Toàn Cầu Cao Võ

Chương 361: Một lời thành sấm (2)

Phương Bình vừa đi, Dương Tiểu Mạn vội vàng hỏi: "Cậu ta lại bán thuốc cho cậu?"
"Ừm, cậu ấy nói cậu ấy muốn vào địa quật, hiện tại thiếu tiền, cho nên..."
"Cậu... Cậu lại mua? Mua bao nhiêu tiền?"
Trần Vân Hi có chút lúng túng, nhỏ giọng nói: "7 triệu, 80 viên."
"Hả, vậy cũng tốt, lần này cậu ấy đúng là không gạt tiền của cậu."
Dương Tiểu Mạn hơi bất ngờ, không ngờ Phương Bình lại giảm giá 10% cho Trần Vân Hi, cũng coi như đáng tin một chút.
Trần Vân Hi sắc mặt ửng đỏ, 600 ngàn là số lẻ, tự mình xóa mất cũng tốt hơn bị Tiểu Mạn chê cười.
...
Phương Bình không có hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.
Lúc này, cậu chỉ muốn, chỉ muốn đi vào địa quật.
Hè, không còn xa nữa.
Sắp vào tháng 4 rồi, từ giờ đến lúc nghỉ hè cũng là 3 tháng mà thôi.
"3 tháng..."
Phương Bình còn đang suy nghĩ, còn 3 tháng, không biết có thể đạt đến cấp ba cao kỳ hay không. Phó Xương Đỉnh từ đâu đâm đầu đi tới, nhìn thấy Phương Bình đang ngồi trong hành lang, kinh ngạc nói: "Sáng sớm đi đâu rồi?"
"Không đi đâu hết, sao thế?"
"Đạo sư của tôi vừa mới nói, tháng 6 này nhà trường sẽ tổ chức một nhóm võ giả cấp hai tiến vào địa quật, tôi qua thông báo với cậu một tiếng.
Gần đây chắc sẽ mở lớp huấn luyện đặc biệt, tiếp tục học, chủ yếu là dạy về tri thức địa quật."
"Tháng 6?"
"Ừm."
"Vậy là không tới 3 tháng nữa rồi…"
Phó Xương Đỉnh nghe vậy nói: "Đừng lo lắng, lần đầu tiên đi vào sẽ không đi thăm dò sâu đâu, hơn nữa có đạo sư theo, rất an toàn..."
"Cậu bớt bớt lại đi!"
Phương Bình phỉ báng một câu, càng nói như vậy, càng dễ xảy ra chuyện.
Tự mình cẩn thận một chút, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Đám người Phó Xương Đỉnh bị nước vô não rồi, nhưng cậu thì không.
Ở địa quật, một nơi không có cách nào dùng thiết bị hiện đại khoa học, giao thông chỉ có thể tin tưởng vào đôi chân, muốn trò chuyện ở xa thì phải gào thét, học sinh lạc khỏi đạo sư là chuyện quá mức bình thường.
Hy vọng đạo sư bảo vệ, còn không bằng hi vọng chính mình, càng đáng tin một ít.
Mặt khác, đến lúc đó, mình cần phải đi khu nam một chuyến, học thuộc bản đồ, tránh việc mình đi lạc rồi cũng không biết tìm đường về.
Còn nữa, cần phải trữ nhiều điểm tài phú và Khí Huyết Đan hơn chút, phải đổi binh khí nữa, hợp kim cấp C có vẻ thích hợp hơn.
Ngoài ra, còn cần đến hỏi thăm, thỉnh giáo một vài vị đạo sư thường xuống địa quật, làm sao mới có thể sinh tồn dưới đó một cách an toàn...
Nhiệm vụ nặng nề!
Thấy Phương Bình lo lắng như thế, Phó Xương Đỉnh không nói gì, cái tên này, cần phải như vậy không?
Phương Bình cũng không để ý tới Phó Xương Đỉnh, trực tiếp đi ra ngoài, cậu cần phải đến công ty một chuyến.
...
Cũng trong lúc đó.
Ma Võ, phòng hiệu trưởng.
Sắc mặt Hoàng Cảnh cung kính nói: "Thưa thầy, đã thông báo rồi, Ma Võ lần này sẽ tổ chức hơn 100 vị võ giả cấp hai tiến vào địa quật, đến khi bọn họ có thể sinh tồn được lần xuống địa quật này, em nghĩ, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ có một đội ngũ võ giả mũi nhọn mạnh mẽ."
"Chậc!"
Thầy hiệu trưởng già than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cấp hai... Vẫn còn là con nít..."
"Học sinh đều là con nít, nhưng mà con trẻ còn nhỏ đến mấy cũng cần phải nhận lấy trách nhiệm mà bọn chúng phải nhận.
Tạm thời chỉ để bọn chúng hoạt động ở khu vực đã được càn quét, mức độ nguy hiểm không cao."
Thầy hiệu trưởng già cũng không nói thêm gì, suy nghĩ một chút, nói: "Sắp xếp sớm đi, tránh để bọn chúng vào địa quật mà không biết gì cả.
Ngoài ra, đến lúc đó, em ở trong bóng tối bảo vệ bọn trẻ."
Hoàng Cảnh hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu một cái.
"Hiện tại, 22 lối vào đã khó khăn đến mức giật gấu vá vai, nếu lại thêm một lối vào nữa, cũng không biết đến cùng chúng ta có thể chống đỡ nổi hay không.
Chỉ hy vọng trong một, hai năm tới có thể có thêm nhiều võ giả tinh anh."
Thầy hiệu trưởng già lại thở dài một hơi, lại nói: "Tình hình diễn biến ở các khu vực khác cũng không tốt lắm... Có xem tin tức không?
Ở Châu Phi, có chính phủ đã phóng đầu đạn hạt nhân rồi."
"Vâng, có xem, lối vào địa quật ở địa phương đó hẳn là đã bị phá rồi."
"Chuyện địa quật e là sẽ rất khó giấu diếm nữa, có một số quốc gia không chịu nổi áp lực nữa, lúc này đã yêu cầu toàn dân binh chiến mới có thể chống đỡ được.
Một khi công khai… cuộc sống an nhàn của con người… sợ là không còn thấy nữa rồi."
Thầy hiệu trưởng giả lại thở dài, Hoàng Cảnh bình tĩnh nói: "Có thể cũng là một thời cơ mới, võ giả dù sao cũng là số ít, nếu cứ tiếp tục như thế, Hoa Quốc chúng ta cũng sắp không chịu nổi rồi.
Chỉ có thể lấy mạng lấp cửa, lấy thịt đè người, cho võ giả có thời gian thở."
Lời này rất máu lạnh, nhưng thầy hiệu trưởng lại không nói gì.
Thật đến lúc đó, cũng chỉ có thể chọn lựa như vậy.
Không nói đến chuyện này nữa, thầy hiệu trưởng già nói: "Có thể chính phủ sẽ trợ giúp quân địa phương, đây là tai nạn của toàn nhân loại, nói các thầy cô chuẩn bị một chút."
Hoàng Cảnh muốn nói lại thôi, lão hiệu trưởng lắc đầu nói: "Ít nhất lúc này chúng ta không thể ngồi nhìn, trừ phi chúng ta cũng không chịu được nữa rồi."
"Vâng, hi vọng tất cả đều có thể bình an trở về."
Lời này vừa nói ra, văn phòng rơi vào yên tĩnh.

Tòa nhà Đỉnh Thịnh.
Phương Bình trực tiếp vào công ty.
Công ty Viễn Phương lúc này cuối cùng cũng coi như có quầy lễ tân, nhìn thấy Phương Bình bước vào, nhân viên lễ tân mới đến còn chưa biết vị này chính là Tổng tài, đang định cản lại thì nhìn thấy Lý Thừa Trạch đích thân ra đón.
"Phương tiên sinh..."
"Đi vào nói."
Phương Bình cũng không dừng bước, nhanh chóng bước vào văn phòng của Lý Thừa Trạch.
Sau khi bọn họ vào phòng, ở khu vực làm việc của nhân viên văn phòng có người nhỏ giọng nói: "Vị vừa rồi mới bước vào là Tổng tài của chúng ta đấy à?"
"Ừm, là cậu ấy đấy, thiên tài của Ma Đô Võ Đại, là quán quân của cuộc thi đấu giao lưu toàn quốc đấy.
Lần trước, công ty Đông Thăng bị chúng ta thu mua, cũng bởi vì Phương Tổng đã đánh bại Tổng tài của Đông Thăng.
Trước đó dù sao cũng là cấp một, nhưng nghe nói bây giờ là cấp hai rồi."
"Cấp hai?"
Có người líu lưỡi, Tổng tài nhà mình tuổi còn trẻ cực, thực lực dọa người, còn chưa kết thúc đại học năm nhất nữa.
"Phương Tổng bình thường rất ít khi đến cty, nhưng mà công ty chúng ta vẫn chưa kiếm ra tiền… cũng không biết có phải Phương Tổng đến để…"
Có người hơi lo lắng, cũng có người tự tin vô cùng nói: "Không sao đâu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ kiếm ra tiền.
Danh tiếng của Phương Tổng rất lớn đấy, đặc biệt là các mối quan hệ bên Ma Võ, toàn tai to mặt lớn nhé. Trước kia chúng ta thiết kế trang web mua sắm online, hiện tại, Ma Võ nội bộ đang dùng đấy.
Các cô cậu nghĩ mà xem, nếu như mặt mũi không lớn, danh tiếng không tốt, Ma Võ có thể sử dụng trang web do chúng ta thiết kế sao?
Cho nên, tôi khẳng định Phương Tổng cũng không phải là người thiển cận như vậy đâu…"
Mọi người nói qua nói lại, âm thanh cực nhỏ, cũng không dám gây ra động tĩnh lớn, lúc nói chuyện, ai nấy cũng đều liếc mắt canh chừng văn phòng của Lý Thừa Trạch.
...
Bên trong phòng làm việc.
Phương Bình nhìn tư liệu, một lát mới nói: "Mở rộng đến khu Nam Phụng rồi?"
"Vâng, trang web đặt thức ăn online và điểm phân phối chuyển phát nhanh đã được mở rộng đến khu Nam Phụng.
Từ khi ngài đánh bại Ngụy Đông Thăng, và thể hiện thực lực trên thi đấu giao lưu, hiện tại có không ít người biết đến danh tiếng của ngài, một số phiền toái trước đây cũng chủ động biến mất rồi."
"Lúc trước thực lực của tôi chỉ là cấp một…"
Phương Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Qua thêm hai ngày nữa, bảng xếp hạng võ giả Võ Đại cấp hai có lẽ sẽ được đổi mới. Đến lúc đó, tôi có thể bước vào khoảng 20 vị trí đầu, anh có thể tuyên truyền ra bên ngoài thông tin này."
"Bảng xếp hạng cấp hai…"
Lý Thừa Trạch sửng sốt một chút, thực ra anh ta biết Phương Bình đột phá cấp hai.
Nhưng mà Phương Bình chỉ mới đột phá không bao lâu, bảng xếp hạng cấp hai hiện nay chỉ có 100 hạng.
Sinh viên Võ Đại trên toàn quốc có 100.000 người, cấp một và phi võ giả chiếm nhiều nhất, gần 90%.
Võ giả cấp hai thì chiếm gần 10% còn lại, gần 10.000 người.
Tỉ lệ này ngày càng giảm dần, học sinh là võ giả cấp ba cũng chỉ gần 1000 người, phân bố không đều ở các trường Võ Đại, những người này chính là học sinh tinh anh của các trường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận