Toàn Cầu Cao Võ

Chương 3097: Hưng Thịnh Giả Tạo

Chương 3097: Hưng Thịnh Giả TạoChương 3097: Hưng Thịnh Giả Tạo
Không chỉ Khôn Vương lo lắng, lúc này, các nơi đều có suy nghĩ giống Khôn Vương.
Có người lo lắng, có người thở dài, có người tự lẩm bẩm, Hoàng Giả đúng là vô địch, không thể trêu chọc.
Lần này, nếu cường giả của Nhân tộc xảy ra chuyện, tám chín phần mười là người của Hoàng Giả ra tay. Nếu không, thử hỏi các phe hiện tại xem, ai dám trêu chọc cường giả Nhân tộc?
Hoàng Giả... Giấu quá nhiều bí mật!
Các nơi đều đang bàn tán chuyện Trấn Thiên Vương tìm Vương Kim Dương, Tam Giới rúng động.
Trong Tây Hoàng đạo trường, Thiên Cực cũng nghe được âm thanh, thầm nói: "Miễn không phải là phụ hoàng †a ra tay là được...
Hắn sợ bị liên lụy!
Nếu là phụ hoành nhà mình ra tay, Nhân tộc không giết được Hoàng Giả, chẳng lẽ còn không thể giết hắn sao?
Không ai quan tâm đến tâm tư của Thiên Cực.
Thiên Cực cảm thấy, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Nếu phải xảy ra chuyện... Vậy tốt nhất người gặp chuyện thiệt mạng là Phương Bình, đừng là Võ Vương.
"Hy vọng cả hai đừng xảy ra chuyện!" Thiên Cực cảm khái, thở dài, nhanh chóng nói: "Di chuyển cung Tây Hoàng thôi, đi sâu vào trong biển!"
Nhưng Võ Vương chất... Vì trả thù, tên điên Phương Bình có lẽ sẽ lại khởi xướng mưu đồ diệt Hoàng. Dù không ai hưởng ứng, hắn cũng sẽ không giảng hòa, có lẽ sẽ quậy banh Tam Giới.
Phương Bình chết, Võ Vương chưa chắc sẽ khai chiến.
Tam Giới này sắp không ở được nữa rồi, phải chạy thôi. Chạy về nơi xa. Càng xa càng tốt, ta thà làm người vô gia cư, cũng không muốn bị các ngươi quấy nhiễu.
Nhìn đi, Trấn Thiên Vương mạnh mẽ ra sao, lão này hiện tại gấp gáp tìm được, chẳng thèm che giấu thực lực. Cường giả đã phá hai cửa, mạnh mẽ đến đáng sợ, giết hắn là chuyện quá đơn giản.
Trong vũ trụ bản nguyên, Phương Bình vẫn đang tán loạn. Nhưng lúc này, Phương Bình lại không hề cảm thấy lo lắng. Lấy lại bình tĩnh, Phương Bình nắm lấy phần mỡ ở cổ Thương Miêu, tuy là thể bản nguyên, vẫn có cảm giác.
"Chúng ta vê!"
Vương Kim Dương không nói nhiều, hắn rất nhanh đã hiểu tình hình của Phương Bình, phiền phức, nếu đi lạc, Phương Bình có lẽ sẽ chết. ...
Giờ khắc này, Trấn Thiên Vương đã gặp được Vương Kim Dương, vừa nhìn thấy Vương Kim Dương, ánh mắt khẽ biến, ông cũng không nói gì, nhanh chóng nói: "Phương Bình xảy ra chút chuyện, hắn lạc trong bản nguyên, có lẽ là lạc ở vùng thế giới sau cửa, cần có người dẫn đường để rời khỏi nơi đó, năm xưa ngươi phá cửa khí huyết có lẽ có tác dụng...'
Mắt Thương Miêu đỏ lên, nhanh chóng gật đầu: "Biết rồi, biết rồi!"
"Tên lừa đảo!"
"Nghe ta nói!" Phương Bình ngắt lời nó, nói khẽ: "Nghe ta nói được không? Phải ghi nhớ, đừng bỏ sót bất kỳ lời nào! Nếu có cơ hội ra ngoài, nhất định phải nói cho lão Trương, biết không?"
Phương Bình cười cười: "Mèo lớn, đừng quá sốt ruột, ngươi có thể ngao du bản nguyên, không chết được! Vẫn có cơ hội có thể đi ra..."
"Đạo của Trái Đất, đạo khí huyết, có lẽ đều là một mưu kết" Phương Bình trâm giọng nói: "Có lẽ, đạo của chúng ta không nối tới đại đạo bản nguyên chân chính, mà là... lỗ đen hồi nãy, nơi đó, ta đã nhìn thấy, ta nhìn thấy khuôn mặt của người quen..."
Lúc trước phá vỡ cửa khí huyết, có lẽ đã gây ra một chút hỗn loạn, một chút ảnh hưởng, khiến đại đạo này chấn động, cho nên nó hấp thu lực lượng sinh mệnh của Vương Nhược Băng để bổ sung tất cả.
"Ta không biết phải chăng Tam Giới có ai đã đi đại đạo bản nguyên chân chính hay chưa, hay là đại đạo đã sớm thành công cụ của người khác, nhưng ta đã nhìn thấy rất nhiều, con đường kia... là của lão Trương."
Phương Bình cười thê lương: "Nghe hiểu không? Chúng ta... chỉ là chất dinh dưỡng của người khác, thịnh thế... đều là giả tạo. Ta không biết đây là mưu đồ của một vị Hoàng Giả, hay là nhiều vị, nhưng đạo này... có vấn đề."
"Không riêng gì chúng ta, đạo năng lượng, đạo tỉnh thần, có lẽ đều là âm mưu... ít nhất, cánh cửa xuất hiện năm đó, có lẽ chính là một âm mưu lớn."
Phương Bình thở dài: "Ta đã nhìn thấy một số thứ từ bản nguyên của ông ấy... đạo này là đạo của ông ấy, là điểm cuối trên đại đạo của ông ấy, chúng ta bị người khống chế, có lẽ... đến thời điểm chín muồi, chúng ta sẽ bị người thu hoạch.
"Nói cách khác, điểm cuối cùng đạo của chúng ta, không ở bản nguyên... mà là ở đây!"
Vương Nhược Băng... là một hạt giống, hạt giống có thể trưởng thành, chờ đến khi vạn đạo chín muôồi, có người sẽ đến lấy đi hạt giống này."
"Mèo lớn... có lẽ Hoàng Giả cũng tham dự. Có người âm thầm điều khiển đạo khí huyết, đạo khác... có lẽ cũng có.'
"Tiêu diệt sơ võ, đó là vì đạo sơ võ không đi bản nguyên, có lẽ cũng bởi vì như thế, mới muốn tiêu diệt sơ võ."
"Mà Tiên Nguyên... có lẽ Tiên Nguyên chính là một cỗ máy kiểm soát, là trung tâm của cả hệ thống, là hạt nhân của âm mưu lớn này."
"Ngày đó, có người bảo ta, nếu có năng lực, hãy chém Tiên Nguyên một đao... hôm nay, ta chưa chắc có cơ hội. Ngươi nói với lão Trương, chờ ông ấy có năng lực, nhớ trảm Tiên Nguyên một đao..."
"Tên lừa đảo... sẽ không chết...' Mắt Thương Miêu đỏ ửng, nhanh chóng phá không, tìm kiếm phương hướng đột phá.
Phương Bình cười nói: "Sao thế? Khóc à? Đừng khóc! Còn nữa... nhất định phải khống chế được Vương Nhược Băng, nếu cơ hội thích hợp, cũng có tác dụng lớn, phá vỡ bố cục này, đánh vỡ đạo của chính mình, trực tiếp phá cửa từ đạo của cô ta."
Phương Bình tươi cười: 'Có cơ hội! Chú Thần Sứ có thể làm được, Chú Thần Sứ có thể đúc đạo giả, nếu có thể nối đến bản nguyên của Vương Nhược Băng, Trấn Thiên Vương, có lẽ có cơ hội đánh vỡ cánh cửa thứ ba...
Không, cánh cửa của ông ấy có lẽ không ở đây, ông ấy vẫn còn cửa lực lượng tinh thần chưa đánh vỡ, cánh cửa ảo đó không ở đây, nơi này là thế giới sau cửa khí huyết ảo."
Phương Bình tiếp tục nói: "Ta hoài nghi, Tam Giới có lẽ có bốn người có tình trạng như Vương Nhược Băng, tính cả Vương Nhược Băng là bốn người. Võ giả phá bảy, tìm tới bốn người bọn họ, đều có hy vọng phá tám, chẳng những là phá tám, mà còn tìm được người giữ cửa tam tiêu phù hợp với cửa tam tiêu của mình... Có lẽ có thể trực tiếp phá nát ba cánh cửa ảo.
Đương nhiên, vậy cũng rất nguy hiểm, khi đó, có lẽ đồng nghĩa với việc ngươi đã trưởng thành, sẽ bị thu hoạchI Nhưng mà cũng chưa chắc... bày ra cục diện lớn như thế, là để thu hoạch chỉnh thể, không phải thu hoạch vài người riêng lẻ.
Cho nên vài người phá tám, chưa chắc có thể phát sinh cái gì.
Bây giờ phá tám không ít, những vẫn chưa bị thu hoạch, có lẽ bọn họ còn đang chờ chờ cơ hội."
Bóng dáng Phương Bình càng ngày càng mờ đi, những vẫn bình tĩnh: "Đương nhiên, dù là phá tám, dù là phá được ba cánh cửa ảo... cũng chưa chắc có thể thoát khỏi khống chế.
Mèo lớn, đạo của ngươi, đạo của ta, mới là chính đạo không nằm trong âm mưu này. Nếu có cơ hội, hãy để cho người ta xem thử, đi thử.
Còn về đạo của sơ võ... có lẽ không ai tính kế, có lẽ... cũng có người đang tính kế bọn họ."
"Không nên tùy tiện tin tưởng bất kỳ kẻ nào, nhớ chưa? Kể cả Linh Hoàng, bà ta là Hoàng Giả, năm đó tham dự tất cả chuyện này, nếu nói bà ta hoàn toàn không biết, ta không tin!"
"Đương nhiên, không bài trừ một số Hoàng Giả liên thủ, âm thầm điều khiển, có lẽ có vài người không biết, bản thân cẩn thận một chút."
"Tên lừa đảo, đừng nói nữa..."
Thương Miêu quay đầu, nhìn thể bản nguyên của Phương Bình tan biến càng ngày càng nghiêm trọng, hơi đau lòng. Bỗng nó phóng về phía cánh cửa khổng lồ trước mặt, móng vuốt liên tục cào cửa, cào đến từng tia lửa bắn ra.
"Đừng gây ra động tĩnh quá lớn!" Phương Bình quát khẽ nói: "Cẩn thận bị người chú ý tới, tự mình tìm một chỗ ẩn nấp cho kỹ!"
Phương Bình quát một tiếng, tiếp tục nói: 'Cẩn thận nghe ta nói! Sau khi ta chết, nhục thân ta vẫn còn, thế giới bản nguyên cũng không dễ sụp đổ như vậy, những Thánh Nhân Lệnh và Thiên Vương Ấn ở trong đó, ngươi nghĩ cách tiến vào thế giới bản nguyên lấy đi..."
"Hu hu hu..." Thương Miêu bỗng khóc toáng lên, nó không muốn tên lừa đảo chết.
Nhưng bây giờ... không đi được. Có cửa chặn đường.
Phương Bình khẽ cười nói: "Khóc cái gì? Đồ mèo vô dụng, chỉ biết ăn thôi. Cục diện Tam Giới, ta đã nhìn thấu hơn phân nửa, nhưng mà, còn có một số việc ta không cách nào ngược dòng tìm hiểu, bao gồm vấn đề của chính 1a...
Mấy người lão Vương chuyển thế, có lẽ là năm đó không đồng ý với kế hoạch này... có lẽ..."
Phương Bình khẽ thở dài: "Có lẽ bọn họ chính là ba người còn lại chúng ta muốn tìm”
Bạn cần đăng nhập để bình luận