Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1182

Lý Trường Sinh: "Người ta muốn giết hắn!"
Trương Đào: "Ta biết!"
Trương Đào mệt mỏi chẳng muốn nói: "Chẳng phải ngươi có mặt ở đó sao? Ngươi nói tên họ Dương kia có thể giết hắn hả? Không giết được đúng không? Chỉ cần kết thúc trận đấu, nếu quân bộ đã trao lệnh bảo Dương Hạ phải về thành Trấn Tinh, thành Trấn Tinh cũng sẽ không trái lệnh!
Ngươi thật sự nghĩ Lý Chấn ngồi không hả?
Nếu thành Trấn Tinh dám để hắn trốn ra ngoài, Lý Chấn tức giận, thành Trấn Tinh cũng phải cân nhắc thiệt hơn!
Chính phủ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ cần qua ngày hôm nay, có thể mặc kệ nhà họ Dương. Dù trong lòng khó chịu, nhưng nếu có thể co giãn theo tình huống, lúc cần tỏ ra mạnh mẽ cao ngạo thì phải cao hơn cả trời, lúc cần cúi đầu nhịn nhục thì phải trầm ổn như biển lặng ngoài khơi, đó mới là anh hùng..."
"Hắn mới 20 tuổi."
Lão Lý bất đắc dĩ: "Hắn cũng đâu có già... dặn như ngài! Còn trẻ, nhiệt huyết phơi phới, hiện không cho hắn ra tay, sớm muộn cũng xảy ra chuyện lớn."
Trương Đào liếc mắt nhìn hắn một cái, nhíu mày nói: "Đúng, hắn trẻ, ngươi cũng trẻ à? Ngươi nhẹ tay một chút, trọng thương Dương Hạ, không giết người thì có cần phải giả chết thoát thân hay không?
Đến lúc đó, lý lẽ trong tay chúng ta, thành Trấn Tinh không cho một lời giải thích thỏa đáng, bọn họ có thể qua quýt chuyện này sao?
Ngươi thì hay rồi! Một kiếm chém chết hắn, bá đạo quá ha, hay ho quá ha? Lý Trường Sinh, ngươi càng sống lâu càng không có não..."
Lão Lý giải thích: "Ta không khống chế được sức mạnh chứ bộ, dù sao cũng là lần thứ nhất ra tay, làm sao biết có thể giết hắn hay không."
"Câm miệng!"
Trương Đào thẹn quá hóa giận: "Ta nói một câu, ngươi cãi lại ba câu! Nếu ngươi là con ta thì ta đã tát chết ngươi rồi!"
Tuổi tác của ông có thể sinh được con trai lớn như lão Lý, lão Lý còn nhỏ tuổi hơn cả con trai ông.
Nhưng mà... nhìn thấy dáng vẻ già nua của lão Lý, Trương Đào cảm thấy thằng con này không cần cũng được, già quá rồi.
Lão Lý không lên tiếng, ơ, ta nói gì? Là ngài nói nhiều đó!
Một lát sau, lão Lý mở miệng nói: "Vậy ta đi đây."
"Đi? Muốn chạy đi đâu?"
Trương Đào nhíu mày nói: "Ở lại Bộ Giáo Dục một thời gian đi, chờ thi đấu kết thúc rồi đi. Sau khi về Ma Võ, không cho phép lại ra ngoài! Bế quan tu luyện đi, hiện tại, sức sống của ngươi trôi qua cực nhanh, dù có thể bổ sung bằng tinh hoa sinh mệnh, nhưng đây không phải kế sách lâu dài..."
"Vẫn sống được tám năm, mười năm, còn chẳng biết có sống được đến lúc đó hay không." Lão Lý không quá để ý.
Trương Đào trầm ngâm nói: "Muốn chết hả, không dễ vậy đâu, tu luyện cho mạnh lên một chút, ngươi đi con đường vạn đạo hợp nhất, tu luyện đến 100 ngàn cal khí huyết, có thể giết cấp chín.
Hiện tại... Ngươi còn kém nhiều lắm.
Đến lúc đó, ngươi muốn chết, thì cũng phải kéo theo vài tên cấp chín, đừng chết già trên mặt đất."
Lý Trường Sinh bây giờ cũng không mạnh bao nhiêu.
Võ giả cấp sáu, 10.000 cal khí huyết.
Võ giả cấp bảy, bình thường có thể tu luyện đến 50.000 cal, đương nhiên, lúc này, khí huyết không quyết định tất cả.
Cường giả cấp tám, khi huyết có thể cao đến 100.000 cal.
Lão Lý từng chém gió, nói mình phải tu luyện đến 1 triệu cal khí huyết để chém tuyệt đỉnh, lại nói 100.000 cal khí huyết có thể đánh chết cấp chín.
Lúc đó, ông không có thần binh cấp chín, cũng không học được Phá Không Kiếm Quyết.
Đương nhiên, dù bây giờ khí huyết dễ tu hơn một chút, nhưng hiện tại, ông không làm được một chiêu chém chết cấp chín. Chẳng qua khí huyết của ông lúc này chỉ cao hơn võ giả cấp tám sơ kỳ một chút, tầm 60.000 - 70.000 cal gì đấy.
Muốn tu luyện đến 100.000 cal còn không biết phải chờ đến năm nào tháng nào. Nếu thật sự đạt 1 triệu cal, cấp chín dưới tuyệt đỉnh cũng không mấy ai có thể chiến với ông một trận.
Lão Lý cũng không nói gì, Trương Đào lại trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói: "Phương Bình... rốt cuộc không mang thi thể vị họ Dương kia về à?"
Lão Lý nghiêm mặt, lập tức nói: "Đương nhiên không có!"
Trương Đào hơi đau đầu, nhẹ giọng nói: "Nếu có, bảo hắn kịp thời lấy ra, có một số việc vẫn còn hơi phiền phức. Người khác không biết, lẽ nào ta không rõ sao?
Ngày đó, hắn ra khỏi địa quật, trên người hắn có bao nhiêu tinh hoa sinh mệnh, không phải ta không biết.
Bây giờ thì hay rồi, ngươi động một chút là lấy ra 10 cân, cũng chưa chắc là toàn bộ. Vương Khánh Hải cũng được hai cân. Trương Thanh Nam và Trần Diệu Đình đều nhận được một ít..."
"Đó là tinh hoa dự trữ từ hồi đi Nam Giang địa quật..."
"Ngươi nghĩ ta bị ngu hả?"
Trương Đào tức giận nói: "Tinh hoa sinh mệnh do yêu thực cô đọng, lẽ nào không có chút khí tức nào sao? Chẳng lẽ ta không phân biệt được là của Sắc Vi Vương hay là của Cự Liễu của Nam Giang địa quật sao?
Ta đứng ra bảo vệ các ngươi, các ngươi lại lừa gạt ta như vậy? Lý Trường Sinh, ngươi cảm thấy ta là lão già ngu ngốc sống gần trăm tuổi ư?
Lão Lý bất đắc dĩ, được rồi, xem thường tuyệt đỉnh rồi.
Thật lâu sau, lão Lý mới nói: "Hắn thật không mang về, nếu mang về, sẽ không im lặng không nói, không lấy ra! Dù không trả cho nhà họ Dương, lão Ngô sắp lên cấp chín, hắn cũng sẽ để cho lão Ngô. Thằng nhóc này trọng tình nghĩa lắm, cũng biết ai là người bảo vệ hắn, lão Ngô mạnh là chuyện có lợi với hắn..."
"Vậy hắn lấy nhẫn chứa đồ ở đâu ra?"
Trương Đào hỏi một câu, không có lý do gì mà tinh hoa sinh mệnh của Phương Bình lại giấu được nhiều như vậy, người khác có lẽ không thèm để ý, cho rằng đó là lần trước hắn còn dự trữ, nhưng không phải ông không biết.
Lần trước Phương Bình từ Thiên Nam địa quật đi ra, ông cũng có mặt ở đó, trên người Phương Bình có bao nhiêu cọng lông ông đều biết.
Lão Lý nghẹn lời, làu bàu nói: "Hắn không có nhẫn chứa đồ..."
"Ngươi còn dám giấu ta thêm một lần nữa, ta sẽ ném ngươi đến Ngự Hải Sơn, cho ngươi ngồi uống trà với mấy vị thành Trấn Tinh!"
Trương Đào khó chịu, đã đến lúc này rồi mà tên này còn giả ngốc với mình.
Lý Trường Sinh bất đắc dĩ, một lát mới nói: "Được rồi được rồi, ta nói, hắn có nhẫn chứa đồ, nhưng chỉ có hắn mới mở ra được, cũng là vật sở hữu của hắn.
Không phải lấy của người khác, là của hắn.
Lúc ở Nam Giang địa quật hắn đã có rồi, không liên quan gì đến nhà họ Dương. Chuyện này ta có thể đứng ra bảo đảm, bởi vì lần trước ở Nam Giang ta đã biết rồi..."
nói xong, lão Lý nhìn Trương Đào: "Tuyệt đỉnh các ngài có nhẫn chứa đồ không?"
Trương Đào không để ý đến ông, nhẹ giọng tự hỏi: "Nhẫn chứa đồ của hắn... hắn lấy từ đâu ra?"
Suy nghĩ một chút, Trương Đào lắc đầu nói: "Võ giả đều có bí mật của mình, ta cũng không muốn điều tra rõ cái gì, bí mật thì ai cũng có. Nhưng lần này lại vướng vào chuyện nhà họ Dương kia... Trước đó ta còn không để ý, bây giờ nghĩ lại, nhà họ Dương cứ dây dưa không ngớt, có lẽ có liên quan đến chuyện này."
Nói xong, Trương Đào cuối cùng xác nhận lại lần nữa: "Ngươi xác định, đó của hắn, chứ không phải cướp được từ lần này?"
"Xác định!"
"Lý Trường Sinh, ngươi là cường giả kiếm đạo, ta tin ngươi." Trương Đào khẽ gật đầu, lại trầm ngâm nói: "Thôi, cứ nói là chính phủ nghiên cứu được hàng dùng thử, cho hắn dùng..."
"Chính phủ đã nghiên cứu ra rồi?"
Lão Lý kinh ngạc, sớm đã nghe nói chính phủ đang nghiên cứu phát minh những thứ này, thật sự đã nghiên cứu ra rồi?
"Chưa, nhưng có một số mẫu vật, không gian vô cùng bất ổn, dễ sụp đổ, một khi bị sập chẳng khác nào hại người hại mình, hiện vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu. Về phần bọn ta, cũng không phải là của riêng bọn ta, mà thu được từ nơi khác. Phương Bình cũng có..."
Lúc này, Trương Đào nghĩ đến rất nhiều thứ, một lát sau mới nói: "Nhắc nhở hắn, không có chuyện gì thì đừng khoe khoang, hắn làm sao có thứ này? Tuy ta không muốn hỏi những thứ này, nhưng có một số chuyện, rất dễ xảy ra hiểu lầm.
Còn vị lão tổ họ Dương kia... Qua một thời gian nữa, ta và Lý Chấn sẽ đến Giới Vực xem một lần, dù không vào được, ít nhiều cũng có thể cảm ứng được. Chỉ cần ta và Lý Chấn làm chứng thì chuyện này xem như xong.
Đừng tiếp tục gây thêm chuyện cho ta, tình hình bây giờ không ổn định, thành Trấn Tinh cũng hơi phức tạp. Ngươi và Ngô Khuê Sơn, một người có chiến lực của cấp chín yếu kém, một người sắp cấp chín..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận