư Thần chết 2 người. 5 vị cường giả tinh huyết hợp nhất cũng đã ra tay.
Vòng tiếp theo bắt đầu rồi! Lại đến Hoa Quốc, lần này, Lý Dật Minh xuất chiến.
Lý Dật Minh nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía một cô gái bên Thế Giới Vạn Tháp, híp mắt nói: "Ngươi, đi ra!"
Cô gái biến sắc, cắn răng nói: "Lý Dật Minh, ta là..."
"Đi ra!" Lý Dật Minh lạnh lùng, quát một tiếng lớn!
Cô gái thay đổi sắc mặt, cầu cứu nhìn về phía Gaimon, nhìn về phía vị cấp chín của Thế Giới Vạn Tháp. Lý Dật Minh muốn giết cô! Cô là con cháu tuyệt đỉnh! Nhưng Lý Dật Minh cũng vậy, hơn nữa ông nội hắn vẫn đang hoạt động rất sôi nổi, giết cô, lão tổ tông nhà cô cũng sẽ không ra mặt.
Sắc mặt Gaimon khó coi, nhưng vẫn không hé răng. Cường giả cấp chín của Thế Giới Vạn Tháp cũng bất đắc dĩ thấp giọng nói một câu, cô gái hơi an tâm.
Sau khi đi ra trận doanh, cô vừa muốn nói chuyện, Lý Dật Minh đã điên cuồng hét lên một tiếng, một kiếm chém ra, kiếm như lôi đình, ầm ầm chợt lóe lên, trong chớp mắt... Đầu của cô gái bay ra ngoài!
Giữa trường, hoàn toàn yên tĩnh.
Con cháu tuyệt đỉnh đầu tiên bị giết rồi!
Lý Dật Minh cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Gaimon, lại nhìn những người khác, lạnh lùng nói: "Những người khác không dám, ông đây thì dám, cứ việc tiếp tục khiêu chiến người của chúng ta, so giết người, xem ai giết nhiều hơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận