Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3028: Đại Chiến (2)

Chương 3028: Đại Chiến (2)Chương 3028: Đại Chiến (2)
Bên ngoài Ngự Hải Sơn, xung quanh đại đô đốc có rất nhiều cường giả.
Lúc này, ánh mắt đại đô đốc lạnh lùng nghiêm nghị, mắt nhìn về phía trước, khẽ quát: "Vương Ốc, Ủy Vũ đã không còn là uy hiếp, các vị, đại chiến sắp nổ ra! Diệt Huyền Quý, diệt động thiên Huyền Đức, để Tông Phái triệt để trở thành quá khứ!"
"Vâng!"
Mấy vị Chân Thần quát khẽ, mấy vị Đế Tôn như Vạn Yêu Vương và Thiên Yêu Vương cũng nóng lòng muốn thử.
Đuổi Nhân tộc ra khỏi vực Nam, thống nhất Địa Giới, đây là mục đích lớn nhất của Thiên Đình cho lần đại chiến này.
Mấy vị Đế Tôn đều rục rà rục rịch, trên khu vực vực Nam, đại quân của song phương chém giết không ngừng, máu chảy thành sông, tanh trôi vạn dặm.
Chiến tranh sắp nổ raI
Rất nhiều người đều ý thức được điểm này.
"Công Quyên Tử bật cười: "Chúng ta làm việc vì chủ nhân, không cần nhiều lời! Thanh Vân, có đi hay không?”
Có thể gây nên rung động lớn như vậy, đương nhiên là cường giả.
Người ông gọi tên là đại đô đốc của địa quật.
"Thanh Vân, đến ngũ trọng thiên chơi một chút đi!"
Công Quyên Tử bước ra khỏi đường nối, nhìn về phía hai hòn đảo đang dần rời xa, ánh mắt cũng hơi phức tạp, rất nhanh, ông khẽ cười nói: "Địa Giới yếu ớt, không nên đánh chìm đại lục cuối cùng này..."
Phía Ngự Hải Sơn, đại đô đốc đạp không mà đi, thân mặc áo giáp, khí huyết sôi trào. Nghe vậy, đại đô đốc lạnh nhạt nói: "Bắc Hải, đại thế ở Thiên Đình! Hoàng trở về, năm xưa, tông phái cũng là nơi được Thần Đình sắc phong, ngươi muốn tạo phản sao?"
Ngay khi Vương Ốc rời đi, trời đất hơi rung lên, đường nối bên phía Nhân tộc rung lên. Ngay sau đó, có người xuống địa quật!
Đại đô đốc tiến lên trước, lập tức biến mất trong khe nứt màu đen. Công Quyên Tử cười cười, thân như huyễn ảnh, cũng xé rách hư không trước mặt, đi đến ngũ trọng thiên.
Hắn là cường giả đỉnh Thánh Nhân, thời gian chứng đạo lâu hơn Công Quyên Tử, song, Công Quyên Tử cũng không yếu. Nếu đối phương đã chọn hắn làm đối thủ, hắn cũng vui vẻ chiều lòng cầm chân người này.
Đại đô đốc cầm thương rạch một đường trên trời, vũ trụ tinh không trùng điệp xuất hiện tại vòm trời.
"Đi thì đi!" Đại đô đốc bình tĩnh đáp.
Phía Ngự Hải Sơn lại có người bước ra, Thanh Mặc lạnh lùng nói: "Thiên Mộc, bản cung đi với ngươi!"
Hai người, một trước một sau, bước vào trong ngũ trọng thiên.
Lúc này, đường nối lại rung lên, Thiên Mộc tuổi già sức yếu bước ra, cười nói: "Lão hủ cũng đến tham dự bữa tiệc này, ai sẽ cùng lão hủ đến ngũ trọng thiên ngắm cảnh, hửm?”"
Ngũ trọng thiên là nơi có uy hiếp trí mạng với Đế Tôn, nhưng đối với những cường giả đỉnh Thánh Nhân như bọn họ thì chẳng có gì nguy hiểm.
Thiên Mộc nhìn về phía Thanh Mặc, cười cười, khom eo, quyền trượng trong tay ung dung đánh tan vòm trời, đạp không mà đi, một bước bước vào.
Phong Vân bật cười nói: "Tại sao lại gọi là phản bội? Hợp tác mà thôi! Nhân tộc cũng thế, cũng chỉ là hợp tác, hợp tác mới có thể thắng! Hải Ngu, đường đường là Thánh Nhân, lẽ nào ngươi muốn chúng ta trở thành nô bộc của người khác?"
"Không sao, nhiều Thiên Vương là được!" Phong Vân nở nụ cười.
Hải Ngu bình tĩnh nói: "Nhân tộc không có đủ Thánh Nhân!"
Ngoài biển, Phong Vân đạo nhân tươi cười đạp sóng mà đến, cười nói: "Hải Ngu, ngươi và ta cũng đi dạo một chút, tán gẫu vài câu, sao hả?"
Hải Ngu lạnh nhạt nói: "Ngươi phản bội Khôn Vương, không sợ Khôn Vương thanh lý môn hộ?"
Thanh Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng nhanh chóng tiến vào.
Hải Ngu nhíu mày, cũng không nói gì, ra tay phá nát hư không, lập tức tiến vào trong vết nứt không gian.
Phong Vân cũng cùng đi vào.
Từng vị Thánh Nhân đi vào ngũ trọng thiên.
Rất nhanh, lại có cường giả giáng lâm.
Thải Điệp tiên tử, Vấn Tiên đạo cô, hai vị này là Thánh Nhân của phe Linh Hoàng. Cả hai đạp không mà đến, cũng không giao lưu, phía địa quật, lại có hai vị Thánh Nhân giáng lâm, cùng họ tiến vào ngũ trọng thiên.
11 vị Thánh Nhân của địa quật, hiện đã có 5 người đi vào, còn 6 người chưa có đối thủ. Bao gôm hai vương mạnh nhất cũng chưa có đối thủ!
Kiêềm chế cường giả, tiêu diệt kẻ yếu.
Nếu một bên không thể kiêm chế toàn bộ cường giả, Thánh Nhân mà nhúng tay, e là Đế Tôn khó mà đánh được một trận cân bằng.
Ở Ngự Hải Sơn.
Bóng người Lê Cử lóe lên, liếc nhìn ra ngoài biển, nhìn vê phòng tuyến của Nhân tộc.
5 vị Thánh Nhân, đây hẳn là toàn bộ lực chiến Thánh Nhân mà Nhân tộc có thể điều động, nhờ vả.
Về phần Lâm Hải, Long Vũ, ... Người thì độc lập, người thì nương nhờ vào Khôn Vương. Ngọc Long Đế Tôn của Ngọc Long Thiên thì đúng là Thánh Nhân, nhưng đối phương hiển nhiên không định xuất chiến.
Vẫn còn sáu Thánh ở đây!
Ngay vào lúc này, trời đất lại rung lên, Long Biến bước ra khỏi đường nối, cười nói: "Bản tọa có thể đi cùng bao nhiêu người?”
Không ai lên tiếng, ngay sau đó, trong số 6 Thánh còn lại, ngoại trừ Thiên Kiếm và hai vương, ba vị Thánh Nhân khác xé rách hư không, tiến vào khe nứt không gian. Ba vị Thánh Nhân, đủ để cầm chân Long Biến!
Long Biến cười nói: "Cũng được, bản tọa cứ tưởng chỉ có hai người thôi chứ, ta còn định xem thử mình có cơ hội lấy mạng một người hay không..."
Hai vị Thánh Nhân, có thể cầm chân ông trong chốc lát, nhưng họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ba vị... E là ông cũng phải bó tay bó chân.
Long Biến cũng rời đi.
Ba vị Thánh Nhân tụ lại với nhau, ánh mắt nghiêm nghị, Nhân tộc vẫn còn cường giả.
Ngay lập tức, Lâm Tử bước ra đường nói, Lê Chử cười cười, lúc này, một bóng người ôm một cái đỉnh bay lên từ phía Biển Khổ, tiếng của Chưởng Ấn Sứ truyền đến: "Lâm Tử, nhiều năm không gặp, chúng ta ôn chuyện đi!"
Lâm Tử lạnh lùng nói: "Ngươi thật bao dung, bị đồ đệ trấn áp mấy ngàn năm, vẫn chấp nhận để hắn sai khiến!"
"Cần gì phải lắm lời."
"Hừ!" Lâm Tử cầm trong tay Miêu cung, bà cũng không sợ ông ta.
Tuy Chưởng Ấn Sứ là Thiên Vương phá bảy, nhưng bị trấn áp nhiều năm, chưa khôi phục triệt để, bà là đỉnh phá sáu, có thần khí trong tay, dù Vạn Giới Đỉnh của đối phương không tệ, nhưng vẫn kém hơn thần khí một chút.
Lâm Tử đạp không mà đi, nhanh chóng đi đến Biển Khổ.
Những cường giả này, xác suất đánh nhau không lớn.
Ngay vào lúc này, Trương Đào đi ra, cười nói: “Lê huynh, trò chuyện chút chơi?”
"Mình ngươi thôi chưa đủ!" Lê Chử cười nhạt, nói: "Gọi thêm phân thân Chú Thần Sứ, bằng không... Trương huynh, ngươi không phải là đối thủ của ta, không phải sao?"
"Lão già này, đúng là tỉnh táo!" Trương Đào bật cười: "Tính toán chỉ li chẳng hợp với thân phận của ngươi chút nào... Thôi thôi, vậy ta và Chú Thần Sứ tiền bối sẽ trò chuyện với ngươi."
Trong chớp mắt, vài bóng người hiện lên trong hư không, rồi nhanh chóng hợp thành một.
Chú Thần Sứ lười biếng nói: 'Những người như chúng ta cứ ở nhà ngủ không tốt sao? Sao cứ phải đi ra ngoài làm việc chứ, vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận... Thôi bỏ đi, nếu đã đến, vậy thì tâm sự. Lê Chử, chúng ta không thân, nói chuyện làm quen một chút cũng được."
Lê Chử nở nụ cười, nhanh chóng bước vào khe nứt hư không, Trương Đào và Chú Thần Sứ liếc mắt nhìn nhau rôi cùng đi vào.
Lúc này, Lê Chử lại lên tiếng: "Trấn Thiên Vương nghỉ ngơi một chút đi, Vũ huynh sẽ nhanh chóng trở về, Trấn Thiên Vương chắc cũng không muốn trở thành kẻ địch chung của Tam Giới chứ?"
Ba Thánh tụ lại với nhau, chính là đề phòng Phương Bình.
Hai vương có lực chiến mạnh mẽ, Thiên Kiếm được sắc phong làm Chưởng Ấn Sứ đời mới, thực lực cũng cực mạnh.
Ba người này liên thủ, dù Phương Bình có được mấy vị Đế Tôn hỗ trợ thêm, cũng khó mà công phá phòng tuyến của bọn họ.
Ngay lúc này, thiên địa rung động, tiếng cười của Trấn Thiên Vương truyền đến: "Hồng Vũ chẳng phải đã đi ôn lại kỷ niệm xưa ở phế tích Địa Hoàng với con bé Nguyệt Linh rồi sao? Như vậy, lão phu phải đến xem kịch cho vui mới được!"
Tiếng của Lê Chử từ trong hư không truyền đến, cười nói: "Ta đã dự liệu được! Trấn Thiên Vương, nếu ngươi không xuất hiện, thì mọi chuyện dừng tại đây. Nếu Trấn Thiên Vương đã xuất hiện, vậy làm phiên Chưởng Binh đại nhân!"
"Haiz!" Một tiếng thở dài truyên đến, ngay sau đó, Chưởng Binh Sứ cầm Thiên Thương trong tay, bước ra từ hư không.
Trấn Thiên Vương chắp hai tay sau lưng, cách không nhìn đối phương, cười nói: 'Lão già, ngươi muốn đối địch với ta?"
Chưởng Binh Sứ trầm giọng nói: "Bản tọa đã hứa với Hồng Vũ! Ngươi không ra tay, lão phu cũng sẽ không ra tay với Nhân tộc! Lý Trấn, đến cảnh giới của chúng ta, cần gì phải..."
"Ít nói nhảm!" Trấn Thiên Vương lạnh lùng nói: "Năm đó, chúng ta luận đạo nhiều ngày, cũng xem là tri kỷ! Bây giờ, ngươi khôi phục, lại tới gây sự với lão phu. Nếu ngươi đã chọn lựa như vậy, thì đừng trách lão phu không niệm tình năm xưal"
"Xin mời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận