Toàn Cầu Cao Võ

Chương 458: Phương Bình đi đâu rồi?

"Võ giả..."
Phương Bình thở dài, Đường Phong bỗng nhiên dừng lại nói: "Chúng ta cứ tiếp tục thế này quá tốn thời gian, tôi quyết định, tôi mang theo võ giả cấp ba tiếp tục đi sâu vào địa quật, lão Trịnh, thầy mang theo những sinh viên còn lại, dựa theo kế hoạch lúc trước hành động."
"Lão Đường, chuyện này..."
"Võ giả cấp ba, vốn nên xuống địa quật, làm bông hoa trong nhà kính mãi làm sao có thể trở nên mạnh mẽ được?"
Ngữ khí Đường Phong lãnh khốc: "Thế cuộc lại chuyển biến xấu rồi! Trước đây, ông có bao giờ thấy hơn 10 vị võ giả tập kích quân đồn hay không?
Thời gian không còn nhiều nữa!"
"Chuyện này..."
"Một mực bảo vệ, sẽ chỉ làm mọi người lười biếng, những gì nên dạy, chúng ta đều đã dạy.
Đây cũng là một lần cuối cùng, tôi mang mọi người đi sâu vào phạm vi bán kính cách thành Hy Vọng 30km, cho các em nhìn qua khu vực chiến trường "thịt xay", sau đó các em tự do hành động, chết hay sống phải xem bản lĩnh của các em.
Không thể chỉ vì các em là một nhóm võ giả cấp hai cấp ba mà phải điều động hơn 10 vị võ giả trung cấp cao cấp bảo vệ các em được!"
Các cường giả đều rất bận, có rất nhiều chuyện muốn làm, thanh niên trẻ tuổi chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Nếu không phải lần này có không ít các bạn võ giả cấp hai, sau ba ngày, các đạo sư đã rút đi rồi.
Không trải qua mưa gió, làm sao trưởng thành?
Cường giả cũng chỉ được sinh ra từ trong tình huống cửu tử nhất sinh.
Đường Phong đưa ra quyết định như vậy, hiển nhiên vì ông cảm thấy tốc độ hiện tại quá chậm, võ giả cấp hai tồn tại cũng làm lỡ thời gian của võ giả cấp ba.
Võ giả cấp ba, vốn là nên tiến vào địa quật chém giết.
Mấy ngày vừa qua, võ giả cấp ba trong đội ngũ cũng không ít, gần 20 người.
Nghe thấy Đường Phong muốn phân đội, Phương Bình lập tức cuống lên, vội vàng nói: "Thầy, chia đội như bây giờ không tốt sao…"
Cậu còn đang hy vọng đám Trần Vân Hi đưa thuốc cho cậu mà.
Đường Phong cau mày, liếc hắn một cái nói: "Vậy em hành động một mình đi, với thực lực của em, em nên sớm tiến vào phạm vi bán kinh 50km, đánh giết võ giả đối phương, đi tham dự chiến đấu, chứ không phải ở chỗ này trà trộn vào đội ngũ, lãng phí thời gian!"
Sắc mặt Phương Bình hơi khó coi, bất mãn nói: "Em mới lần đầu tiên tiến vào..."
"Võ giả cấp ba cao kỳ, dù cho tiến vào lần đầu cũng nên độc lập rồi, em không giống với bọn họ!"
Phương Bình bất mãn, Đường Phong thực ra cũng không vui, hừ nhẹ nói: "Em thử đi hỏi xem, có vị võ giả cấp ba cao kỳ nào tiến vào địa quật còn cần người khác bảo vệ không?
Chết trận, là số mạng của hắn!
Sống sót, đó chính là tư bản để trở nên mạnh mẽ!
Cường giả chỉ có thể giao thủ cùng cường giả, đánh chém giết, mới có thể càng trở nên mạnh mẽ!
Em cả ngày chỉ biết trà trộn vào đội ngũ cấp hai, có phải em rất đắc ý, cảm giác mình rất lợi hại, rất thiên tài phải không?
Thực lực em mạnh nhất, lẽ nào chỉ diễu võ dương oai trước mặt kẻ yếu thôi sao?
Em có biết Vương Kim Dương lúc lên cấp ba, cậu ta vào địa quật, giết địch vô số!
Vừa mới lên cấp bốn, lại chém giết cấp năm, không ai không nói đàn ông con trai phải như vậy!
Những người như Diêu Thành Quân, bước vào cấp ba cao kỳ, đều đang liều chết chém giết, cấp ba chiến cấp bốn!
Nhân loại muốn bồi dưỡng cường giả, cường giả dám chiến, dám liều mình, chứ không phải nuôi mấy con sói cùi bắp lẫn trong bầy cừu!"
Sắc mặt Phương Bình đỏ lên, không phải cậu không chịu nổi đả kích, nhưng lúc này, Phương Bình thực sự đang rất phẫn nộ, cậu cắn răng nói: "Thầy Đường, em nói rồi, đây là lần đầu tiên em tiến vào địa quật…"
"Em đã vào đây ngày thứ tư rồi!"
Đường Phong hơi thất vọng nói: "Tôi từng dẫn rất nhiều người vào địa quật, bình thường, không quá ba ngày, bọn họ đều sẽ chủ động ra ngoài, chứ không phải vẫn thích trà trộn vào đoàn đội, ngồi đợi nhà trường sắp xếp!
Cường giả vì sao có thể trở nên mạnh mẽ?
Chủ động trở nên mạnh mẽ!
Chứ không phải bị động chờ đợi!
Phương Bình, em có thiên phú rất cao, một năm lên ba cấp, thậm chí còn có khả năng sẽ tiến lên cấp bốn, nhưng võ giả bị động chờ đợi trở nên mạnh mẽ như em, dưới góc nhìn của tôi, em cũng chẳng qua là một võ giả khí huyết tiêu tốn tài nguyên mà thôi!
Võ giả khí huyết, không chỉ dùng để chỉ những võ giả không biết chiến pháp, mà còn dùng để chỉ những người ăn no chờ chết, những võ giả không có lý tưởng, chỉ biết bị động chờ đợi tai nạn giáng xuống!
Em có không?
Em nói tôi nghe, em có nghĩ tới chuyện đơn độc đi ra ngoài giết địch, thu chiến lợi phẩm, để cho mình ngày càng mạnh hơn sao?
Em đang đợi cái gì?
Chờ mọi người sắp xếp đội ngũ cho em à?
Em là võ giả cấp ba cao kỳ, chính em chẳng lẽ không biết võ giả cấp ba cao kỳ chênh lệch thế nào với những người khác sao?
Lẽ nào em nhất định phải đi cùng một đám võ giả cấp hai, đồng thời làm nhiệm vụ sao?
Đến lúc đó, gặp phải kẻ địch yếu, em ra tay giết chết, gặp kẻ địch mạnh, em chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến hữu của em chết đi!
Phương Bình, em khiến tôi thất vọng quá, tôi cực kỳ thất vọng về em! Lữ Phượng Nhu và Lý Trường Sinh coi trọng em, cảm thấy em có thiên phú kinh người, nhưng mà tôi lại cảm thấy, em kém xa những người khác!
Đừng so với những thiên tài danh tiếng tốt đẹp cấp bốn ngoài kia, chỉ so với Hàn Húc của Kinh Võ, Tạ Lỗi và Tần Phượng Thanh trường mình, em đều kém xa!
Em chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động trở nên mạnh mẽ hơn, em thử so sánh một chút xem, mạng của em so với người khác quý hơn à?
Những người khác, lẽ nào bọn họ không biết quý trọng mạng sống mình sao?
Nhưng càng tiếc mạng, càng sớm chết, sớm muộn gì em cũng sẽ bị người khác đuổi kịp, rồi dần vượt xa em!"
Sắc mặt Phương Bình thay đổi không ngừng, thấp giọng nói: "Em chẳng qua chỉ cảm thấy, em trở nên mạnh mẽ hơn mới có tác dụng to lớn hơn.
Nếu như em trở thành Tông sư, chẳng phải sẽ có tác dụng hơn làm một võ giả cấp ba đi liều mình chém giết…"
Đường Phong lạnh lùng nói: "Khi em trở thành Tông sư em sẽ nghĩ, mình phải trở thành Đại tông sư mới có tác dụng hơn nữa!
Mà chờ đến một ngày nào đó, khi em trở thành Đại tông sư, em sẽ nghĩ, mình vì sao phải chiến đấu vì nhân loại?
Đại tông sư có thể sinh tồn vô cùng tự do tại địa quật, nếu ai cũng có suy nghĩ như em, nhân loại đã sớm bị huỷ diệt rồi!"
Phương Bình nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng: "Ý thầy là Phương Bình em sẽ trở thành kẻ phản bội sao? Thầy dựa vào đâu mà nói như vậy?
Thầy dựa vào đâu mà nói Phương Bình em sẽ nhất định không chiến đấu vì nhân loại?"
"Nếu như em cảm thấy tôi nói sai, vậy thì em chứng minh đi, tôi lúc nào cũng chờ em lấy hành động thực tế đến vả mặt tôi…"
"Thầy khích tướng em!"
"Buồn cười!"
Đường Phong lạnh lùng nói: "Tự cho là đúng, cũng là một khuyết điểm cực kỳ nghiêm trọng của em! Tôi là võ giả đỉnh cấp sáu, Phương Bình à, số lượng võ giả cấp sáu tôi từng giết nhiều hơn số người em gặp được!
Ngày nào Phương Bình em chưa trở thành Tông sư, trong mắt tôi, thiên phú có cao hơn nữa, thì em cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với bất kỳ người nào!
Phương Bình em đã có cống hiến gì cho nhân loại rồi?
Đường Phong này cần gì phải khích tướng em!
Lời hôm nay, cũng là cảm xúc của tôi, muốn đi đâu về đâu, tự em cân nhắc!"
Đường Phong cất bước rời đi, vừa đi vừa nói: "Võ giả cấp ba đi theo tôi, Phương Bình, em có thể ở lại cùng đội cấp hai, đây là đặc quyền tôi cho em!"
Thả xuống lời này, Đường Phong đã rời đi, những võ giả cấp ba khác không nói một lời, dồn dập đuổi kịp.
Phương Bình cắn răng, Phó Xương Đỉnh nhỏ giọng khuyên giải: "Thầy Đường thực ra cũng không có ác ý…"
Phương Bình nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Phương Bình tôi trong mắt các cậu, chính là một người nhát gan sợ chết, nhát gan đến mức có thể đi theo địch để tồn tại sao?
Tôi chưa từng khiếp chiến, tôi chỉ có cách nghĩ của riêng mình!
Đường Phong nghĩ như thế nào, tôi không để ý!
Phó Xương Đỉnh, ở trong mắt cậu, lẽ nào Phương Bình tôi cũng là người như vậy sao?"
Phó Xương Đỉnh an ủi: "Không có chuyện đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều. Trở nên mạnh mẽ rồi lại đi giết địch, cách nghĩ này đâu có vấn đề gì đâu…"
Phương Bình nổi nóng nói: "Vì sao tôi nghe giống như nói tôi đang sợ chết vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận