Toàn Cầu Cao Võ

Chương 1167

Phương Bình dường như hơi sửng sốt một chút, cười cười nói: "Ngươi thật muốn khiêu chiến ta?"
"Đương nhiên!"
Phương Bình đứng lên, khẽ thở dài: "Ta còn tưởng trận đấu giữa chúng ta sẽ phải chờ đến cuối cùng, không ngờ... Cũng được, đến đây chiến đi."
Phương Bình bước đến khu vực trung tâm, không ít Tông sư Hoa Quốc đều khẽ cau mày.
Thực lực Phương Bình khá mạnh, theo lý thuyết, Roses không đến mức ngay vòng đầu đã khiêu chiến hắn. Nhưng hiện tại, đối phương một mực muốn làm như vậy.
Điều này khiến các Tông sư Hoa Quốc hơi bất ngờ, lại khó hiểu, không ai nhìn thấy ánh mắt nhát gan khiếp sợ của Phương Bình lóe lên rồi biến mất lúc nãy.
Dù có người nhìn thấy rồi... Tỷ như Lý Đức Dũng, ông cũng cau mày không ngớt.
Phương Bình, muốn làm gì?
Vòng đầu tiên đã phải giao thủ với cường giả như vậy, đối với hắn không hẳn có lợi.
Thể hiện mình mạnh mẽ? Căn bản không cần như vậy!
Mang tâm tình khó hiểu, Lý Đức Dũng nhìn quanh một vòng, nhìn về phía mọi người, hơi cau mày.
Lần này... Để mấy người Phương Bình tham gia thi đấu là tốt hay xấu?
...
Khu vực trung tâm lôi đài, Phương Bình chậm rãi đi ra, tay phải đỡ đao, nghiêm mặt nói: "Cùng chiến vì sự tồn vong của nhân loại, ta không muốn giết ngươi, cũng hi vọng có thể tránh gây thương vong."
Roses thấy buồn cười, sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay đã bị ẩn đi!
"Phương tướng quân, lẽ nào sư trưởng của ngươi không nói cho ngươi biết, võ giả giao thủ sống chết có số sao?"
"Có." Phương Bình không nói thêm nữa, nhẹ hít một hơi, lớn tiếng nói: "Hoa Quốc, Ma Đô Võ Đại, Phương Bình!"
Roses hơi nhíu mày, nhưng vẫn tự giới thiệu nói: "Đại biểu thanh niên Châu u thi đấu, Roses Campbell."
Dứt tiếng, Phương Bình rút đao chém xuống!
Một đao này chém ra, không khí nổ tung, đốm lửa bắn ra bốn phía!
Roses là cường giả đỉnh cấp sáu được công nhận toàn cầu, đã từng ba kiếm đánh giết một vị tinh huyết hợp nhất, thực lực mạnh vô cùng!
Trong chớp mắt Phương Bình rút đao ra, Roses quát lên một tiếng lớn, xung quanh cơ thể hình thành một luồng khí huyết. Cự kiếm to cỡ ván cửa trong tay hắn cũng nhanh như điện giật.
Lúc đao của Phương Bình rơi xuống, Roses cũng vung kiếm chém thẳng!
Đùng! Tiếng kim loại to lớn va chạm vào nhau, khí lưu nổ tung, vang vọng tại chỗ.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Phương Bình liên tiếp rút lui hơn mười bước, hai tay không ngừng run rẩy, dòng máu vàng nhạt "Tí tách" nhỏ xuống đất. Đối diện, trên mặt Roses lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Hai người không lên tiếng. Một chiêu vừa rồi, hai người chỉ thăm dò mà thôi. Nhưng kết thúc đòn này, Roses vẫn không nhúc nhích, Phương Bình lại lùi lại mấy bước, huyết nhục nứt toác, chỉ một lần thăm dò đơn giản, Phương Bình đã rơi vào hạ phong.
...
"Phương Bình dù sao cũng mới cấp sáu trung kỳ..." Trong đám người, Bộ trưởng Vương than nhẹ một tiếng.
Phương Bình mạnh không? Rất mạnh!
Một người là cấp sáu trung kỳ, một người là tinh huyết hợp nhất, chênh lệch như thế là vô cùng lớn. Chớ nói chi là Phương Bình đang đối mặt với cường giả cấp sáu nổi danh hai châu lục u - Mỹ. Kết thúc một đòn, Phương Bình không bị chém giết, chỉ rơi vào hạ phong, đây đã là trình độ đỉnh cấp sáu.
Phương Bình có kim cốt và nửa kim thân, thực lực sẽ không yếu hơn cường giả đỉnh cấp sáu, mà ưu thế của Phương Bình cũng không phải cái này.
Bộ trưởng Vương vừa dứt lời, không ít người đều gật gật đầu. Đúng là thực lực của Phương Bình rất mạnh, mạnh đến mức không ngờ, hắn có thể không dùng lực lượng tinh thần, chỉ dựa vào khí huyết và thân thể, chống lại một vị cường giả cấp sáu vô địch, đúng là đã ngoài mong đợi của mọi người rồi.
Nhưng Roses không phải cấp sáu bình thường, nếu Phương Bình muốn dựa vào nhục thân và khí huyết để đánh bại đối phương, thì đương nhiên là không thể.
Trong đám người, Dương Hạ chăm chú nhìn Phương Bình. Đúng là rất mạnh! Đáng tiếc, bộc lộ tài năng quá sớm!
Nếu ban đầu không tự cao tự đại, bị người thổi phồng vài câu, quên hết tất cả, cũng không đến nỗi vừa đến đã bị cường giả đỉnh cấp của Thiên Đường Chư Thần nhìn chằm chằm. Nếu trước đó biết điều một chút, không gây chuyện vớ vẩn thì cường giả như Roses tuyệt đối sẽ không nhắm vào hắn, giết hắn cũng lãng phí cơ hội khiêu chiến.
"Là thiên tài, nhưng thiên tài chưa trưởng thành, có thiên tài đến đâu cũng không phải cường giả." Dương Hạ nỉ non một tiếng, thiên tài cũng không phải cường giả.
Thiên tài sẽ chết, cường giả có thể sẽ chết, nhưng tiền đề là ngươi có thể giết hắn.
Nhà họ Dương biết Phương Bình có tố chất cao, Dương Hạ cũng cũng không muốn gây chuyện với Phương Bình, hoặc là nói, Phương Bình chưa đến cao cấp, còn không lọt nổi vào mắt xanh của hắn.
Nhưng Phương Bình cướp chiến lợi phẩm của đại ca, nếu lão tổ vẫn còn, nhà họ Dương chưa chắc sẽ quan tâm những thứ này, cường giả tuyệt đỉnh đại diện cho sức mạnh, thêm một cấp chín hay mất một cấp chín thì sao chứ?
Lão tổ chết rồi, đại ca chết rồi! Mà không chỉ thế!
Một thanh thần binh cấp chín... Thật ra Dương Hạ cũng có, hắn kế thừa thần binh cấp chín của Dương Đạo Hoành, hắn thật sự quan tâm đến thần binh đến thế sao?
Dương Thanh không có, nhưng Dương Thanh mới cấp bảy, có gấp đến mấy cũng không cần vội vã như vậy. Vấn đề là... đám người Phương Bình... Tiến vào Giới Vực!
Nói là Tần Phượng Thanh vào, hắn tin được sao? Những người tiến vào là Phương Bình, là Vương Kim Dương, là Lý Hàn Tùng!
Ba người, trong thời gian ngắn ngủi từ cấp năm đến cấp sáu trung kỳ, đặc biệt là Phương Bình, lực lượng tinh thần đã sớm hóa hình, thật sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngu sao?
Nếu không tới Giới Vực, thì dù bọn họ có là võ giả phục sinh đi nữa, cũng không thể tiến bộ nhanh như vậy. Chuyện ba người đi vào đã bị ẩn giấu tin tức thật, có người biết rồi giả vờ không biết, nhưng nhà họ Dương không thể.
Dương gia lão tổ còn ở bên trong đó. Nếu bọn họ đi vào, vậy di thể của lão tổ ra sao? Hắn đã tìm hiểu tin tức rất rõ ràng, Phương Bình làm sao có thể mang theo nhiều chiến lợi phẩm như vậy xuyên qua mấy ngàn dặm, trở lại thành Thiên Nam?
Nhẫn chứa đồ! Nhẫn chứa đồ của lão tổ nằm trong tay bọn họ! Di thể của lão tổ chắc chắn cũng nằm trong tay bọn họ, đám súc sinh này giấu di thể lão tổ, đó là lão tổ nhà họ Dương!
Trong lòng Dương Hạ tràn đầy nghi vấn, có một số việc, không nói không có nghĩa là ông thật sự không biết. Nhà họ Dương cần sinh ra một vị tuyệt đỉnh mới.
Vốn nhà họ Dương có hy vọng sinh ra một vị tuyệt đỉnh mới, dùng bản nguyên của thành chủ Thành Sắc Vi để hắn bước vào cấp chín, tiếp thu thêm truyền thừa của lão tổ, hắn sẽ có hy vọng tiến vào tuyệt đỉnh, một lần nữa dẫn dắt nhà họ Dương đi lên đỉnh phong. Nhưng tất cả những thứ này, đều bị Phương Bình phá huỷ.
Phương Bình nghĩ hắn tham thần binh cấp chín, nhưng hắn không biết, Dương Hạ là vì những thứ khác.
Nhẫn chứa đồ biến mất, Phương Bình có lẽ sẽ mang theo bên người. Dương Hạ chú ý hắn rất lâu, hắn muốn xem thử, liệu Phương Bình có đột nhiên lấy ra một số thứ gì đó trên người không, chẳng hạn như thuốc và tinh hoa sinh mệnh?
Dương Hạ thờ ơ lạnh nhạt, liếc mắt nhìn Tô Hạo Nhiên, người của thành Trấn Tinh càng ngày càng ngu. Mình mượn cớ thần binh cấp chín để gây khó dễ cho Phương Bình, lẽ nào thật sự là vì một thanh thần binh cấp chín thôi sao?
Di thể lão tổ và nhẫn chứa đồ đều nằm trong tay Phương Bình, đó mới là thứ hắn muốn, đó mới là thứ có thể giúp nhà họ Dương vực dậy lần thứ hai. Đáng tiếc là không thể nói cho ai biết, ngay cả Dương Thanh cũng không thể nói.
Chuyện liên quan đến tuyệt đỉnh, nếu như thật sự bị người ngoài biết, Dương Đạo Hoành còn sống thì đỡ, nhà họ Dương có cường giả cấp chín, dù những cường giả tuyệt đỉnh khác có tâm tư, thì cũng phải bận tâm một số thứ, chỉ có thể để người nhà họ Dương kế thừa.
Nhưng hiện tại hắn mới cấp tám, nhà họ Dương không thể tiêu hóa tất cả trong thời gian ngắn và sinh ra tuyệt đỉnh mới.
Dương Hạ không cần nghĩ cũng biết, nếu tin này bị lộ, sẽ không ai giúp nhà họ Dương kế thừa tất cả những thứ này, bọn họ chỉ sẽ chọn một vị cấp chín kế thừa con đường tuyệt đỉnh của lão tổ. Thành Trấn Tinh cũng không thiếu cấp chín, chính phủ cũng có một đám, sao có thể đến phiên hắn, cùng lắm bồi thường cho hắn một số thứ tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận