Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1199

Phương Bình nghe vậy, có hứng thú, cười hỏi: "Bộ trưởng, thành Trấn Tinh có một con đường phải không?"
"Không có."
"Hả?"
Phương Bình hơi sửng sốt, kinh ngạc nói: "Không thể nào? Nếu không có đường nối, sao người thành Trấn Tinh có thể xuống địa quật? Trước đó nói Hoa Quốc có 24 lối vào địa quật, nhưng bây giờ chúng ta chỉ thống kê và công bố 23 lối."
"Ngươi biết cũng không ít."
Trương Đào cười cười, mở miệng nói: "Thành Trấn Tinh, có thể nói có, cũng có thể nói không có, bọn họ không có lối vào ngoại vực, nhưng có lối vào Ngự Hải Sơn, hoặc nên nói, đó chỉ là một con đường thôi.
Thông thường, lối vào địa quật đều phải dẫn vào một vực. Con đường phía bên thành Trấn Tinh không dẫn vào một vực, cho nên lối vào phía bọn họ không tính là lối vào địa quật. Hoa Quốc đúng là có 24 lối vào, nhưng lối vào cuối cùng cũng không phải con đường phía thành Trấn Tinh..."
"Trong tay tà giáo?"
Ánh mắt Phương Bình khẽ thay đổi, Trương Đào bật cười nói: "Sao có thể! Nếu tà giáo có một con đường, sớm đã loạn xì ngầu lên rồi, sao có thể trốn chui trốn nhủi như hiện tại?
Chúng ta cũng không thể để tà giáo nắm giữ một đường, một khi đám người này thật sự bỏ mặc không quan tâm, để võ giả địa quật xâm lấn, chẳng phải thiên hạ đại loạn sao?
Đừng suy đoán lung tung, tà giáo không giữ bất cứ lối đi nào... Đương nhiên, có một số người đều là nhân vật có máu mặt, thân phận không thấp. Cho nên võ giả tà giáo mới có thể thu được một số tài nguyên địa quật.
Thậm chí... Tà giáo có thể có một hoặc mấy cái nhẫn chứa đồ. Cho nên, có thời điểm, đám người này sẽ trà trộn tiến vào địa quật, lấy đi một vài tài nguyên quan trọng, chúng ta không thể biết được. Bọn họ không canh giữ đường nối, nhưng hẳn là có nhẫn chứa đồ."
Phương Bình có lòng muốn biết đường nối cuối cùng nằm ở đâu, nhưng suy nghĩ lại, nếu không ở thành Trấn Tinh, cũng không ở tà giáo, vậy ở đâu cũng không cần nói cũng biết.
Cả quân đội Võ An mấy chục ngàn người và các binh lực của các bộ ngành khác, bình thường không thấy có bao nhiêu người, có lẽ đều đã được sắp xếp.
Không hỏi chuyện này, Phương Bình nhỏ giọng nói: "Bộ trưởng... Hoa Quốc... thật sự không có tin tức nội bộ quan trọng của tà giáo, không thể triệt để tiêu diệt đối phương sao? Ngài và Tư lệnh đều là cường giả tuyệt đỉnh, chẳng lẽ lại không thể giải quyết mấy tên hề này?"
"Không vội."
Trương Đào cười nhạt: "Là người ắt có dục vọng, là người ắt có ác niệm, bản tính con người vốn là thiện hay ác? Một quốc gia không có bất cứ thói hư tật xấu nào có, có thể tồn tại sao?
Một quốc gia lý tưởng, miền đất hứa cho muôn người là thứ không tồn tại, dù có, rất nhanh sẽ bị hủy diệt.
Huống chi, trước mặt đại địch như địa quật, những thứ đó đều vô dụng.
Sẽ luôn có một số người tình nguyện quỳ xuống, tinh nguyện chờ chết, tình nguyện đưa đầu mình ra nịnh hót mời mọc người khác chém đầu mình, cũng không muốn đứng lên phản kháng!
Tà giáo chính là tập thể những người có ác niệm. Thực ra, không thể tiêu diệt tà giáo, bản chất của nó cũng không thể bị tiêu diệt."
Trương Đào khẽ thở dài: "Mặc kệ là thời hòa bình hay thời hỗn loạn, ác niệm trong lòng người sẽ không bị tiêu diệt, ngươi tiêu diệt được một nhóm này, rất nhanh sẽ có một nhóm mới bí ẩn hơn... Cho nên, chính sách của chúng ta và các quốc gia khác chính là dọn dẹp một phần chứ không đuổi cùng giết tận!
Không cho đối phương cơ hội lớn mạnh, nhưng cũng không cố ý tiêu diệt triệt để đối phương. Huống hồ... Tà giáo tồn tại nhiều năm như vậy, một số chuyện sâu xa rất khó nói cho ngươi hiểu."
Trương Đào giải thích xong, cuối cùng cười nói: "Đương nhiên, tà giáo chỉ là vấn đề nhỏ, không quá quan trọng. Những năm gần đây, bọn chúng có tác dụng làm đá mài, giúp chúng ta luyện binh cho võ giả sơ cấp, để bọn họ có cơ hội gặp máu. Ở địa quật, võ giả sơ cấp không có cơ hội gặp máu.
Bây giờ xã hội yên ổn, võ giả trung cấp cao cấp tác chiến ở địa quật, nhưng rất ít võ giả sơ cấp phạm tội, vì sao?
Theo lý thuyết, võ giả đều là thánh gây sự, nhưng trên thực tế, ngươi thấy có bao nhiêu võ giả sơ cấp vi phạm pháp luật? Đó là vì chúng ta cho bọn họ con đường phát tiết, tương tự, cũng khiến bọn họ kinh sợ!
Dám cả gan gây rối, tất sát!
Bất cứ thứ gì tồn tại cũng có giá trị của nó."
Phương Bình gật đầu, Trương Đào liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói: "Quân Võ An bây giờ hiện có 38.000 võ giả, hầu như đều là sinh viên tốt nghiệp từ võ đại.
Nhóc, sau khi tốt nghiệp... à không, bây giờ ngươi cũng có thể cân nhắc đến quân Võ An.
Trong quân Võ An, cứ 1000 người là một đoàn, nếu ngươi đến, ta cho ngươi làm đoàn trưởng, sao hả?"
Phương Bình không có hứng thú, qua loa nói: "Bộ trưởng xem trọng ta quá, ta cũng chỉ sắp đến cấp bảy, có thể chém giết cấp bảy sơ kỳ mà thôi, sao có thể đảm nhận chức đoàn trưởng thống lĩnh 1000 người..."
"Ha ha ha!"
Trương Đào cười to, cân nhắc nói: "Chà chà, ngươi xem thường vị trí đoàn trưởng quân Võ An? Cảm giác mình rất lợi hại phải không? 30 năm trước, ta tiến vào cấp chín, lúc đó đã đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, bây giờ đã 30 năm rồi.
Mà 30 năm trước, ta đã thành lập quân Võ An.
Trong 30 năm qua, 9 đợt thi đấu thanh niên đều có người của Bộ Giáo Dục tham gia, mỗi lần có khoảng một hai người vào vùng cấm, đương nhiên, không nhiều như năm nay.
Chỉ tính riêng giải thi đấu thanh niên, Bộ Giáo Dục đã có 15 người vào vùng cấm, tuy có thương vong, nhưng sống sót đi ra và đạt thành tựu gồm 10 người.
Đó chỉ là giải thi đấu thanh niên, trong 30 năm qua, ngươi cảm thấy võ giả cao cấp do Bộ Giáo Dục bồi dưỡng ra sẽ ít hơn võ đại sao?
Quân Võ An đúng là không nhiều, chỉ chưa tới 40.000 người, nhưng đoàn trưởng thống lĩnh 1000 người, nào có ai không phải là võ giả cao cấp!"
Phương Bình chấn động, một lát mới nói: "Bộ trưởng... Ngài... Muốn tạo phản hả?"
"Bốp!"
Trương Đào tiện tay vung lên, đánh Phương Bình méo mặt!
Lão Lý bên cạnh đứng yên như điêu khắc, ta không nhìn thấy gì hết! Thằng nhóc Phương Bình này bị điên rồi, dám phỉ báng tuyệt đỉnh, có bị đánh chết ông cũng không dám can thiệp, bởi nếu can thiệp, ông cũng sẽ bị đánh chết.
Trương Đào vung lên mấy cái bạt tai, đánh Phương Bình mắt nổ đom đóm, ngã sấp mặt, lúc này mới hiền lành cười nói: "Cẩn thận miệng lưỡi của ngươi, quân Võ An không phải quân tư nhân, trên thực tế, cũng không cần lập quân làm gì. Đối với chúng ta mà nói, quyền bính đều không quan trọng.
Ví như bây giờ, ta cho ngươi làm hiệu trưởng trường trung học, ngươi có thể một tay che trời, thấy vui không?"
Phương Bình lắc đầu bò lên, trong miệng lẩm bẩm vài câu, sau đó lập tức lắc đầu nói: "Không có hứng thú."
"Tương tự, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?"
Trương Đào cười nhạt: "Thành lập quân đoàn tác chiến quy mô lớn thật ra là nhằm tập hợp sức mạnh của mọi người, hoặc nên nói, nhằm không để võ giả tán loạn, một khi có nhiều võ giả, đâu đâu cũng có võ giả, dễ xảy ra chuyện lắm.
Đây là một loại khống chế, cũng là áp chế, không cho phép võ giả đi lung tung phá hoại trật tự xã hội.
Đương nhiên, cũng là một loại bồi dưỡng, bồi dưỡng sức mạnh tập thể nhanh và hiệu quả hơn để võ giả tự trưởng thành.
Như Phương Bình ngươi, nếu không có võ đại, ngươi cũng không thể nhanh chóng phát triển được như hiện tại, dù ngươi có bí mật của ngươi, cũng không có tập thể ủng hộ ngươi, xuống địa quật, e là chết rất nhiều lần rồi."
Nói xong, Trương Đào cười: "Quay về vấn đề chính, ngươi có đến quân Võ An hay không, ta không bắt buộc, thực tế, ta cũng không mong ngươi đến rồi phá hoại. Hôm nay đến đưa thần binh sao?"
Phương Bình rầu rĩ nói: "Bộ trưởng, ngài ra tay cũng quá ác, năm thanh thần binh..."
"Thần binh có thể dùng mới gọi là thần binh." Trương Đào nghiêm mặt nói: "Binh khí là để dùng, ngươi giữ lại trong tay, không cho người khác dùng, vậy ngươi giữ lại nhiều thần binh thì có ích gì?
Bây giờ, một số tài nguyên khan hiếm, rất nhiều võ giả cao cấp vì thiếu thần binh mà phải mất mạng khi đối đầu với địa quật... Nếu Phương Bình ngươi muốn làm lãnh tụ thì phải trả giá một chút, cần gì phải tính toán chi li như vậy?'
Nói xong, Trương Đào cười: "Hơn nữa, không phải bắt ngươi cho không! Không nói đến chuyện nhà họ Dương, ngươi và người nhà có thể sống yên ổn như bây giờ đều là nhờ những người không có tiếng tăm gì đứng sau chống đỡ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận