Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1397

Trần Vân Hi dõng dạc: “Phương Bình, chúng ta chỉ cần kết quả, kết quả là đủ rồi, chỉ thế đã đủ rồi!
Ngươi không làm, ai biết trận chiến tranh này có thể thắng hay không? Ngươi đã làm rất tốt, tốt vượt quá sự tưởng tượng của chúng ta, tốt đến mức Bộ trưởng Trương đều cảm thấy ngươi rất lợi hại, chuyện các bạn học và các thầy cô tử vong, cũng không phải lỗi của ngươi!
Lúc này, ngươi có thể đau thương, nhưng không thể từ bỏ, không thể bởi vì có người chết mà sợ, mà cảm thấy không nên làm..."
Phương Bình nhìn nàng chăm chú, một lát sau, bỗng nhiên cười nói: "Trước đây không nhận ra ngươi biết ăn nói đến thế!"
Trần Vân Hi bỗng nhiên đỏ mặt, một lát sau, ấp úng nói: "Là... Là hiệu trưởng bọn họ, bọn họ nói ngươi hiện tại chắc sẽ rất khó xử, dạy ta nói như vậy..."
Phương Bình bật cười, bất đắc dĩ nói: "Hiệu trưởng... Quên đi, không nói đến ông ấy nữa."
Nói xong, Phương Bình nhìn về phía Tạ Lỗi xa xa, nhẹ giọng nói: "Trương Tử Vi chết trận, hắn sẽ rất khó chịu. Vân Hi... Ngươi nói..."
Trần Vân Hi bỗng nhiên lắc đầu nói: "Ngươi sẽ không sao! Nếu như có một ngày, ta cũng chết trận ở địa quật..."
"Vân Hi..."
"Ngươi nghe ta nói!" Trần Vân Hi nhìn hắn, cười tươi nói: "Võ giả không sợ tử vong! Cũng không ai biết liệu sẽ có một ngày, nếu như ta thật sự chết ở địa quật, đừng khóc cho ta, cũng đừng đau lòng...
Bởi vì Phương Bình trong ấn tượng của ta, từ trước đến giờ đều là người đàn ông kiên cường nhất!
Ngươi sẽ không vì gia cảnh mình bình thường mà từ bỏ lý tưởng, từ bỏ hy vọng.
Ngươi giống như cọng cỏ nhỏ, giãy dụa trong bùn lầy mà trưởng thành, ngươi cảm thấy mình có thể biến thành một gốc đại thụ che trời, vậy ngươi sẽ biến thành cây đại thụ che trời.
Vì tu luyện, ngươi có thể vui cười hớn hở đi chào hàng đan dược của mình...
Vì để các lão sư mạnh hơn, ngươi có thể cúi đầu lấy lòng người khác.
Vì mọi người, ngươi có thể trả giá, trả giá tất cả...
Dù bị thương ngươi cũng không gào khóc, có bị thương nặng hơn nữa, ngươi vẫn thường xuyên nở nụ cười...
Đàn ông như vậy, sẽ không vì phụ nữ mà khóc, mà đau lòng.
Phương Bình mà ta yêu thích chính là thế, chứ không phải Phương Bình suy sụp tinh thần vì phụ nữ, nếu như ta thật sự chết ở địa quật, ngươi nhất định phải báo thù cho ta, giết kẻ địch đến mức bọn họ sợ hãi! Giết đến mức bọn họ không dám xâm lấn thế giới loài người nữa!
Có như vậy, ngươi mới là anh hùng của ta, là anh hùng không ai có thể vượt qua, Phương Bình đó, mới là Phương Bình mà Trần Vân Hi yêu!"
Phương Bình nhìn cô một hồi, lát sau mới cười nói: "Sẽ không chết, đều sẽ không chết. Địa quật sớm muộn sẽ bị bình định, sau đó, những tháng ngày bấp bênh thế này sẽ không còn nữa.
Ngươi khen ta nhiều như vậy, ta cũng không dám từ chối...
Được rồi, không cần an ủi ta, ta còn chưa đến mức yếu đuối như thế. Tử vong không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tử vong không có giá trị, nên đừng chết dễ dàng.
Ta là lãnh tụ, là Thiên Đế, một chút thất bại, sẽ không khiến ta nghi ngờ chính mình."
Trần Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh cười nói: "Vậy ta đi quét dọn chiến trường đây."
"Ừm, đi đi."
Chờ Trần Vân Hi đi rồi, mấy bóng người mới lóe lên.
Phương Bình cười nói: "Mấy vị lão sư, ta có yếu đuối thế sao? Có lẽ có chút bi thương, nhưng cũng không đến mức tự phủ định mình."
Ngô Khuê Sơn nhìn hắn một hồi, khẽ thở dài: "Ngươi vẫn là lần đầu tiên trải qua tình huống như thế..."
"Người chết ấy mà, ta gặp nhiều rồi." Phương Bình bình tĩnh nói: "Diệt thành Thiên Môn, báo nợ máu, thu hoạch to lớn, bồi dưỡng càng nhiều cường giả, như vậy mới sẽ thiếu người chết, ta hiểu đạo lý này.
Nói thực tế chút thì, hôm nay người chết không phải là thân nhân của ta, không phải bạn gái của ta, cho nên ta cảm thấy vẫn có thể chấp nhận được.
Nếu như thật sự có một ngày như vậy, người thân của Phương Bình chết trận ở địa quật... Vậy làm phiền hiệu trưởng đánh ta, để ta tỉnh lại, để ta đi báo thù rửa hận!
Ta sẽ không chán chường, Vân Hi nói không sai, ta chính là một bụi cỏ, ta chỉ có thể càng ngày càng lớn mạnh, sẽ không càng ngày càng phế."
Trong đám người, Trần Diệu Đình cười nhạt nói: "Cháu gái của ta nói hết rồi, ngươi không bày tỏ gì sao?”
Phương Bình nhìn lão Trần, cười nói: "Bày tỏ? Có, ta nghĩ kỹ rồi, sau khi lên đến tuyệt đỉnh, ta sẽ cưới cô ấy làm vợ, thế nào?"
"..."
Trần Diệu Đình chửi một tiếng!
Giỡn mặt với bố à! Khi nào ngươi mới đến tuyệt đỉnh được?
Tất cả mọi người bật cười, quét sạch thương cảm trước đó. Sau chiến tranh, thấy đồng bào chết trận, tất nhiên là sẽ có thương cảm. Nhưng là cường giả, người yếu có thể đau thương, bọn họ không được, ít nhất không thể biểu hiện trước mặt người khác.
Bây giờ Phương Bình không chỉ là lãnh tụ học sinh, hắn còn là trụ cột Ma Võ.
Tất cả mọi người đều tin tưởng hắn!
Tin tưởng hắn có thể dẫn dắt Ma Võ trở nên càng tốt hơn!
Nếu như không tin hắn, Trương Đào sẽ để hắn phát động chiến tranh sao?
Dùng bản nguyên tuyệt học đánh cược một cơ hội!
Đám người Ngô Khuê Sơn cũng tín nhiệm hắn, dù tuổi tác không lớn lắm, nhưng hắn sẽ mang đến kỳ tích. Hiện tại, kỳ tích xuất hiện rồi. Nên Phương Bình không thể xảy ra chuyện gì, nếu hắn có chuyện, tự tin xây dựng từ trận chiến này sẽ tan vỡ trong chớp mắt.
Nhìn vẻ mặt của mọi người, Phương Bình bỗng nhiên lộ ra biểu tình tự luyến, có chút say mê nói: "Thì ra ta quan trọng như vậy, quan trọng đến mức... Trường học không có hiệu trưởng cũng không thành vấn đề!"
Ngô Khuê Sơn dở khóc dở cười, Lữ Phượng Nhu lại tươi cười nói: "Ngươi quan trọng hơn hắn."
Cũng không vì gì khác, Phương Bình là nguyên nhân chính giúp mọi người có thể giết thành chủ thành Thiên Môn, Lữ Phượng Nhu cảm thấy Ngô Khuê Sơn có mạnh hơn cũng là phế vật, nói đến nói đi, cuối cùng vẫn là Phương Bình báo thù cho nàng.
Ngô Khuê Sơn thật sự bất đắc dĩ, gì đây? Bị vợ ghét bỏ rồi?
Bây giờ mình mạnh hơn lúc trước nhiều, lại trải đường bản nguyên thêm mấy mét. Cấp chín dưới tuyệt đỉnh phân chia không hề rõ ràng, chỉ chia ra là đi bao nhiêu, đi bao xa, mới có thể càng mạnh hơn, không thể chia sơ trung cao gì cả, chỉ có thể chia đơn giản vậy thôi.
Con đường bản nguyên đi càng xa, nghĩa là ông càng mạnh hơn những cấp chín khác, dù không có thần binh. Người mạnh như ông vậy mà lại bị ghét bỏ, đúng là bất công.
Đùa giỡn mấy câu, Phương Bình ho nhẹ một tiếng, mới vừa muốn mở miệng, Ngô Khuê Sơn bỗng nhiên cười nói: "Dù thế nào đi nữa thì, tiêu diệt thành Thiên Môn cũng là chiến công trong lúc ta còn nhậm chức, Phương Bình, ngươi phải nỗ lực thêm!"
Trong lúc ta nhậm chức, ta có chiến công lớn như vậy, diệt một toà vương thành. Nếu ngươi thật sự muốn lên làm hiệu trưởng, vậy thì phải làm có công trạng lớn hơn nữa mới được đó nhóc! Diệt một quật, hay là tiêu diệt vùng cấm?
Phương Bình cứng đờ, lão Ngô đoạt công lao của ta!
Nhưng cũng không cãi lại được, ai bảo Ngô là hiệu trưởng chứ.
Vì không để cho lão Ngô vui mừng quá sớm, Phương Bình cười ha hả nói: "Hiệu trưởng, nên tính sổ rồi."
"Hả?"
"Lần này thu hoạch được 8000 tỉ, ta muốn chia hoa hồng, dựa theo công lao, ta muốn nhận 20%, 1600 tỷ!"
Phương Bình nói xong, lại nói: "Nên mỏ quặng kia, một phần ba là của ta."
"..." Mấy vị Tông sư đều mờ mịt, ngươi muốn làm gì?
"Ta chuẩn bị xây một căn nhà bằng tinh thạch trên một phần ba mỏ quặng này, sau này ta sẽ ăn uống ngủ nghỉ ở đó luôn."
"Phương Bình..." Lão Lý muốn nói lại thôi, ngươi làm cái quái gì vậy?
Ma Võ cũng không nói không cho ngươi tu luyện, còn muốn tính toán rõ ràng như thế?
Phương Bình thành thật nói: "Công là công, tư là tư, công và tư phải rõ ràng. Ma Võ cũng không phải nhà thiên hạ, hiện tại hiệu trưởng là hiệu trưởng, nếu như không phải hiệu trưởng làm hiệu trưởng thì sao? Nếu như Bộ trưởng Trương một lần nữa sắp xếp người đến làm hiệu trưởng thì sao? Nên tính thì vẫn phải tính. Hiệu trưởng, ngài nói có đúng không?"
Ngô Khuê Sơn trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: "Có thể."
Nói xong lại nói: "Ta sẽ giải thích với Bộ trưởng Trương, trận chiến này, ngươi có công lớn, 20% không tính là nhiều."
Phương Bình nghe vậy tức khắc cười nói: "Vậy thì được, đương nhiên là mỏ quặng vẫn sẽ được chôn ở dưới lòng đất của Ma Võ, nhưng phải chia rõ ràng, không được ta cho phép, không được tiến vào mỏ quặng của ta tu luyện."
Mọi người bật cười, cũng không muốn nói thêm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận