Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3003: Dung Hợp Ma Đô

Chương 3003: Dung Hợp Ma ĐôChương 3003: Dung Hợp Ma Đô
Ra khỏi thế giới mèo, Phương Bình bắt đầu củng cố bản nguyên.
Thử nghiệm dung hợp hạch não vào thế giới bản nguyên.
Mà lần này, hệ thống thăng cấp rất lâu, sau ba ngày bế quan, Phương Bình không tiếp tục chờ hệ thống, hắn chuẩn bị nhân dịp này làm chút chuyện. Ví dụ như... dung hợp Ma Độ, ví dụ như, tìm Trấn Thiên Vương nghiên cứu thảo luận một số phương pháp rèn ngọc cốt.
Ngày 16 tháng 5, Phương Bình xuất quan, hắn không đi đến những nơi khác, mà bắt đầu đi dạo quanh Ma Đô.
Hắn muốn thử dung hợp Ma Đô vào thế giới bản nguyên của mình, mở rộng bản nguyên, mở rộng thế giới.
Lần này, độ khó rất lớn.
Ma Đô lớn hơn Dương Thành rất nhiều, dung hợp Ma Đô, Phương Bình cảm thấy, có lẽ thế giới bản nguyên của mình sẽ mở rộng với quy mô lớn.
Phương Bình còn phát hiện chỗ khác nhau giữa con đường của hắn và con đường của Thương Miêu, thế giới bản nguyên của hắn có thành thị, Thương Miêu không cóiI
Phương Bình sắp quên tất cả những thứ này. Tất cả chớp nhoáng như một giấc mộng.
Ít nhất vào lúc này, với Phương Bình là có lợi chứ không hại.
Cho đến hôm nay, Phương Bình mới có thời gian thong thả đi dạo quanh Ma Đô, đúng theo nghĩa đen.
Nơi này, cũng được xem là quê hương thứ hai của hắn. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện ở đây. Quen biết rất nhiều người, có nhiều bạn bè, từng có tiếc nuối, cũng từng có những điều tuyệt vời.
Ma Đô, từ ba năm trước, sau khi đến Ma Đô, hầu hết thời gian Phương Bình đều ở tại Ma Đô.
Hắn nhìn thấy không ít người quen, thậm chí còn nhìn thấy biển hiệu công ty "Viễn Phương”, nhìn thấy Lý Thừa Trạch, người ngoài trường mà hắn làm quen khi đến Ma Đô.
Mà đây có thể sẽ có một số khác biệt trong tương lai, thế giới bản nguyên dung hợp thành thị, là tốt hay xấu, Phương Bình không biết, nhưng hắn biết, đây là năng lực của đạo Nhân Hoàng.
Khi đó, có lẽ mới thời gian mà hắn vui vẻ nhất. ...
Hắn từng có rất nhiều mộng tưởng, thậm chí còn bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn giao thức ăn nhanh ở địa quật.
Hôm nay, nghĩ lại, có chút buồn cười, có chút ngây thơ, nhưng cũng tràn đầy hồi ức.
Ba năm trước, Phương Bình một mình đến Ma Đô. Lúc đó, hắn muốn có một cơ ngơi thuộc về riêng mình, hắn thiếu tiền, khi đó, hắn muốn tạo nên một tập đoàn kinh doanh khổng lồ.
Ba năm!
Lý Thừa Trạch đang bận rộn, chợt thấy lòng xao động, đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống dưới, hình như nhìn thấy một người, hình như lại không nhìn thấy.
Hắn hơi giật mình, hơi hoảng hốt.
Trong tòa nhà Viễn Phương.
Ba năm trước, hắn chưa phải võ giả, hôm nay đã là cấp 6, tất cả đêu nhờ Phương Bình.
Đã như vậy, có vào thăm Viễn Phương hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Phía dưới, Phương Bình dừng chân chốc lát rồi rời đi, hắn tiếp tục dạo bước trong dòng người.
"Phương Bình...' Lý Thừa Trạch thì thào, vẻ mặt phức tạp, ba năm trước, mình nào nghĩ đến sẽ có hôm nay?
Lâu lắm rồi! Phương Bình không đến nữa, bởi vì hắn quá bận rộn, ai cũng biết, Nhân Vương bận đến mệt nhoài. Hắn ngày xưa chỉ bảo vệ ngôi nhà nhỏ bốn người, hôm nay, ngôi nhà mà hắn cần bảo vệ đã biến từ một căn hộ nhỏ thành toàn bộ chủng tộc, thành toàn bộ Trái Đất.
Cấp 6 hiện tại có lẽ chẳng là gì. Nhưng Lý Thừa Trạch không quên mình đang làm việc cho ai, làm việc cho người trong truyền thuyết, làm việc cho chúa cứu thế, hắn là người đại diện của Nhân Vương.
"Chỉ mong thời đại hưng thịnh này... lại tiếp tục!"
Phương Bình nỉ non, tiếng cảm khái này phát ra từ tận đáy lòng, giống hệt cảm xúc của nhóm tông sư Ma Võ đi ra từ địa quật năm xưa. ...
Ma Đô.
Tiếng âm ầm vang lên, đất trời rung chuyển. Từng tiếng hét thất thanh vang lên.
Lúc này, Trương Đào phá không mà tới.
Nhìn Phương Bình đang đi dạo bên dưới, hơi nhíu mày.
Bên cạnh, Long Biến và Tử Nhi cũng nhanh chóng phá không mà đến, thấy Ma Đô rung chuyển, cả hai đều có vẻ nghi hoặc.
Phía dưới, Phương Bình hình như hơi giật mình.
Khi nghe được câu "Chỉ mong thời đại hưng thịnh này... lại tiếp tục", Trương Đào bỗng dưng muốn khóc.
Thật sự muốn khóc.
Tân Võ tồn tại trăm năm, từng vị cường giả Nhân tộc, bôn ba khắp nơi, chinh chiến tứ phương, cũng là vì câu nói này.
Trương Đào từng nói, rất nhiều người từng nói. Nhưng khi Phương Bình nói ra lời này, ông bỗng dưng muốn khóc.
21 tuổi! Tập võ ba năm!
Thanh niên ở tuổi này, vốn nên làm cái gì?
Thanh niên ở tuổi này... không nên tiếp nhận trách nhiệm nặng nề như vậy.
Đám người Long Biến chỉ nhìn thấy huy hoàng của Phương Bình, ông thì nhìn thấy sự bất đắc dĩ, nhìn thấy sự bất lực của Nhân tộc.
Khi ông 21 tuổi, nào phải chịu áp lực như Phương Bình.
Khi đó, dù Nhân tộc yếu thế, nhưng đại chiến vẫn chưa nổ ra, ông sống trong hòa bình, hưởng thụ cuộc sống.
Phương Bình thì không!
Chinh chiến, chinh chiến hết lần này đến lần khác, vết thương chồng chất, có khổ tự biết. Phải chịu đựng áp lực không nên có, trách nhiệm không nên có, cũng thừa nhận vinh quang không nên có ở cái tuổi này...
"Thật xin lỗi!" Tiếng nỉ non khẽ đến mức không thể nghe thấy.
Ông chỉ có thể nói lời xin lỗi.
Là ông, chính ông, dẫn dắt Phương Bình đi lên con đường này. Là ông, chính ông, giao áp lực tôn vong của chủng tộc cho Phương Bình.
Nhưng ông cũng không còn cách nào, ông không chịu nổi áp lực như vậy, không chịu nổi trách nhiệm như vậy. Ông chỉ có thể lựa chọn một người thích hợp hơn, mạnh mẽ hơn để thay ông gánh chịu tất cả những thứ này.
Bên cạnh, Long Biến và Tử Nhi không thể nào hiểu được tâm trạng như vậy.
Theo bọn họ thấy thì Phương Bình quá thành công! Thành công ngoài sức tưởng tượng.
21 tuổi, chứng đạo Thiên Vương, dù hiện tại Nhân tộc có áp lực, nhưng kém xa trước kia, Phương Bình còn có cái gì không vừa lòng? Trương Đào vì sao phải xin lỗi?
Bọn họ không hiểu.
Có người hiểu.
Lão Lý đạp không mà đến, nghe thấy tiếng nỉ non kia, nhìn vê phía Trương Đào, ánh mắt cũng có chút phức tạp, khẽ nói: "Thật ra, hắn hiểu rõ tất cả những điều này, khi hắn tiếp nhận chức Hội trưởng Hội Võ Đạo Ma Võ, có lẽ còn chưa hiểu gì.
Nhưng bắt đầu từ ngày hắn trở về từ vùng cấm, từ ngày hắn quyết định hủy diệt địa quật Ma Đô, hắn biết mình đang làm gì.
Hắn đã tiếp nhận gánh nặng này thì hắn sẽ không hối hận.
Mà ngươi... cũng không cần nói xin lỗi."
Trương Đào cười cười, giống như đã quên tất cả những chuyện vừa rồi, nhìn về phía phía dưới, cười nói: "Xem ra lần này, hắn lại có thu hoạch!"
Lúc này, từ bên ngoài nhìn vào, Ma Đô như ẩn như hiện.
Trương Đào cũng đã đi lên đạo Nhân Hoàng, ông không có năng lực dung hợp thành thị như Phương Bình, nhưng ông có thể cảm nhận được một vài thứ.
Lúc này, giữa trời đất hình như có dao động đặc thù.
Dao động của bản nguyên!
Thật ra, ông từng nhìn thấy thế giới bản nguyên của Phương Bình.
Lúc này, e là Phương Bình đang dung hợp Ma Đô.
Mấy chục triệu nhân khẩu Ma Đô! Đạo Nhân Hoàng của Phương Bình không gấy!
Đúng vậy, Trương Đào đã hiểu ra, đạo Nhân Hoàng của Phương Bình không gãy, không phải đạo không gấy, là tâm vẫn như cũ.
Hắn không hề từ bỏ nhân loại, hắn chính Nhân Vương, thậm chí là Nhân Hoàng!
Trương Đào cảm thấy rất xúc động, vui mừng khi có người nối nghiệp, cũng có lo âu và sợ hãi.
Thời đại hưng thịnh này có thể tiếp tục bao lâu?
Tam Giới biến ảo khôn lường, Nhân tộc tuy mạnh, nhưng là trung tâm mưa gió, dân chúng bình thường thật sự có thể luôn hưởng thụ sự hưng thịnh này ư?
Có lẽ... chỉ lát sau, hoặc ngày mai, ngày sau, sự hưng thịnh này sẽ trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước.
Trương Đào cảm thấy trong lòng nổi sóng, nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh lại, ông không thể bối rối, cũng không thể bi quan, cũng không cần bi quan!
"Dân chúng Ma Đô, Tam Giới sóng gió đã nổi lên, chiến tranh vẫn còn tiếp tục, binh sĩ Nhân tộc ta còn có thể tái chiến sao?"
Tiếng Trương Đào vang vọng khắp nơi.
Lão Lý liếc nhìn Phương Bình rung động, nhân loại sợ hãi ở dưới, đột nhiên chợt quát lên: "Có thểt"
"Có thể"
Phía dưới, từng tiếng hét vang lên, đương nhiên có thể chiến!
"Có thể"
Từng vị võ giả gầm lên, trong giây lát, tiếng hét bao phủ Ma Đô, vô số người bình thường cũng đang gào thét.
Nhà họ Phương, Phương Viên vung nắm đấm, hét to "có thể”, phụ nữ Nhân tộc đều có thể chiến! Chiến đấu suốt trăm năm, tử thương vô số, duy chỉ có nhiệt huyết này chưa từng ngừng lại.
Ma Võ, Ngô Khuê Sơn hét lớn, nam nữ Võ Đại đều có thể chiến, một bầu nhiệt huyết vĩnh viễn bất diệt!
Phủ tổng đốc, Tổng đốc Ma Đô cũng hét lớn, có thể chiến, ba trăm ngàn võ giả Quân Ma Đô gác giáo chờ lệnh, có thể tham chiến bất kỳ lúc nào, san bằng kẻ địch bốn phía!
Ngoài chợ bán thức ăn, phố thương mại, Võ Đại...
Giờ khắc này, cả thành phố đang sục sôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận