Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1884: Phương Bình Là Mấu Chốt (3)

Cơ Hồng sửng sốt một chút, tìm Phương Bình giúp?
Cơ Dao dại ra, vội vàng nói: "Vương tổ, người muốn hắn giúp chúng ta phá hủy Vương Chiến Chi Địa á? Vương tổ... thế được sao? Hơn nữa, hắn chưa chắc đã dám đến, bây giờ có rất nhiều Chân Vương muốn giết hắn, hắn dám đến Thần Lục sao?"
Mệnh Vương khẽ cười nói: "Có lúc, đối địch là đối địch, hợp tác là hợp tác. Chỉ cần lợi ích nhất trí, vậy thì cái gì cũng có thể làm được. Đám người Võ Vương chưa chắc đã tốt lành gì, có lẽ đang chờ chúng ta và hai vương nảy sinh xung đột với nhau.
Nhưng trong hội nghị Bách Vương lần này, chúng ta cũng sẽ thương lượng cách đối phó với Chân Vương phục sinh… Lần này, hợp tác với Chân Vương cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có Phương Bình là cần phải hợp tác.
Còn chuyện hắn có dám hay không, ngươi cảm thấy hắn có dám không? Nếu như cho hắn mấy thứ tốt, hắn có làm không?"
Cơ Dao vừa nghe lời này, tức khắc cắn răng nghiến lợi nói: "Nếu có thứ tốt, nếu có thể bảo vệ tính mạng của hắn, hắn nhất định sẽ làm! Người này tham lam vô cùng, rất sợ chết nhưng lại cả gan làm loạn..."
Cơ Dao đánh giá rất mâu thuẫn, nhưng đối phương thật sự rất sợ chết, mà lá gan thì lại rất to. Không có chuyện gì hắn không dám làm! Cơ Dao thậm chí cảm thấy, nếu Phương Bình trở thành Chân Vương, cho hắn đủ lợi ích, hắn hoàn toàn có thể đi ám sát những Chân Vương khác.
Mệnh Vương nghe vậy cười nói: "Nếu đã như thế, thì hoàn toàn có thể hợp tác được."
"Vương tổ, hắn là họa lớn, không giết Phương Bình, Dao Nhi cảm thấy hắn sớm muộn sẽ trở thành mối họa..."
"Thế thì càng tốt, một mũi tên trúng hai con nhạn!"
Mệnh Vương cười nhạt nói: "Nếu hắn không nhịn được, dám tới nơi đây... thì sau khi Vương Chiến Chi Địa bị phá, chúng ta có thể thuận tay giết hắn! Khi đó có đầy đủ Bách Vương, dù Võ Vương có bảo vệ hắn, thì giết hắn cũng không khó."
Cơ Dao hơi khựng lại, ý của vương tổ là lợi dụng rồi lật mặt?
"Dao Nhi..." Một bên, Cơ Hồng giáo dục nói: "Cái gọi là hứa hẹn, còn phải tùy thời điểm mà giữ lời! Nếu không phải lúc, thì nó chẳng là cái thá gì cả!
Phương Bình có giá trị lợi dụng, vậy thì lợi dụng. Thế nhưng khi hắn có uy hiếp, hoặc là uy hiếp lớn hơn lợi ích, vậy thì có thể từ bỏ một vài thứ, lựa chọn phương án có lợi cho mình hơn để giết hắn!
Lần này, nếu như ngươi có thế khiến Phương Bình mở ra Vương Chiến Chi Địa, sau đó lại giết hắn, vậy ngươi chính là đại công thần. Đến lúc đó, phụ vương cũng có thể thuận lý thành chương cho ngươi kết thừa vương vị.
Phương Bình rất khó giết, Thiên Thực vương đình đã chứng minh chuyện đó, hắn cướp truyền thừa đại đạo của Huyền Ngọc Chân Vương, cũng là kẻ địch của chúng ta!
Giết hắn cũng tương đương với báo thù cho Huyền Ngọc Chân Vương!
Dao Nhi, không thể nhân từ với kẻ thù..."
Cơ Dao không lên tiếng, cô không phải người có lòng nhân từ. Cô vẫn muốn giết Phương Bình! Nhưng phụ vương và vương tổ suy nghĩ quá đơn giản, nếu Phương Bình dễ giết như vậy, hắn đã sớm chết rồi.
Tên kia quá gian xảo!
Khi Cơ Dao còn đang suy nghĩ, Mệnh Vương đã mở miệng nói: "Vực Nam Thất có lẽ sẽ nhanh chóng nổ ra chiến tranh, Phương Bình chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó, Trúc Vương và Thanh Lang Vương đang triệu tập một số thần tướng...
Dao Nhi, lần này ngươi cũng có thể đi, nếu gặp Phương Bình, tốt nhất là bắt được hắn. Nếu không bắt được, thì bàn chuyện hợp tác với hắn."
Cơ Dao sửng sốt một chút, kêu ta đi ngoại vực sao? Bây giờ cô không dám đi ngoại vực!
Lần trước ở vực Nam Thập Bát, cô bị Phương Bình truy sát chật vật vô cùng, đến tận bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.
Cơ Hồng thấy con gái không lên tiếng, cười nói: "Lần này yên tâm, ta bảo Cơ Nam mang theo 5 vị thần tướng đi cùng ngươi, ngươi không cần tham chiến, chỉ cần chờ ở đường nối Ngự Hải Sơn là được. Nếu Trúc Vương thắng, vậy thì cố gắng bắt sống Phương Bình! Nếu như thua, ngươi tìm hắn bàn chuyện hợp tác."
Cơ Dao vẫn chưa chắc chắn lắm, nói: "Hắn có thể mở ra phong ấn của Vương Chiến Chi Địa sao?"
Mệnh Vương chậm rãi nói: "Chúng ta sẽ không đặt hết hy vọng vào hắn, nhưng hắn là người có triển vọng nhất có năng lực mở phong cấm của Vương Chiến Chi Địa, ngay cả nhóm người Phong Vương cũng sẽ không ra tay với Phương Bình.
Với lại, cứ dùng nhiều lợi ích dụ dỗ hắn, không cần phải suy nghĩ, vật ngoại thân hoàn toàn không thành vấn đề! Về việc hắn có thể lấy được hay không, còn phải xem chính hắn!"
Cơ Dao hiểu rõ, cứ ra giá thật cao là được, sau khi Phương Bình đồng ý, cùng lắm thì cho hắn một vài thứ tốt trước, chờ hắn phá tan phong cấm của Vương Chiến Chi Địa, Bách Vương hội tụ, hắn chết chắc. Dù toàn bộ Chân Vương của Phục Sinh Chi Địa có đến cũng vô ích.
Vấn đề là, Phương Bình có dám tới hay không!
Cơ Dao cân nhắc trong lòng, cô không đoán được suy nghĩ của Phương Bình, nếu là cô, cô chắc chắn sẽ không đi, nhưng Phương Biết thì chưa chắc.

Ngày 18 tháng 12, thi đấu giao lưu võ đại lần ba khai mạc.
Ma Võ, tại hậu trường sân thi đấu, bầu không khí rất quỷ dị.
Phương Viên vô tội nhìn những tuyển thủ dự thi xung quanh, các ngươi nhìn ta như thế làm gì, thật là, ta còn nhỏ, các ngươi cũng đừng có nhằm vào ta, nếu không anh hai ta sẽ đánh chết các ngươi.
Phương Viên vô tội nhìn những người khác, trong đám người, có mấy người cúi đầu, sợ bị cô bé nhìn thấy.
Ngô Chí Hào hận không thể biến thành con đà điểu, thấp giọng nói: "Ngại chết đi được! Ta đã nói là không muốn đi rồi, cứ bắt ta phải tới! Con bé đó là đội trưởng Ma Võ, ta làm sao ra tay được chứ?"
Nói xong, nhìn về phía Dương Kiến, cười híp mắt nói: "Dương Kiến, Thiên Nam Võ Đại quá nghèo, có cơ hội thì cứ đánh cô bé một trận, có thể kiếm tiền."
Dương Kiến cười một tiếng, cũng cúi đầu. Ta cũng không muốn đến!
Đánh những người khác của Ma Võ thì không thành vấn đề, đánh Phương Viên... thật sự có chút mất mặt. Nhớ lúc đầu, con bé đó cùng bọn họ đến Ma Đô, lẽo đẽo theo sau bọn họ kêu đại ca này đại ca nọ, rất sùng bái. Lúc đó, Phương Viên vẫn chưa là võ giả.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái, bọn họ đã cùng bước lên đài thi đấu rồi.
Bên cạnh Dương Kiến, Lưu Nhược Kỳ nhìn về phía Ngô Chí Hào nói: "Sao ngươi vẫn là cấp ba vậy? Trước không phải nói muốn đột phá đến cấp bốn sao?"
Ngô Chí Hào hừ hừ: "Thì sắp đột phá, nhưng mà phải tham gia thi đấu mà! Đánh xong thì ta đột phá. Cơ mà đừng nói, ta cũng sắp cấp bốn, hai ngươi cũng đã đỉnh cấp ba rồi, tốc độ rất nhanh nha."
"Như nhau thôi!"
Dương Kiến cười ha hả nói: "Chúng ta cũng không ngờ trước lúc tốt nghiệp có thể tiến vào trung cấp, ban đầu chỉ nghĩ có thể trở thành võ giả là được, ai ngờ sẽ đi được tới mức này chứ."
Ngô Chí Hào cũng cười nói: "Đúng là không nghĩ tới, nhưng ở đây thì không nên nói chuyện này. Nói ra mất mặt! Trung cấp? Vừa rồi các ngươi không thấy sao? Ta cũng sắp tự ti chết rồi, dọc theo đường đi, võ giả trung cấp nhiều như rau ngoài chợ, có mấy người trông còn rất trẻ, cũng đã là võ giả trung cấp.
Nói thật, đến Ma Võ, không nói những cái khác, chỉ hơi thở của võ giả trung cấp cũng đủ khiến chúng ta chấn động rồi."
"Ai nói không phải đâu!" Dương Kiến cảm khái vô cùng, sau đó cười nói: "Ngươi nói, nếu chúng ta đánh bại Phương Viên... thì có nên tìm Phương Bình đòi phần thưởng không?"
Ngô Chí Hào cười mỉa một tiếng, mặc dù rất ngại ra tay, nhưng hai người liếc mắt nhìn nhau, đều hiểu ngầm gật đầu. Thay vì để Phương Viên bị người khác đánh, thôi thì để đàn anh này ra sức đánh cô bé một trận đi vậy.
Lưu Nhược Kỳ liếc hai người, khẽ cười nói: "Đừng giả bộ, các ngươi cũng không phải không biết Phương Viên là đội trưởng. Nếu đã đến, thì nhất định phải đánh em ấy. Ta nói trước một tiếng, đánh thắng thì không sao, nếu như bị đánh bại thì... chúng ta đừng sống làm gì nữa."
Vậy thì càng mất mặt hơn!
Bọn họ là bạn học của Phương Bình. Hai năm trước Phương Viên mới 14 tuổi, khi đó không ai nghĩ rằng mình sẽ không gặp Phương Bình trên lôi đài, mà phải gặp em gái của hắn.
Bọn họ đang trò chuyện, phía sau bỗng nhiên có người cười hì hì nói: "Chị Nhược Kỳ, anh Ngô... Em sẽ đánh bại anh chị!"
"..."
Ngô Chí Hào quay đầu nhìn lại, cười mỉa một tiếng, con bé này lại không muốn sống rồi, mới cao đến ngực hắn, khuôn mặt nhỏ tròn vo, thật ngại ra tay đánh em ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận