Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1480

Xem xét một hồi, Phương Bình mở miệng nói: "Lão Trương nói có lẽ có người nhà họ Trần ở đây, là người họ Trần sao?"
"Không rõ, không thể xem nhẹ, không loại trừ khả năng là võ giả địa quật."
Phương Bình gật gù, hắn sẽ không bất cẩn. Ngước nhìn phía trên thêm một lần nữa, Phương Bình nhẹ giọng nói: "Ta không ngờ cửa vào ở nơi này lại là phía trên trời. Vậy nơi này có lẽ còn nguy hiểm hơn ta nghĩ!
Không biết có phong cấm phía trên hay không, trước kia ta còn nghĩ, nếu gặp nguy, có thể công kích phong cấm trong lòng đất, bây giờ thì khó rồi.
Phía trên đã có người, mặc kệ là người nhà họ Trần hay ai thì mọi người cũng nên chuẩn bị tinh thần!"
Nói xong, Phương Bình lại bổ sung: "Các vị, chúng ta cùng nhau đến đây, chỉ có thể tin tưởng chính chúng ta mà thôi! Trần lão tổ ở Ngự Hải Sơn phóng thích uy thế, là vì ông ấy muốn che giấu hành tung của chúng ta, nhưng người nhà họ Trần không hẳn biết chúng ta là ai.
Nếu ở trên kia có người nhà họ Trần, chúng ta cũng phải cẩn thận bọn họ ra tay với chúng ta!
Nếu là võ giả địa quật... Có lẽ sẽ có cấp chín!"
Phương Bình nghiêm túc nói: "Một khi có cấp chín thì phiền to! Nơi này hình như chỉ có một con đường, không đi đường này, chúng ta không hẳn có thể tìm được lối vào nào khác!"
"Hiểu rồi!"
Mọi người nghiêm túc, cảnh giác hẳn lên, không tùy tiện đi lòng vòng rồi đi vào như lần trước. Lần trước đến Giới Vực là vì tìm Trương Thanh Nam, nhóm Phương Bình cũng không có mục đích gì.
Nhưng lúc này, bọn họ chủ yếu đến tìm công pháp, không ai muốn ra về tay không.
"Đi lên thôi!"
Phương Bình nói một câu, lại quay đầu nhìn bia đá, chỉ nhìn lướt qua, cũng không nhìn thêm nữa.
Lúc này còn có chuyện phải làm, tấm bia đá này hẳn cũng nối với phong cấm, nếu có ý đồ lấy bia đá đi, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Nhóm bốn người cẩn thận từng li từng tí bước lên con đường nhỏ, Lý Hàn Tùng vẫn đi trước, không dám bất cẩn, hắn cẩn thận bước từng bước lên bậc thềm, chậm rãi hướng lên trên.
Vừa đạp lên bậc thềm thăm dò một lát, rồi sau đó cũng lơ lửng giữa trời thử một lát.
Mấy người Phương Bình đều căng thẳng, cũng may, lơ lửng giữa trời không gặp chuyện gì quá lớn.
Phương Bình suy nghĩ một chút, cầm một viên đá ném lên không trung.
Vừa bay lên không, chớp mắt, viên đá biến mất giữa trời, không trung có vết nứt lóe lên.
Phương Bình nghiêm trọng nói: "30 mét!"
Dứt lời, hắn nhìn Lý Hàn Tùng nói: "Ngươi đi lên một chút, khoảng chừng 20 mét, rồi ném đá thử xem!"
Lý Hàn Tùng gật đầu, hắn nhanh chóng đi lên trên khoảng 20 mét, ném một viên đá lên cao.
Viên đá này không biến mất ở độ cao 10 mét, mà vẫn biến mất ở độ cao 30 mét trên không.
Phương Bình thở phào nhẹ nhõm, cảm thán: "Thật may mắn! Phong cấm nơi này không song song với mặt đất bằng, mà song song với độ nghiêng của con đường nhỏ dẫn lên cao này."
Mọi người khẽ gật đầu, lúc này, Lý Hàn Tùng lại ném vài viên đá sang hai bên ven đường, gương mặt khẽ căng cứng, nghiêm túc nói: "Phương Bình, cẩn thận một chút! Bên ngoài con đường này đều là vết nứt hư không!"
Lúc hắn ném đá ra ngoài, vừa mới ra khỏi phạm vi đường nhỏ, viên đá đã chớp mắt biến mất trong vết nứt.
Điều này có nghĩa là, chỉ có các bậc thang trên con đường cổ uốn lượn này và 30 mét trên bầu trời là khu vực an toàn, những nơi khác đều là khu vực nguy hiểm.
"Võ giả cổ xưa thật là bá đạo!"
Phương Bình cảm thán một câu, rất bá đạo.
Huyền Đức động thiên chỉ có một con đường, người đến nhất định phải đi qua con đường này. Hơn nữa, không thể ngự không, không thể chạy loạn.
Chủ nhân của nơi này muốn ngươi đi đường chính, ngươi phải đi đường chính, ngự không hay chạy loạn đều chỉ có chết.
Nào như hiện tại, võ giả hiện đại thật ra không có ý thức lãnh địa quá lớn.
Ở Bộ Giáo Dục, nếu có người thật sự ngự không bay ngang qua đầu lão Trương, dù chỉ là chớp mắt, chỉ cần đó là người của mình, lão Trương cũng sẽ không quá để ý.
Đương nhiên vẫn có lệnh cấm không.
Nhưng đối với võ giả cao cấp, thật ra không có mấy ai tuân thủ lệnh cấm không. Bởi đôi khi, bay tiện hơn di chuyển dưới mặt đất nhiều.
Mấy người vừa nói, vừa đi lên phía trên, đi được một hồi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Đầu Sắt, ta muốn thử nghiệm một chút, ngươi nghe xem có được hay không nhé."
"Ngươi muốn mượn áo giáp của ta?"
Lý Hàn Tùng nhếch miệng, cũng không nói nhiều, áo giáp trên người nhanh chóng biến mất, sau đó xuất hiện trong tay hắn, hắn ném cho Phương Bình, nói: "Ngươi muốn thử nghiệm xem vết nứt không gian có thể tổn hại áo giáp của ta có phải không?"
"Không sai."
Ánh mắt Phương Bình lấp lóe, nói: "Nếu có thể chống lại vết nứt không gian, Đầu Sắt, cho ta mượn dùng một lát, đến thời điểm quan trọng, ta sẽ kéo theo cấp chín cùng ngự không! Vết nứt chỉ đơn thuần là sát thương vật lý, nếu không thể tổn hại áo giáp, vậy ta sẽ không sao..."
Vương Kim Dương nhíu mày nói: "Ngươi thì biết cái gì! Lần trước ta thấy vết nứt bạo phát, nó cũng có thể tổn thương lực lượng tinh thần..."
"Ta không phóng thích lực lượng tinh thần thì sẽ không sao."
Phương Bình không nhiều lời, cầm lấy áo giáp kín người, chuẩn bị đưa ra phía bên trái con đường nhỏ này, vừa chuẩn bị thăm dò, vừa nói: "Nếu làm hỏng giáp của ngươi, sau này ta sẽ làm lại một bộ giáp tốt hơn cho ngươi!
Vết nứt cũng chẳng thể khiến tuyệt đỉnh trọng thương, cường độ nhục thân của tuyệt đỉnh cũng khoảng đó, nếu thứ này không có độ bền như nhục thân của tuyệt đỉnh thì cũng chẳng phải thứ gì tốt."
Mấy người còn lại không nói gì, ngươi nói lời này mà không thấy đuối lý à? Quả thật là phong cách chém gió thành bão không phải dạng vừa!
Lúc tuyệt đỉnh bị vết nứt không gian cứa qua, họ cũng phải bộc phát khí huyết để giúp nhục thân không bị tổn thương quá nghiêm trọng, mà đó là khi ít vết nứt đó.
Chuyện này nghĩa là, cường độ phòng ngự của nhục thân tuyệt đỉnh là chưa đủ. Nếu một bộ giáp có thể phòng ngự được vết nứt, thì nó mạnh hơn nội giáp tuyệt đỉnh nhiều.
Phương Bình nói xong, vừa định thử, bỗng nhiên hắn ném lại áo giáp cho Lý Hàn Tùng.
Lý Hàn Tùng bất ngờ nói: "Sao vậy? Nếu bị hư rồi cũng không sao mà."
"Ta quên, bộ giáp này có kết nối mật thiết với ngươi, nếu bị hỏng, ngươi có lẽ cũng sẽ bị thương nặng."
Phương Bình kém chút quên mất điều này, nhưng hắn tin Lý Hàn Tùng không quên.
Nhưng vừa rồi, tên này dứt khoát đưa áo giáp cho mình thử, chứng tỏ hắn cũng không nhớ hoặc không quan tâm. Phương Bình bất đắc dĩ, nhìn hắn nói: "Ta quên, ngươi lại để ta dùng thử nghiệm? Ngươi bị ngốc à?"
Lý Hàn Tùng cười ngây ngô, cũng không nói gì.
Ngay khi Phương Bình trả lại không thử nữa, Lý Hàn Tùng lại cầm áo giáp của mình, đưa ra bên ngoài lối đi.
"Ken két..."
Một tiếng ma sát chói tai vang lên, Lý Hàn Tùng vội vàng rút áo giáp về, sắc mặt hơi hơi trắng.
"Lợi hại!"
Lý Hàn Tùng vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhìn vết nứt nhỏ trên áo giáp, rất nhanh, vết nứt bắt đầu khép lại.
Có thể phòng ngự, nhưng ta phải dùng sức mạnh để tu sửa lại vết chém! Cũng chỉ có thể dùng trong chốc lát, ta không đủ thực lực, tu sửa thần khải tiêu hao nhiều lắm."
Nói xong, Lý Hàn Tùng hưng phấn nói: "Nhưng nếu thật sự kéo được một vị cấp chín vào vết nứt, chưa biết chừng vết nứt sẽ chém chết hắn, hay sẽ cắt nát được áo giáp của ta! Như vậy... Ởi Giới Vực, ta xem như cũng có đòn sát thủ đối phó cấp chín rồi!"
Lý Hàn Tùng khá vui vẻ, hắn cũng không muốn làm khiên thịt, hắn muốn mình có thêm một vài thủ đoạn công kích khác.
Như bây giờ, xem ra không tệ!
Đến thời khắc mấu chốt, nếu hắn có thể kéo một vị cấp chín lên bầu trời, mượn lực của vết nứt không gian, không hẳn không thể giết được cấp chín.
Lý Hàn Tùng hưng phấn, Phương Bình cũng không đả kích, cũng không khuyên can, nhưng dặn dò: "Ta kêu ngươi làm thì ngươi hẵng làm! Nếu không có chỉ dẫn của ta, ngươi đừng tự chủ trương!
Ở Giới Vực, chỉ có thể nghe theo một người, người đó là ta! Điều này là nhận thức chung của chúng ta sau nhiều lần xuống địa quật!
Nếu ta chưa cho phép mà các ngươi tự ý hành động, đừng tưởng rằng ngươi đang làm việc tốt, đang giúp người. Rất nhiều lúc, lòng tốt sẽ mang lại kết quả xấu!
Nói rõ mất lòng trước được lòng sau. Nếu các ngươi tự ý hành động, lần này không chết thì sau này mỗi người một ngả!"
Nụ cười trên mặt mọi người biến mất, ai nấy nhanh chóng gật đầu.
Bọn họ hiểu ý của Phương Bình. Ở địa quật, cùng hành động thì không thể tự chủ trương, sẽ liên lụy toàn đội.
"Đi thôi, tiến lên trên, Đầu Sắt dò đường!"
Mọi người không nói gì nữa, nhẹ nhàng men theo lối đi hướng lên trên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận