Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1877: Không Tin Cũng Phải Tin (2)

Cùng lúc đó.
Giữa không trung, cha con Lữ Chấn cũng hạ xuống đất.
Hai người tìm một chỗ yên tĩnh, Lữ Chấn nhìn con gái, cô cùng cảm khái.
"Chớp mắt ba năm. Ba năm nay, thay đổi quá nhiều, Phượng Nhu, con cũng cấp 7 trung kỳ, sắp cao kỳ rồi..."
"Cha!" Lữ Phượng Nhu hiếm khi ra dáng cô gái nhỏ, có chút không vui, mấy năm không gặp mà vừa thấy mặt, cha đã bàn chuyện thực lực, khiến bà rất không hài lòng.
Lữ Chấn nở nụ cười, tính cách của ông có phần cứng nhắc, lúc này lại bỗng nhiên nói đùa: "Cha đây là thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Phương Bình, nó nói nó là học sinh của con... Làm cha giật nảy mình.
Dọc đường đến đây, cha luôn nghĩ, nếu nó là cấp 9, vậy con cấp mấy rồi? Nếu con còn mạnh hơn cha, vậy chẳng phải ba năm qua của cha đã uổng phí sao, may mà, cuối cùng vẫn con giữ cho cha chút thể diện."
"Thằng nhóc đó là yêu quái, không giống người thường."
Thấy cha nhắc đến Phương Bình, Lữ Phượng Nhu cũng vô cùng bất đắc dĩ nói: "Phương Bình nhập học mới hơn hai năm, chưa đến ba năm. Con cũng không ngờ hắn lại tiến bộ nhanh như vậy, nhưng hắn chưa tới cấp 9, là cấp 8 bảy tầng kim thân, cũng không kém cấp 9 là bao."
"Thì ra là thế, cấp 8 bảy bảy tầng kim thân... con đường của Bắc Phái."
Lữ Chấn khẽ gật đầu, Lữ Phượng Nhu vẻ mặt nghi hoặc, Lữ Chấn cười nói: "Chuyện này để về rồi nói, hiện con và Khuê Sơn như thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Vừa nãy ta thấy hai đứa cùng đi ra, xem ra đã hòa giải rồi." Lữ Chấn cười nói: "Tuổi cũng không còn trẻ, đứng giở tính trẻ con nữa. Phương Bình nói, thành chủ Thiên Môn đã bị giết, chuyện của Đóa Đóa đã qua, cứ để cho nó qua đi."
"Con biết rồi."
"Đúng rồi, lần này Ma Võ chuẩn bị phản công Ma Đô địa quật, tính thêm ta đi." Dứt lời, Lữ Chấn lại nói: "Mặt khác phía tà giáo vẫn phải chú ý một chút, đừng để bọn chúng trà trộn vào, nếu trong lúc chiến đấu có võ giả tà giáo xuất hiện, vậy thì phiền phức rồi."
"Tà giáo?" Lữ Phượng Nhu kinh ngạc nói: "Tà giáo đều đã bị hủy diệt rồi, hiện ngoại trừ Đại Giáo Hoàng không có tung tích, các trưởng lão khác gần như đều đã chết rồi..."
Lữ Chấn hơi sửng sốt, một lát sau, chậm rãi nói: "Tà giáo hủy diệt rồi?"
"Có thể xem là như vậy."
"Ma Đô địa quật không có võ giả tà giáo?"
"Khẳng định không, nếu có thì sớm đã bị phát hiện."
"Phượng Nhu, con có từng gặp một không gian hóa hình có thể vây nhốt người chưa?"
"Nhốt người? Phương Bình làm được, vật hóa hình của thằng nhóc này rất đặc biệt..."
Lữ Chấn hiểu rõ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn về nơi xa, lúc này Phương Bình đang chuyện trò vui vẻ với mấy vị cường giả, Lữ Chấn như có điều suy nghĩ nói: "Phượng Nhu, người học sinh này của con rất đặc biệt."
Lữ Chấn khen một câu, sau đó sắc mặt đen lại, thấp giọng nói: "Cha con mới từ Giới Vực ra, đã bị người đánh một trận, bị đánh đến mức cái gáy vẫn còn đau đây này, sau đó còn bị ném vào không gian hóa hình, bị nhốt hơn nửa ngày..."
Lữ Phượng Nhu suýt nữa cười ra tiếng, cố nén ý cười, nén cười nói: "Hắn làm?"
"Con đoán xem? Tên nhóc kia còn tự diễn một vở kịch, nói là võ giả tà giáo làm, còn giúp ta giết võ giả tà giáo, lúc đó ta đã thấy có điểm gì là lạ..."
Lữ Chấn cũng dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Được rồi, không sao cả, cũng may không phải là võ giả tà giáo thật, bằng không, lần này không chết ở Giới Vực, mà vừa ra đã chết trên tay người khác, đó mới là uất ức. Hiện cha còn sống trở về, cũng là may mắn."
Lữ Phượng Nhu bật cười nói: "Trở về con giúp cha dạy dỗ hắn, từ khi thực lực hắn vượt qua con, con cũng không quản được, cũng chưa có cớ tính sổ với hắn. Lần này vừa vặn có cớ, phải đánh tên nhóc này một trận, ai bảo hắn suốt ngày hung hăng phách lối."
Trò chuyện với cha mình mấy câu, thấy Lữ Chấn luôn nhìn về phía bên kia, Lữ Phượng Nhu biết cha có chuyện muốn nói, mặc dù cảm thấy không cần thiết gấp gáp như vậy, nhưng cũng không giữ chân cha nữa, hai người cùng đi về phía bên kia.
...
Sảnh đãi khách.
Bộ trưởng ba bộ đều ở đó, Chiến Vương cũng ở đó, Ngô Khuê Sơn đã tỉnh lại.
Lúc này Phương Bình, cũng không được ngồi ở những vị trí chính như lần trước.
Hắn ngoan ngoãn ngồi ở phía dưới.
Phía trên, bốn vị tuyệt đỉnh ngồi tùy ý, Ngô Khuê Sơn không ngồi, mà đứng chờ ở cửa.
Trương Đào vừa uống trà, vừa cười nói: "Nhóc con, hình như ngươi gặp rắc rối rồi."
Phương Bình liếc mắt, bất đắc dĩ nói: "Bộ trưởng, có thể đừng nghe lén hay không? Ta biết cái ngài nói là gì, ta cũng không cố ý đánh ông ấy, việc thích nghe lén này của ngài nên cai, xâm phạm bí mật cá nhân người khác."
Lời này được khá nhiều người đồng tình.
Nam Vân Nguyệt cũng nói: "Trương Đào, ngươi nên sửa sở thích không tốt này đi."
Trương Đào cười không nói, Chiến Vương bên cạnh lười biếng nói: "Đó không phải là nghe lén, là không khống chế được lực lượng của mình, lực lượng của hắn tăng trưởng quá nhanh, nhanh đến mức không khống chế được.
Nếu ngoài phạm vi 10 dặm, nếu hắn vẫn nghe được thì đó chính là cố ý. Không vượt khỏi phạm vi này, thì là do lực lượng tinh thần của hắn tự động tràn ra, không trách hắn được."
Trương Đào mỉm cười không hề phủ nhận, Nam Vân Nguyệt lại cảm thấy hơi bất ngờ nói: "Ngươi không khống chế được lực lượng của mình? Làm sao lại như vậy?"
Lý Chấn thản nhiên nói: "Bình thường, lực lượng của hắn luôn vượt qua giới hạn của hắn, ban đầu khi đến đỉnh bản nguyên, hắn cũng không thể khống chế được, lúc này mới dẫn đến chuyện ngủ một giấc dậy là tuyệt đỉnh.
Bản thân hắn có chút vấn đề, lực lượng tăng với tốc độ quá nhanh, không bình thường lắm."
Trương Đào buồn cười nói: "Được rồi, ngươi cũng đừng đoán nữa. Lực lượng vượt quá giới hạn, đó là vì tốc độ tăng quá nhanh, gần đây võ đạo hưng thịnh, tân võ tiến vào thời phồn vinh, không nói những cái khác, đạo thiên hạ vạn dân này quả nhiên rất thú vị.
Gần đây ta thường xuyên được lĩnh hội một đạo mới, dung nhập vào quy nhất đạo của mình, lực lượng tăng chóng mặt, nhất thời không khống chế nổi mà thôi."
Ông vừa dứt lời, mấy vị tuyệt đỉnh lập tức ngậm miệng.
Phương Bình lại cảm thấy hứng thú, vội vàng nói: "Bộ trưởng, đạo vạn dân này không phải chỉ có đế vương mới có thể tu luyện sao?"
Trương Đào cười nói: "Vậy cũng chưa chắc, đạo của đế vương... Nói là đạo vạn dân, thật ra vẫn là sự độc tài chuyên quyền. Còn đạo vạn dân của thời đại tân võ, có thể nói là một loại đạo chúng sinh. Tóm lại, cả hai có chút khác biệt, nhưng vẫn có thể đi.
Tất nhiên, ta không đi những đạo này, chỉ đứng ngoài quan sát một chút, cuối cùng vẫn là vạn đạo quy nhất."
Trương Đào nhìn hắn nói: "Phương Bình, sau này ngươi định đi như thế nào? Đến bước này rồi, cũng nên suy nghĩ một chút."
Phương Bình nghĩ một chút mới nói: "Để xem sao rồi tính sau, trước tiên ta muốn rèn đúc kim thân lên tầng chín rồi nghĩ tiếp xem nên đi như thế nào."
"Muốn rèn chín tầng kim thân, khó!"
Trương Đào còn đang nói, Lữ Chấn đã cùng Lữ Phượng Nhu đi tới.
Nghe Phương Bình nói vậy, Lữ Chấn vội xen vào: "Chín tầng kim thân không dễ rèn như vậy. Lực lượng tinh thần không đủ, không thể hỗ trợ rèn đúc kim thân. Dù ở thời đại cổ võ, chín tầng kim thân cũng cực kỳ hiếm thấy."
Dứt lời, Lữ Chấn chắp tay với ba vị Bộ trưởng, cười nói: "Ba vị Bộ trưởng, đã lâu không gặp!"
"Ba năm không gặp, ngươi cũng cấp 9 rồi."
Trương Đào nở nụ cười, mời Lữ Chấn ngồi xuống, mở miệng nói: "Lần này có thể trở về, khiến ta có chút bất ngờ. Ba năm trước, khi ngươi tiến vào Ma Đô địa quật rồi biến mất, ta đã đoán ngươi đã vào Giới Vực. Nhưng ta cho rằng ngươi không thể sống sót trở về. Lần này có thể ra ngoài, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn."
Lữ Chấn gật đầu, cảm khái nói: "Đúng vậy, ta cũng tưởng bản thân không thể sống sót ra ngoài."
"Ở bên trong là người sống sao?" Trương Đào cũng nghiêm túc, trực tiếp đặt câu hỏi.
Lữ Chấn trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Là người sống, nhưng trạng thái không bình thường. Hình như lực lượng tinh thần và nhục thân bị chia cắt!
Ta luôn nhìn thấy bóng người, nhưng đó có lẽ là thể hóa hình từ lực lượng tinh thần của đối phương chứ không phải bản tôn. Khi ta tu luyện ở hồ bất diệt, có chút cảm ứng, phía dưới đáy hồ... có lẽ có giấu nhục thể của người đó.
Những người này, có lẽ đã xảy ra chút vấn đề..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận