Toàn Cầu Cao Võ

Chương 2654: Suối Cổ Trường Sinh (2)

Hắn lười quan tâm liệu đó có phải Khôn Vương giở trò hay không. Lúc này, Phương Bình nhìn Địa Hình chằm chằm, chờ hắn lấy ra suổi cổ, Phương Bình thật sự cảm thấy có hứng thú.
Suối cổ này rốt cuộc ra sao?
Địa Hình không nói chuyện, lại đặt thêm nhiều tầng kết giới. Mãi đến tận khi cảm giác không ai có thể tra xét, lúc này mới dám mở cửa tam tiêu!
Đúng vậy, cửa tam tiêu, cửa sinh mệnh.
Trữ suối cổ trong cửa sinh mệnh là lựa chọn tốt nhất.
Thời điểm hắn mở cửa sinh mệnh ra, Phương Bình gần như kinh ngạc ngây người.
Một giọt... Suối cổ?
Các ngươi gọi cái này là một giọt?
Lúc này đây, trong cửa sinh mệnh có hai bé mập bay ra, vừa chạy ra, hai bé mập giống như người thật, mặt lộ vẻ hoảng sợ, lập tức bỏ chạy.
Thực lực không tệ.
Chẳng trách Địa Hình nói muốn bắt giữ, Phương Bình vốn thấy hơi lạ về cách dùng từ, một tuyệt đỉnh như ngươi lấy mấy giọt nước suối có gì khó đâu mà bắt với chả giữ? Bây giờ hắn đã hiểu.
"Nha nha nha!"
"Nha nha nha!"
Tốc độ của hai bé mập không chậm, chúng cho Phương Bình cảm giác chúng nó có tốc độ của võ giả cấp 8. Khí tức sự sống nồng nặc trên chúng, hai đứa vội vàng muốn chạy trốn. Hai chân nhỏ mập mạp muốn chạy ra ngoài. Nhưng vừa mới bay lên một chút đã bị đụng ngã nhoài về sau. Kết giới do Địa Hình Chân Quân tạo ra, sao chúng nó có thể phá được.
Địa Hình Chân Quân đưa tay bắt lấy hai bé mập, giọng nói vô cùng không nỡ và tiếc nuối: "Ở bên ngoài này còn đỡ, chứ ở trong Suối Trường Sinh, chúng nó hòa làm một với nước suối, tốc độ cực nhanh, lão phu cũng phải tốn khá nhiều thời gian và công sức mới bắt được" "Nha nha nha... Hai bé mập trong suốt như thủy tinh giãy dụa trong tay hắn. Phương Bình nhìn một lát, hơi bất ngờ nói: "Đại nhân, suối cổ thành yêu rồi?"
"Không tính là yêu" Suy nghĩ chốc lát, Địa Hình mới nói: "Suối cổ Trường Sinh có lực lượng sinh mệnh nồng nặc, linh khí dập dờn, qua nhiều năm, những suối cổ này sinh ra một chút linh trí, tương đương với yêu thực sơ trung cấp"
Dưới cao cấp, yêu thực gần như không có trí tuệ, nhưng có một số bản năng. Bản năng hấp thu năng lượng, cường hóa bản thân, mãi khi đến cao cấp, yêu thực mới có trí tuệ, so với yêu thú thì chậm hơn một chút.
Đến trung cấp, tuy yêu thú cũng có linh trí chưa hoàn thiện, nhưng cũng tính là có, có sợ hãi, tham lam, phẫn nộ... Mà những loại tâm tình này, yêu thực không có. Phương Bình đã hiểu, nhưng vẫn hơi chấn động, không ngờ nước suối thành tinh rồi.
Điều này cho thấy Suối Trường Sinh năm đó rốt cuộc mạnh mẽ đến mức nào, e là sức sống năm xưa nồng đến mức dọa người.
Phương Bình nhìn về phía Địa Hình, Địa Hình không nỡ, cắn răng một cái, giam cầm hai bé mập, ném qua cho Phương Bình. Phương Bình đưa tay tiếp nhận, hai gương mặt con nít mập mạp lộ vẻ hoảng sợ, không biết đây là phản ứng bản năng hay là chúng nó thật sự hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Thú vị!" Phương Bình nhào nặn hai bé mập trong tay bé, cảm giác đàn hồi rất tốt, bất giác khẽ cười nói: "Trông thật thú vị, nhìn cưng vậy sao uống được...
"Nha nha nha!" Hai bé mập lại sợ hãi kêu to.
Phương Bình cười, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Đại nhân không định dùng Suối Trường Sinh bây giờ sao?"
Địa Hình hơi biến sắc, có ý gì, ngươi còn dòm ngó xem ta còn lại bao nhiêu sao?
"Lão phu tự có dự định!"
Phương Bình gật đầu, hiểu rồi, dùng bảo vật có sức sống nồng nặc này, Địa Hình nhất định sẽ có một vài thay đổi, tỷ như trẻ hơn một chút, sức sống mạnh mẽ hơn một chút, ngoại hình sẽ không còn già lọm khọm như bây giò.
Nhưng hiện tại hai vị cấp Đế còn ở đây, người này hẳn là muốn tiếp tục trở về Suối Trường Sinh thử vận may xem có thể bắt thêm một chút hay không, nếu bị người khác bắt gặp, e là Suối Trường Sinh chẳng còn phần hắn.
Phương Bình bất giác nghĩ, nếu tiêu diệt Địa Hình, liệu suối cổ còn lại trong cửa sinh mệnh của đối phương có chạy ra được hay không?
Địa Hình bỗng dưng cảm thấy hơi bất an. Đưa mắt nhìn Phương Bình, thấy đối phương đang nhìn hai bé mập trong tay, Địa Hình nhẹ nhàng thở ra một hơi, không lên tiếng.
Lúc này, Phương Bình đang nói chuyện với Thiên Mộc.
“Hai nhóc mập này là suối cổ?"
“Lão hủ cũng không ngờ Suối Trường Sinh sẽ biến hoá như thế. Bây giờ nghĩ lại, Suối Trường Sinh tĩnh lặng ngàn năm e là có liên quan đến mấy nhóc này. Chúng nó hấp thu lực lượng sinh mệnh của Suối Trường Sinh, biến nước suối trong suối thành nước thường. Còn chúng nó thì thành tinh.
E là hiệu quả còn tốt hơn nước suối năm xưa!"
Thiên Mộc cũng hơi kinh ngạc, Suối Trường Sinh năm xưa không giống thế này. Đương nhiên, đã qua nhiều năm, có thay đổi là chuyện bình thường.
Thiên Mộc còn có linh trí, tu luyện thành yêu, huống chi là nước suối trong môi trường có sức sống nồng nặc như vậy. Sức sống vốn là môi trường dễ sinh ra linh trí, yêu thực có thể ngưng tụ tinh hoa sinh mệnh cũng nhờ môi trường như vậy.
Nước Suối Trường Sinh thành tinh cũng là chuyện dễ hiểu.
Thiên Mộc thán phục, ước ao nói: “Một giọt này có lẽ không kém hơn hiệu quả thủy tinh linh thức cấp Chân Thần, thậm chí là cấp Đế. Còn có thể tăng tuổi thọ, cường hóa kim thân, tinh lọc linh thức, quả là chí bảo hiếm có."
Phương Bình than thở: “Là bé mập, không tiện ăn, có phải ta thiện lương quá rồi không?"
Thiên Mộc không nói gì, ngươi thiện lương á? Nhìn không ra!
Phương Bình không biến sắc, tiếp tục nói: “Thú vị đấy, mà cũng không nhất thiết phải ăn chúng nó! Nếu ăn vào, cả người ta sẽ nồng nặc sức sống, cũng không phải chuyện tốt. Mộc lão, nếu ta đặt hạch não trong cửa sinh mệnh, rồi nhốt hai bé mập này vào nuôi dưỡng hạch não, ngươi thấy sao?"
Thực ra, Thiên Mộc đã sớm đoán được rốt cuộc là hạch não của ai bị nứt rồi. Trong lòng cũng có phán đoán đại khái. Mỗi câu chuyện bắt đầu với “Ta có một người bạn”, bình thường đều là kể về bản thân mình.
Quả nhiên, bây giờ vị Nhân Vương này đã thoải mái thừa nhận. Tuy Thiên Mộc đã đoán được, nhưng vẫn hơichấn động.
Hạch não của hắn bị nứt? Nứt nẻ mà còn mạnh như vậy? Người này làm sao làm được?
Hay là Nhân Vương trước mắt mạnh hơn nó nghĩ? Vốn người này có thực lực cấp Đế, thậm chí còn mạnh hơn, nhưng do bị thương nên thực lực hiện tại chỉ là Chân Thần?
Nó suy nghĩ nhiều, nhưng Phương Bình chẳng buồn nói gì.
Từ lúc 2 bé mập xuất hiện từ cửa sinh mệnh của Địa Hình, Phương Bình đã có dự định này.
Ăn hay không ăn thực ra cũng không quan trọng lắm. Đừng nói chúng nó không phải sinh mệnh sống, dù là phải đi nữa, vì chữa thương, hắn cũng sẽ không nương tay.
Nhưng hiện tại có lẽ có cách tốt hơn!
Phương Bình tiếp tục nói: "Mộc lão, ngươi nói xem, nếu ta dùng tinh hoa sinh mệnh hoặc vật chất bất diệt nuôi hai đứa nhỏ này, có phải chúng có thể không ngừng cung cấp sức sống, giúp ta tu bổ hạch não?"
Tinh hoa sinh mệnh và vật chất bất diệt thật ra đều có thể tu bổ hạch não, nhưng dù sao thì tác dụng cũng không hợp, nếu dùng để lấp đầy vết nứt thì tốc độ kia chậm đến đáng sợ. Hơn nữa, dùng vật chất bất diệt càng dễ khiến hạch não nhanh bị vỡ nát.
Mà năng lượng sức sống của Suối Trường Sinh cho Phương Bình cảm giác nó thuần túy, ôn hòa hơn nhiều. "Có thể thử xem, nhưng mà.." Thiên Mộc suy nghĩ một chút, nói: "Muốn chúng nó chuyển đổi thành Suối Trường Sinh, e là tiêu hao không nhỏ"
"Tiêu hao bao nhiêu không đáng kể, hữu dụng là được!"
Nói xong, hai bé mập trong tay biến mất, bị hắn trực tiếp hấp thu vào trong cửa sinh mệnh.
Hạch não là vật hư hư thực thực, Phương Bình không ngại sự hiện diện của Địa Hình, chuyển hạch não vào cửa sinh mệnh.
Lúc này, trong vùng không gian tối tăm bên trong cửa sinh mệnh của Phương Bình, một viên hạch não trong như thủy tinh lơ lửng trên không, vết nứt chằng chịt như hòn bi nứt, càng nhìn càng thấy đẹp.
Đáng tiếc, Phương Bình không có lòng thưởng thức cái đẹp, hạch não đã nứt thành như vậy, đẹp ở chỗ nào. Cửa sinh mệnh vốn không thể chứa vật sống, nhưng hiện tại, hai bé mập đang bay lửng lơ trong không gian tăm tối này.
Phương Bình không cho chúng nó có cơ hội chạy loạn, lập tức tạo một không gian khép kín bên trong cửa sinh mệnh, nhốt hai bé mập vào chung một chỗ với hạch não.
Vừa tiếp xúc với hai bé mập, hạch não đã có phản ứng, một khe nứt có xu hướng khép lại.
Phương Bình thấy thế thì vui vẻ, có tác dụng!
Phương Bình lập tức liếc mắt nhìn số liệu của mình, hơi nhíu mày, điểm tài phú không thay đổi, hai bé mập này không đáng giá? Hay là... Mình gặp nguy hiểm?
1743 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận