Toàn Cầu Cao Võ

Chương 380: Hai nhiệm vụ đơn giản

Đương nhiên Phương Bình cũng cảm thấy bản thân hình như nghĩ hơi nhiều, nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Đại Sư Tử, cậu cảm thấy hy vọng không nhiều.
Quả nhiên, Đường Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Tự em đi nói với hiệu trưởng!”
Phương Bình ngượng ngùng, cửa nhà Tông sư em vào không được, nếu không ai thèm nói cái này với thầy.
Đường Phong cũng không để ý đến cậu, mà mói với những người khác.
Mà Phương Bình là đang suy nghĩ, mượn tiền không được, đầu tư cũng không, nhưng 600 điểm thưởng chi trước cho mình vẫn là có thể thử.
Lúc đầu, ở lớp huấn luyện đặc biệt, cậu từng làm qua một lần, trả trước phúc lợi của lớp trưởng, nhà trường cũng không từ chối.

Buổi tối, kết thúc lớp huấn luyện đặc biệt, Phương Bình đến phòng hậu cần.
Nhìn thấy cậu, ánh mắt Lý lão đầu bỗng nhiên nguy hiểm.
“Đến rồi.”
“Vâng.”
“Rất tốt, tôi còn cho rằng ít nhất năm ba tháng cậu mới dám tới chỗ tôi.”
“Thầy nói gì kỳ vậy, em tới thăm thầy...”
“Thằng nhóc khốn khiếp..!”
Lý lão đầu rất tức giận, cục tức này, đánh thẳng đến cánh tay, Phương Bình rõ ràng đứng cách xa ông đến tận mấy mét, sau một khắc đã bị Lý lão đầu bắt lấy cánh tay.
Lý lão đầu cũng không cho cậu cơ hội nói nhảm, thuận tay ném ra ngoài...
...
Mấy giây sau, Phương Bình nằm nhoài bên ngoài phòng hậu cần, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Tôi đang ở đâu?
Vì sao tôi tới đây?
Vừa nãy mình hình như đang bay, có lẽ không sai chứ?
Đêm hôm khuya khoắt, phòng hậu cần cũng có người tới, lúc này đột nhiên có người nói: “Hội trưởng, cậu đây là...”
Phương Bình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy tiểu mập mạp Quách Thành, cười nhạt nói: “Ban đêm ánh trăng không tệ, ra đi dạo, còn cậu?”
“Ồ, tôi tới lấy thuốc, có học trưởng xuất đơn đặt hàng.”
“Ừm, làm cho tốt, sắp thành võ giả rồi chứ?”
Tiểu mập mạp có chút kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “Hội trưởng, tháng trước tôi đột phá rồi.”
Phương Bình nhíu mày, quên mất, vừa nãy cũng không chú ý quan sát.
Ho nhẹ một tiếng, che giấu đi sự bối rối của mình, Phương Bình cười một cái nói: “Tôi nhớ lộn, lần trước ai nói phải được hai lần tôi cốt mới đột phá, tôi còn tưởng là cậu...”
“Là tôi chứ ai.” Quách Thành lại lần nữa ngỡ ngàng, giải thích: “Khi tôi đạt được 169 cal thì không tăng lên được nữa, vì vậy mới đột phá.”
Ánh mắt Phương Bình có chút nguy hiểm, biết nịnh không?
Tôi nói gì, cậu nghe là được rồi, cứ phải nói rõ ra sao?
Quách Thành hình như cũng nhận ra, giải thích giúp cậu: “Hội trưởng cậu có lẽ quá bận, áp lực không lớn như vậy, cậu cũng cấp ba rồi, cũng quên mọi người rồi.”
“Ừm, làm việc đi.”
Phương Bình khua khua tay, đuổi Quách Thành đi.
Đợi cậu ta đi rồi, mới bất đắc dĩ nói: “Xem ra không có cách nào khác với lão Lý rồi.”
Cậu còn nghĩ tìm Lý lão đầu mượn trước một chút, bây giờ thì hay rồi, lần trước lừa ông, nói thuốc chia cho mọi người trong đội, kết quả bị Lý lão đầu phát hiện được, vì vậy mới tức giận ném cậu ra ngoài.
Nhìn xung quanh, thấy không có người quen, Phương Bình có ý muốn vào lại lẫn nữa, nghĩ đến việc Quách Thịnh còn đang ở trong đó, Phương Bình thở một hơi, quay người rời đi, hôm khác lại đến.
...
Chuyện mượn điểm thưởng trước mắt còn chưa sắp xếp được, Trần Vân hi ngược lại đã có chỗ dựa rồi.
Chủ nhật, ngày 19 tháng 4.
Biệt thự số 8.
Lữ Phượng Nhu, Bạch Nhược Khê đều ở đó, ba người Trần Vân Hi, Phương Bình, Triệu Tuyết Mai cũng có mặt.
Lữ Phượng Nhu nhìn Trần Vân Hi, rõ ràng thái độ rất lạnh lùng.
“Cô của em nhất định phải giao em cho tôi, bây giờ tôi cho em một cơ hội, em có thể tìm người khác, bao gồm Đường Phong, tôi nói giúp em!”
Trần Vân Hi không biết phải làm sao nhìn Bạch Nhược Khê, Bạch Nhược Khê lại là kiên trì nói: “Chị Nhu, xin chị đó!”
“Hừ!”
Lữ Phượng Nhu dường như có chút không vui, Phương Bình và Triệu Tuyết Mai cũng có hơi to mò.
Bình thường Lữ Phượng Nhu mặc dù đối với bọn họ cũng không tính là khách khí, nhưng tuyệt không lộ thái độ chán ghét này.
Bây giờ đối với Trần Vân Hi, bà hình như thật sự có hơi chán ghét.
Lẽ nào vì tính cách của Trần Vân Hi?
Nhưng Trần Vân hi rất nghe lời, cho dù có lúc không bằng lòng đi làm một việc, nhưng nếu đạo sư thật sự yêu cầu, cô ấy sẽ không từ chối.
Chỉ vì điều này, Lữ Phượng Nhu chán ghét cô sao?
Đạo sư đỉnh cấp sáu, không đến mức như thế.
Cho dù Đường Sư Tử không thích tính cách của Phương Bình, cũng sẽ không lộ ra thần thái như vậy.
Mà Bạch Nhược Khê kiên trì giao Trần Vân Hi đến chỗ Lữ Phượng Nhu cũng có chút kì lạ.
Phương Bình mấy người không hiểu, cũng không dám hỏi dò.
Lữ Phượng Nhu trầm mặc giây lát, gật đầu nói: “Được, vậy để em ấy ở đây.
Cô có thể đi rồi, nội phủ bị thương, đừng đi lung tung!”
Bạch Nhược Khê khẽ cười một tiếng, nhìn Trần Vân Hi nói: “Vân Hi, sau này cô Lữ chính là đạo sư của em rồi, cố gắng tu luyện, có thời gian tôi sẽ đến thăm mọi người.”
“Cô...”
Trần Vân Hi vẻ mặt không nỡ, Lữ Phượng Nhu rõ ràng có hơi buồn bực nói: “Đi thì đi, sinh ly tử biệt sao?”
Bạch Nhược Khê bật cười, đứng dậy rời đi, cũng không dừng lại nữa.
Đợi cô đi rồi, Lữ Phượng Nhu nhìn Trần Vân Hi một hồi, mở miệng nói: “Em 199 cal khí huyết mới đột phá trở thành võ giả, có thể nói, chỉ vẻn vẹn cách ba lần tôi cốt một bước mà thôi!
Tài nguyên nhà họ Trần em không thiếu!
Nhưng còn em thì sao?
Hiện nay, Phương Bình đã cấp ba, thân thể rèn luyện 6 đốt xương!
Triệu Lỗi, tôi cốt 96 đốt, bước vào cấp hai trung kỳ.
Phó Xương Đỉnh, tôi cốt 96 đốt cũng bước vào trung kỳ.
Nhưng Trần Vân Hi em thiên tư mạnh hơn bọn họ, đột phá nhanh hơn bọn họ, tôi cốt 93 đốt, chỉ mới chạm đến ngưỡng cấp hai trung kỳ...
Loại người như em cho dù có thiên tư hơn người hơn nữa với nhiêu đó tài nguyên mà chỉ đạt được mức đó, cũng chỉ là phế vật, nếu như không phải Bạch Nhược Khê...”
“Cô!”
Phương Bình ho nhẹ một tiếng, cắt ngang nói: “Cô, chuyện đó… có cần làm một bữa tiệc bái sư không?”
“Cút!”
Lữ Phượng Nhu trừng mắt nhìn cậu, cơn tức ngược lại giảm đi một chút, nhìn chằm chằm Trần Vân Hi nói: “Hôm nay là ngày 19, cuối tháng tôi cốt không được 100 đốt, thì em cứ về Trần gia của em đi!”
Sắc mặt Trần Vân Hi đỏ bừng, Lữ Phượng Nhu không nhịn được nói: “Đi đi!”
Nghe câu này, Trần Vân Hi không biết làm sao, chỉ đành rời đi.
Cô vừa đi, Lữ Phượng Nhu ngược lại không có tức giận như vừa nãy, Phương Bình có chút không nghĩ ra, Lữ Phượng Nhu có thù với Trần gia?
Nhưng nếu thật có thù, Bạch Nhược Khê cũng sẽ không cho Trần Vân Hi nhận Lữ Phượng Nhu làm đạo sư.
Đạo sư mặc dù không phải cha mẹ, nhưng trong mấy năm đại học, tu luyện trên Võ Đạo, hầu như đều là chuyện của đạo sư, chuyện này có liên hệ rất lớn đến quyết định quan trọng của đời người.
Lữ Phượng Nhu cũng không giải thích gì, nhìn Triệu Tuyết Mai nói: “Giai đoạn này đừng tu luyện chiến pháp nữa, tôi cốt, tranh thủ trước khi vào địa quật, đạt được đỉnh cấp hai!
Nhà em có công ty gì gì đó, đừng mở nữa, người chú của em không phải muốn sao?
Cho ông ta, bán đổi lấy tiền!
Đổi được tiền thì tới chỗ tôi mua thuốc, sau đó có thể vào phòng năng lượng tu luyện!”
“Cô...” Triệu Tuyết Mai lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Đó là của cha em...”
“Cha em chết trận, em cũng muốn giống cha em, chết trong địa quật sao?”
Lữ Phượng Nhu quát lớn: “Ngu xuẩn, cha em vừa chết, các chú nhà em đã nhắm vào công ty của em, nếu như không phải là Ma Võ, nếu như không phải tôi là cô em, em có thể giữ được chắc?
Bây giờ, bán đi đổi lấy tài nguyên cho thực lực tiến bộ.
Đợi em đạt được cấp ba thậm chí là võ giả cấp bốn, đến lúc đó vẫn muốn tiếp tục kinh doanh, vậy không dễ dàng hơn sao!
Chú em dám không đưa lại cho em sao?
Ông ta chỉ là một võ giả cấp ba, không đưa cho em, vậy thì đợi chết đi!
Bán một hai trăm triệu, ít nhất đủ đển em tu luyện đến đỉnh cấp ba rồi, hiểu ý tôi không?”
Mở rộng hấp thụ dược phẩm, một hai trăm triệu, e là cũng chỉ đủ đến đỉnh cấp ba.
Đương nhiên, Lữ Phương Nhu chính là có ý này, hiện tại tiến độ của Triệu Tuyết Mai chậm hơn rất nhiều so với những người khác, không nỡ tiêu tiền sao có thể lên cấp nhanh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận